Giải Mộng

Bởi vì quan tâm Liễu Kiệt, Lý Dịch không ngăn Lâm Tùy Ý xung phong gác đêm. Liễu Nhân muốn canh cùng Lâm Tùy Ý, nhưng Lâm Tùy Ý muốn thu hoạch thông tin từ miệng bà lão, không đồng ý với Liễu Nhân.

“Lý Dịch cần canh chừng Liễu Kiệt. Nếu đêm nay cô cùng tôi thủ hoa, ngày mai sẽ không có ai đủ tỉnh táo.” Lâm Tùy Ý khuyên can.

Liễu Nhân đành phải đáp ứng.

Bởi vì Lâm Tùy Ý suốt đêm không nhắm mắt nghỉ ngơi, thời gian ban ngày còn lại, Liễu Nhân canh hoa. Lâm Tùy Ý nằm trong căn phòng nhỏ hẹp nghỉ ngơi, ngủ không được. Cậu lo sợ bất an về chuyện sắp xảy ra đêm nay.

Nằm tới khi trời tối, Lâm Tùy Ý đến phòng chứa đồ thay ca Liễu Nhân.

Cậu đóng cửa phòng chứa đồ, định khóa lại, cơ mà nghĩ đêm nay sẽ gặp bà lão nên không khóa cửa nữa.

Cậu đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chăm chú hoa.

Theo đêm càng ngày càng tối, sắc trời càng ngày càng trầm, Lâm Tùy Ý thấy cánh hoa thong thả nở rộ. Hoa là điềm báo thai nhi, nhụy hoa bao bọc cái gì, thật ra đáp án quá rõ ràng, chắc chắn là chìa khóa.

Nhân chi sơ tính bản thiện, cái gọi là năng lực thai nhi không hại người. Nó dùng nhụy hoa bao bọc chìa khóa, một khi chìa khóa bị bà lão cướp, thai nhi sẽ không còn được gặp lại mẹ mình.

Ban ngày nghỉ ngơi Lâm Tùy Ý căn bản không ngủ, nhưng lúc này cậu không có cảm giác mệt mỏi, chỉ là trái tim bị nỗi bất an to lớn bao phủ.

Đêm càng sâu càng trầm, khi hoa nở được một nửa, lộ ra nhụy hoa màu vàng nắng…

Cốc cốc cốc.

Tới rồi.

Ba tiếng gõ cửa.

Lâm Tùy Ý xoay người nhìn cửa. Cậu quay đầu chậm, nên không thấy ván cửa chấn động khi vang tiếng gõ cửa.

Cậu mím môi, hỏi: “Ai.”

Ngoài cửa: “Tôi.”


Lâm Tùy Ý dừng một chút. Cậu nghĩ điềm báo bà lão sẽ đến, nhưng không ngờ mình hỏi sẽ được trả lời, hơn nữa người trả lời là… Liễu Kiệt?

Liễu Kiệt bị Lý Dịch canh chừng, Liễu Kiệt tới phòng chứa đồ như thế nào?

Lâm Tùy Ý không nghe thấy tiếng Lý Dịch. Nếu Lý Dịch đi theo Liễu Kiệt, tất nhiên sẽ phát ra âm thanh.

Lý Dịch đã xảy ra chuyện?

Dù sao không khóa cửa chính là vì chờ điềm báo bà lão, Lâm Tùy Ý thẳng tay mở cửa. Ngoài cửa quả nhiên chỉ có một mình Liễu Kiệt. Hắn dùng biểu cảm âm trầm nhìn Lâm Tùy Ý.

Biết Liễu Kiệt có vấn đề, Lâm Tùy Ý lui lại mấy bước, kéo dài khoảng cách, che khuất thùng sơn chứa nụ hoa đang nở phía sau lưng.

Ánh mắt Liễu Kiệt dính trên người Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý biết Liễu Kiệt không nhìn mình mà đang nhìn hoa.

Cậu nhíu mày, tự hỏi quan hệ giữa Liễu Kiệt và điềm báo bà lão. Quá trình suy nghĩ không lâu lắm. Cậu nhìn Liễu Kiệt hơi nhếch mép nhe răng về phía mình, trong phút chốc, Lâm Tùy Ý suy luận được đầu đuôi.

Liễu Kiệt hiện tại chính là bà lão, nhưng Liễu Kiệt không phải điềm báo bà lão.

Rắn từng là bà lão, nhưng rắn cũng không phải điềm báo bà lão.

Có lẽ ếch xanh từng là bà lão, và ếch xanh cũng không phải điềm báo bà lão.

Điềm báo bà lão xuất hiện trong mộng không bao lâu thì bị thứ gì đó ăn thịt, có lẽ là ếch xanh, sau đó ếch xanh biến thành bà lão, rắn ăn ếch xanh, rắn biến thành bà lão, đến bây giờ là Liễu Kiệt ăn rắn, cho nên Liễu Kiệt trở thành bà lão.

Lâm Tùy Ý nhìn thấy rõ miệng Liễu Kiệt dính máu. Có một mẩu da rắn bám trên đầu lưỡi của hắn, hoa văn màu đen. Liễu Kiệt đã dùng miệng cắt đứt đuôi rắn sống nhăn!

Cậu còn thấy lòng bàn tay Liễu Kiệt đỏ bừng vì ma sát mạnh. Không đời nào Liễu Kiệt chủ động ăn rắn, là rắn chui vào trong miệng hắn. Liễu Kiệt dùng hai tay lôi kéo rắn nhưng vô dụng.

Rắn theo khoang miệng Liễu Kiệt chui vào dạ dày. Liễu Kiệt sao nuốt nổi một con rắn to như vậy, khoang miệng hắn nhét đầy rắn, không thể kêu cứu, chỉ có thể dùng răng cắn đứt, vì thế đoạn đuôi rắn rơi lại WC.

Lúc sau, hắn trở thành bà lão.


Các sự vật sự việc được kết nối lại với nhau, nhưng hình như không có tác dụng nào. Liễu Kiệt nhào về phía Lâm Tùy Ý.

Liễu Kiệt đã trở thành bà lão, Lâm Tùy Ý tự biết bản thân không thể chống lại hắn.

Vì thế cậu nghiêng người tránh né, rồi lập tức quay người lại, thấy Liễu Kiệt muốn ăn hoa.

“Bà Chu!” Lâm Tùy Ý lớn tiếng: “Cháu là Tùy Ý! Bà còn nhớ cháu không! Cháu là Lâm Tùy Ý trên đường Kim Hoa, quán ăn Tùy Ý là cháu mở, con trai và cháu trai bà thường xuyên tới quán cháu ăn cơm. Sau khi bà đầu thai, sợ là con cháu bà sẽ không dám nhận bà.”

Liễu Kiệt dừng động tác.

Thấy hữu hiệu, Lâm Tùy Ý tiếp tục nói: “Bà mượn bụng chị Đình Đình đầu thai, muốn đoàn tụ cùng người nhà ở nhân gian, nhưng bà dám, bọn họ có dám không? Bà có nghĩ đến việc bà sẽ sẽ dọa bọn họ, sẽ quấy rầy cuộc sống bình thường của bọn họ, hoặc là bọn họ sẽ coi bà là quái thai? Cứ cho rằng mọi chuyện sẽ diễn ra đúng theo kỳ vọng của bà, bà và người nhà ở nhân gian một lần nữa gặp nhau, nhưng sống chết có số, bà làm như vậy là nghịch thiên sửa mệnh, thông qua biện pháp như vậy đạt được dương thọ không sợ Ông Trời sẽ tính nợ lên đầu người nhà bà hay sao?”

Liễu Kiệt quay phắt lại nhìn cậu, biểu cảm vô cùng dữ tợn, nhe răng trợn mắt phản bác Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý âm thầm thở phào. Lúc này trên mặt Liễu Kiệt tràn ngập ác ý đối với cậu, nhưng ít ra đã dừng động tác, nói cách khác, bà lão nghe lọt lời cậu.

Chỉ cần nghe lọt, ít hay nhiều đều dễ làm.

Lâm Tùy Ý kêu: “Bà Chu, rất nhiều người suy đoán bà bị con trai bà hại chết.”

Liễu Kiệt mắng chửi Lâm Tùy Ý.

“Không phải đúng không? Là bà cưng chiều con trai, cho nên muốn lừa tiền bảo hiểm.” Cậu chú ý biểu cảm của Liễu Kiệt, “Nhưng bởi vậy mà con trai bà bị gán tội danh giết hại mẹ ruột. Sau khi bà chết, anh ấy không dám ra đường sợ bị người khác chỉ trích, việc cho thuê mặt tiền cửa hàng số 108 đều do cháu trai bà lo toan. Cháu trai bà rất ngoan, nhưng cũng bị gán tội danh “con trai kẻ giết người”.”

“Nếu bà tin lời cháu.” Lâm Tùy Ý nói: “Cháu có thể thanh minh giúp con trai bà, chỉ cần mọi người biết không phải bà bị con trai hại chết, con trai bà sẽ không bị gán tội danh này nữa.”

Liễu Kiệt sửng sốt, so với ăn hoa, sự trong sạch của con trai còn quan trọng hơn, tuy rằng con trai luôn làm bà lão thất vọng, không ngoan ngoãn như cháu trai bà.

“Nhưng cháu không giúp bà miễn phí.” Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi: “Cháu có điều kiện.”

Liễu Kiệt lại mắng chửi cậu.


“Cháu không ngăn bà ăn hoa, không cho bà đoàn tụ cùng người nhà.” Lâm Tùy Ý nói: “Cháu có vấn đề khác muốn hỏi bà.”

“Bà không cần sốt ruột từ chối cháu.” Lâm Tùy Ý nói: “Trước hết nghe cháu hỏi đã.”

Liễu Kiệt không nhe răng với cậu nữa, môi khép kín, che khuất hàm răng mắc đầy thịt nát.

Ngón tay Lâm Tùy Ý run lẩy bẩy. Cậu giấu hai tay sau lưng, không phải lo lắng bị bà lão phát hiện mình sợ, mà là nhắm mắt làm ngơ bản thân mình.

Cậu nói: “Bà sinh sống cả đời ở đường Kim Hoa…”

Mấy chữ này, Lâm Tùy Ý nói còn tính là thông thuận, nhưng nửa câu còn lại, mỗi một chữ đều gian nan dị thường. Cậu không biết từng chữ ấy được thốt ra từ miệng mình bằng cách nào.

Lâm Tùy Ý nói: “Chắc bà biết… Biết… Ai từng sống ở căn hộ số 1 tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà 7 hẻm Kim Liễu đường Kim Hoa?”

Nói xong, Lâm Tùy Ý cảm giác miệng mình chua xót, trái tim cũng đập mạnh liên hồi.

Chắc chắn Lâu Lệ muốn cậu hỏi vấn đề này, cho nên ‘trùng hợp’ lư hương bà lão bị rơi đổ.

Đây là một câu hỏi không liên quan việc đầu thai, đối với bà lão không tính là câu hỏi khó trả lời.

Lâm Tùy Ý thấy Liễu Kiệt hé miệng. Hành động nói chuyện chịu hạn chế, ê ê a a, cố gắng gian nan trả lời Lâm Tùy Ý.

“Lâu… Lâu…”

Lâm Tùy Ý nói: “Lâu Hải, Phương Toa Toa.”

Liễu Kiệt gật đầu.

Lâu Hải, Phương Toa Toa, là đôi vợ chồng đến viện phúc lợi muốn nhận nuôi cậu, nhưng bị chú ngăn trở.

Lâm Tùy Ý thầm nói quả nhiên. Từ lúc nhìn thấy thông tin đôi vợ chồng này tại viện phúc lợi, cậu đã đoán được căn nhà hiện tại cậu ở thuộc về đôi vợ chồng Lâu Hải và Phương Toa Toa.

Nhưng so với dự đoán, đáp án này không đến mức kinh thế hãi tục.

Là do hỏi không đúng trọng tâm?

Lâm Tùy Ý suy nghĩ, lại hỏi: “Sau đó thì sao, là ai sống?”


“Bán… Bán…” Liễu Kiệt nhếch miệng. Bà lão còn nhớ đoạn ký ức này tương đối rõ ràng, bởi vì bà nghe đồn Lâu Hải và Phương Toa Toa bán nhà được giá tốt, gấp mấy lần giá trị gốc. Lúc ấy trong nhà thiếu nợ, bà lão ngồi xổm ở chỗ tối canh me người mua, muốn bán nhà lẫn cửa hàng của mình cho người ta. Tuy là bán hai món nhưng người này dư tiền mua được.

Lâm Tùy Ý lập tức hỏi: “Ai?”

Liễu Kiệt: “Một… Một người… Nam.”

Lâm Tùy Ý hỏi: “Lâu Lệ?”

Liễu Kiệt lắc đầu: “Không… Không biết… Không biết tên…”

Lâm Tùy Ý cúi đầu, thật ra bán cho Lâu Lệ không phải thông tin kinh thế hãi tục. Cho dù nghe được tên Lâu Lệ từ miệng bà lão, cậu cũng sẽ không khiếp sợ tới mức cảm thấy thế giới sụp đổ.

Mãi đến khi Liễu Kiệt đứt quãng nói câu kế tiếp, Lâm Tùy Ý đột ngột ngẩng đầu, biểu cảm khó coi tột đỉnh.

Liễu Kiệt nói: “Nam… Ôm một… Đứa bé…”

Liễu Kiệt nói: “Đứa bé đó… Nói là… Nói là… nhặt được ngoài đường… Hình như…… Đưa đến viện phúc lợi… hai vợ chồng Lâu Hải sinh…… Sinh không ra… muốn đi… Lãnh…”

Lâm Tùy Ý cảm thấy trời đất quay cuồng.

Cậu đã sớm đoán được căn nhà mình sống thuộc về vợ chồng Lâu Hải Phương Toa Toa, cũng đoán rằng về sau bị Lâu Lệ mua lại, nhưng trăm triệu không nghĩ là…

Là chú.

Tại sao là chú?

Lâm Tùy Ý chợt nghĩ tới mộng xuân. Đoạn đầu mộng xuân, có một đứa trẻ bị vứt ở ven đường được một người đàn ông cao lớn nhặt được.

Cậu có cảm giác là chú, nhưng lại là mặt Lâu Lệ.

Vì sao là mặt Lâu Lệ?

Căn hộ số 1 tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà 7 hẻm Kim Liễu đường Kim Hoa có thể là nhà của Lâu Hải Phương Toa Toa, có thể bị Lâu Lệ mua, nhưng tại sao là chú cơ chứ?

Chú chưa bao giờ chịu lộ diện, vì không muốn sinh hoạt bị quấy rầy hay là…

Không thể lộ mặt?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận