Giải Mộng

Thấy Lâm Tùy Ý, Phương Toa Toa đứng lên: “Nguyên Ý đạo trưởng.”

Nói xong thúc Lâu Hải một cái, Lâu Hải cũng đứng lên, hô: “Đạo trưởng.”

Lâm Tùy Ý gật đầu xem như đáp lại. Cậu nhìn Lâu Lệ, Lâu Lệ đứng đối diện sô pha, nhìn như mới nói chuyện với vợ chồng họ.

“Sao hai người rảnh rỗi tới đây vậy?” Lâm Tùy Ý hỏi: “Hả?”

“À, là thế này.” Phương Toa Toa nói: “Nhờ ơn ngài, bệnh tình An An đã ổn định. Không chỉ ổn định còn chuyển biến tốt đẹp. Tôi hỏi bác sĩ, nếu An An tiếp tục duy trì tình trạng như vậy thì có thể giải phẫu nhổ trồng tuye.”

Lâm Tùy Ý chờ Phương Toa Toa tiếp tục nói.

Phương Toa Toa nói: “Nhưng tủy phù hợp với An An vẫn chưa xuất hiện, tôi nghĩ…”,

Lâm Tùy Ý ngắt lời: “Nếu bệnh tình ổn định thì tốt, không vội phẫu thuật tủy. An An khoảng bảy tám tuổi nhỉ.”

“Bảy tuổi rưỡi, còn nửa năm nữa là tám tuổi, có thể làm phẫu thuật.” Phương Toa Toa sửa đúng.

“Không phải còn nửa năm sao.” Lâm Tùy Ý mệt mỏi nói: “Chờ kho tủy đi, tôi dặn người ta chú ý, có tủy thích hợp sẽ báo với hai người.”

Sắc mặt Phương Toa Toa đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn tươi cười nói với Lâm Tùy Ý: “Nguyên Ý đạo trưởng, Lâu Lệ là có thể hiến tủy cho An An nhà chúng tôi. Tôi đã hỏi bác sĩ, vị thành niên hiến tủy vô hại đối với cơ thể. Lâu Lệ hiến tủy cho An An, sẽ không ảnh hưởng cơ thể Lâu Lệ.”

Lâm Tùy Ý mới vừa kết thúc một giấc mộng yểm chi mộng, cảm xúc còn chưa hoàn toàn khôi phục, thêm việc ngồi xe trở về, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.


Cậu không muốn hỏi cũng không có sức hỏi vì sao Phương Toa Toa đổi ý, rõ ràng lúc trước đã đồng ý. Cậu chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vì thế cậu hỏi Lâu vLệ: “Lâu Lệ, em đồng ý hiến tủy cho Lâu An khồn?”

Từ đầu đến cuối, không ai hỏi ý kiến của Lâu Lệ. Phương Toa Toa không hỏi, nhưng bà muốn Lâu Lệ hiến tủy. Lâm Tùy Ý cũng không hỏi, một năm trước cậu đã trả 500 vạn ngăn Lâu Lệ hiến tủy.

Hiện tại cậu hỏi, “Đồng ý là nguyện ý, không muốn thì không đồng ý. Nếu em đồng ý, hiện tại có thể đi theo bố mẹ nuôi của em.”

Cậu rất mệt, trong lòng cũng giống chủ mộng chủ, một lỗ đen lôi kéo cậu, một cảm xúc thiếu hụt bao phủ cậu.

Thậm chí Lâm Tùy Ý nghĩ, nếu Lâu Lệ đồng ý, cậu sẽ không ngăn cản. Cậu sớm biết đây kiếp nạn tử vong đang chờ Lâu Lệ. Nếu Lâu Lệ tự nguyện lao vào cái chết, cậu sẽ trở lại Nguyên Thanh Quan.

Lâu Lệ nhìn thấy đáy mắt Lâm Tùy Ý mệt mỏi, bé sợ cực kỳ, sợ Lâm Tùy Ý ghét ứng phó chuyện rắc rối như vậy.

Hắn nói: “Em không muốn.”

“Được.” Lâm Tùy Ý nói: “Em tiễn bọn họ đi đi, anh đi nghỉ ngơi một lát.”

Biểu hiện giả dối bị vạch trần trong vòng một giây, Phương Toa Toa đứng bật dậy. Bà giống như lúc ở bệnh viện ầm ĩ đòi bác sĩ lập tức giải phẫu cho An An, chặn đường Lâm Tùy Ý.

“Tại sao không cho Lâu Lệ cứu An An?” Phương Toa Toa không hiểu: “Hiến tủy không ảnh hưởng đến Lâu Lệ.”


Lâm Tùy Ý liếc bà một cái, vốn định bảo Lâu Lệ mau mau tiễn khách, quay mặt phát hiện Lâu Lệ bị Lâu Hải túm tay… Ngay khi phát hiện Phương Toa Toa bật dậy, Lâu Lệ liền muốn đi che Lâm Tùy Ý, nhưng bé còn quá nhỏ, không khỏe bằng Lâu Hải.

“Buông ra!” Lâu Lệ giãy giụa.

Lâu Hải trực tiếp bịt miệng Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý phiền kinh khủng, cậu trả lời Phương Toa Toa: “Có ảnh hưởng, rất có thể Lâu Lệ sẽ chết trên bàn mổ. Nếu Lâu Lệ không đồng ý hiến tủy cho hai người, hai người trở về kiên nhẫn chờ kho hiến tủy đi.”

“Rất có thể sẽ chết trên bàn mổ?” Phương Toa Toa hét lên: “Chỉ là xác suất, chưa chắc sẽ chết. Nhưng An An không thể kéo dài mãi như vậy. An An cần làm phẫu thuật, An An không làm phẫu thuật mới chết.”

Lâm Tùy Ý lẳng lặng nhìn bà, mệt mỏi khiến cậu không muốn lý luận.

Phương Toa Toa quậy đến kinh thiên động địa. Bà không thể chấp nhận sự thật Lâu Lệ không chịu hiến tủy cho Lâu An, nổi điên kêu la Lâm Tùy Ý: “Không phải mày là đạo sĩ hả? Có loại đạo sĩ như mày hả? Mạng Lâu Lệ là mạng, mạng An An tao không phải là mạng hả? Mày dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì chỉ cứu Lâu Lệ không cứu Lâu An! Bọn nó là hai anh em!”

“Đúng đúng đúng, là anh em, anh hiến tủy cho em trai là thiên kinh địa nghĩa!” Phương Toa Toa gầm rú.

Lâm Tùy Ý nói: “Lâu Lệ chỉ là con nuôi, hai người không phụ trách trách nhiệm nuôi dưỡng, hai đứa nhỏ đâu tính là anh em? Huống hồ cô cũng nghe rồi, Lâu Lệ không muốn hiến tủy, dù cô trói em ấy lôi đến bệnh viện, bệnh viện cũng sẽ không giải phẫu.”

“Đó là mày! Là mày!” Phương Toa Toa chỉ vào mũi Lâm Tùy Ý: “Là mày xúi giục nó! Là mày dạy Lâu Lệ không cứu Lâu An.”

Không phân xanh đỏ đen trắng, Lâm Tùy Ý không đỡ nổi


Cậu nhìn về phía Lâu Hải, “Anh không buông ra, tôi báo cảnh sát.”

Lâu Hải do dự. Ngay khoảng khắc do dự, bàn tay bị Lâu Lệ hung hăng cắn một cái. Lâu Hải ăn đau, bất đắc dĩ buông Lâu Lệ, mắng to: “Ta *** mẹ mày.”

Lâu Lệ đẩy Phương Toa Toa, che trước người Lâm Tùy Ý, giơ tay hình chữ đại.

Lâu Lệ nói: “Từ trước tới nay tôi chưa từng muốn hiến tủy.”

Trước kia Lâu Lệ trừ nơi này không chỗ để đi, ăn nhờ ở đậu, người khác kêu làm cái gì cũng chỉ có thể làm cái đó.

“Được, được lắm đồ sói mắt trắng.” Phương Toa Toa giơ tay muốn tát Lâu Lệ, bị Lâm Tùy Ý túm cổ tay ngăn lại động tác.

Ném tay Phương Toa Toa, Lâm Tùy Ý mắt lạnh nhìn bà: “Trước khi tôi nổi giận, cút.”

Trong lúc nhất thời, Phương Toa Toa bị giọng lạnh băng của Lâm Tùy Ý dọa điếng người. Thật ra bà không dám thật sự chọc giận Lâm Tùy Ý, Lâu An còn ở bệnh viện mà Lâm Tùy Ý sắp xếp. Cứng không được thì mềm, bà gục xuống đất, ôm chân Lâm Tùy Ý, van xin: “Nguyên Ý đạo trưởng, cầu xin ngài cứu An An nhà chúng tôi. An an không sống yên lành được một ngày, nó còn nhỏ như vậy, đáng thương như vậy, cuộc đời vừa mới bắt đầu, tương lai của nó nữa. Nguyên Ý đạo trưởng, tôi biết ngài tâm địa Bồ Tát, cầu xin ngài cứu An An. Lâu Lệ ăn của ngày ở chỗ ngài, chắc chắn nó nghe lời ngài. Ngài bảo nó hiến tủy, nó chắc chắn sẽ muốn hiến.”

Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi. Cậu nhìn Lâu Hải đứng im, rồi nhìn xem Phương Toa Toa như tên lưu manh. Vất vả áp xuống bực bội trong lòng, giọng điệu tốt nói: “Chờ kho hiến tủy, An An sẽ chờ được tủy phù hợp.”

“Nhưng không phải có có sẵn hay sao?” Phương Toa Toa căn bản nghe không lọt lời Lâm Tùy Ý, cũng đã quên sạch giao kèo một năm trước cùng Lâm Tùy Ý: “Chờ, phải chờ tới khi nào? An An sinh bệnh đang đợi, đợi bao nhiêu năm, tôi chỉ muốn An An thật sự khỏe mạnh lên, khó lắm hay sao? Lỡ trong lúc chờ An An lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao bây giờ? Vậy thì cậu Nguyên Ý đạo trưởng chính là đầu sỏ gây tội, là tội phạm giết người!!! Là cậu hại chết An An nhà tôi!”

Lâu Lệ hung hăng đá vào Phương Toa Toa: “Không được nói anh ấy như thế!”

Vừa vặn đá vào đầu Phương Toa Toa, Phương Toa Toa trợn mắt, lập tức ngất xỉu.

Lâm Tùy Ý sửng sốt, vội kéo Lâu Lệ ra, ngồi xổm xuống kiểm tra.


Lâu Hải lớn tiếng kêu la: “Ai đó mau tới đây, đạo sĩ giết người, trời ơi đạo sĩ giết người.”

Hắn mở cửa sổ, hét ra ngoài đường phố: “Giết người, cứu mạng!”

Mở cửa, hướng cầu thang kêu: “Giết người, giết người, cứu mạng!”

Thấy Lâu Lệ động đậy, Lâm Tùy Ý giữ chặt bé: “Còn ngại chưa đủ phiền hả?”

Lâu Lệ dừng lại. Bé nhìn Lâm Tùy Ý, nhìn Phương Toa Toa ngất dưới đất, nhìn Lâu Hải bấm điện thoại báo cảnh sát.

Bé đỏ mắt, không nhịn được, nước mắt rơi từng giọt: “Em không muốn bọn họ nói anh như vậy.”

Nếu Lâm Tùy Ý không vào mộng yểm chi mộng, cậu còn có tinh thần giáo huấn Lâu Lệ một câu: Chỉ cần bản thân ngồi thẳng lưng, miệng mọc trên người người khác, họ thích nói thế nào thì kệ bọn họ, chung quy không phải sự thật.

Nhưng cậu không có sức lực, nhìn về phía Lâu Hải: “Rốt cuộc muốn thế nào?”

Lâu Hải tạm thời buông di động, hắn nhìn ra Lâm Tùy Ý đang mệt: “Bắt nhãi ranh này hiến tủy cho An An nhà tôi.”

Lâm Tùy Ý cười lạnh: “Không có khả năng.”

Lâu Hải uy hiếp: “Tao báo cảnh sát, mày xúi trẻ con giết người, để tao xem mày thoát thế nào!”

“Mày không cho An An sống thì đừng hòng sống yên!”

“Tao sẽ quậy không cho mày yên một ngày nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận