Biết nói gì tiếp đây, khi mà trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại câu hỏi, thái độ của thằng Cường như vậy là sao? Dù có cố chối bỏ hiện thực, nhưng ngay lúc đó tôi đã nghĩ đến rất nhiều chuyện xấu xảy tới với Mạnh. Ví như cậu ta hoặc đập phá đồ đạc, đánh người, ... Nhưng như vậy chưa phải là tệ nhất, tệ nhất phải là Mạnh đột nhiên câm lặng, vĩnh viễn không thể nói được nữa.
Tôi có nên hỏi Cường chuyện gì vừa xảy ra không, dù thật tâm tôi đã có câu trả lời. Cho tới khi đầu dây bên kia vang lên một giọng trầm thấp, tôi mới từ từ phản ứng lại.
- Đi đường cẩn thận, gọi cả thằng Duy về nữa, nhanh đi.
- Được.
Tôi cúp máy, đồng thời trong suy nghĩ dội lên rất nhiều cảm xúc, là bồn chồn và cũng là bất lực. Trước đây khi chỉ có một mình chịu đựng chuyện này, tôi đã rất sợ, đôi lúc tôi muốn kéo theo ai đó vào cuộc với mình, để có chết cũng không quá cô đơn. Nhưng không phải như thế này, tôi vẫn ở đây, vẫn tiếp tục lo sợ, thậm chí còn sợ gấp bội, vì cảm giác tội lỗi đang lớn dần lên trong tôi.
Quãng đường sau đó, tôi đi theo cảm tính, vừa muốn nhanh chóng về phòng, vừa muốn lập tức rời xa khỏi đây, vì nơi tôi sắp đến giống như địa ngục. Bên tai văng vẳng tiếng xe cứu thương, còi xe hú rất to, đứng cách xe hàng km cũng vẫn nghe rõ. Không phải đợi lâu, từ xa tôi đã thấy một chiếc xe màu trắng với chữ thập đỏ tiến rất nhanh về phía mình, xe chạy ngược chiều, chắc đang về viện.
Khi xe cứu thương lướt qua, tôi để ý thấy trên xe có vài y bác sĩ, họ chở theo nạn nhân. Có khi nào là Mạnh? Ngay lập tức tôi quay đầu nhìn theo bóng xe lao đi xa dần, không thể thấy được người ngồi bên trong đó, nhưng trực giác nói cho tôi biết, chắc chắn là Mạnh.
Đây là báo thù. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, khiến tôi bừng tỉnh, đúng vậy, con quỷ kia bị chúng tôi lừa vào bẫy, lửa đã thiêu cháy nó, nhưng từng ấy chưa đủ để nó bị tiêu diệt. Oán niệm chồng chất, chỉ một lần bị hại đã khiến nó hóa quỷ, thêm một lần này nữa, chắc nó phải thành quỷ chúa. Từng người một trong chúng tôi, tất cả đều sẽ có cùng một kết cục thê thảm như vậy.
Thằng Cường vẫn còn ở phòng, có khi con quỷ ấy chưa đi xa, nó đã hại được thằng Mạnh, tiện tay sẽ hại luôn thằng Cường mất. Nghĩ tới đó, tôi lập tức rút điện thoại, phải báo cho thằng ấy, nói cậu ta cẩn thận, tốt nhất là rời khỏi phòng đi.
Nhưng trong điện thoại chỉ là những tiếng tút dài, đầu dây bên kia không bắt máy. Tôi gọi đi gọi lại vài lần, không liên lạc được, chết tiệt, làm sao bây giờ, đường về nhà còn xa, nếu chậm trễ tôi sẽ lại phải nhận thêm một tin xấu nữa. Đúng rồi, Duy vẫn đang ở ngoài, có thể cậu ta vẫn an toàn, tôi phải gọi điện báo cậu ta trước. Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy:
- Chuyện gì vậy?
- Mày đang ở đâu?
- Tao ở phòng quản lý, đi nộp đơn xin nghỉ cho thằng Mạnh.
- Mạnh gặp chuyện rồi, mày ở yên đó, không, về đi, giờ ở đâu cũng không an toàn, nhanh về phòng tìm thằng Cường đi.
- Mày nói chậm lại xem nào, thằng Mạnh làm sao?
- Nó bị đưa vào viện rồi, tao không rõ tình hình, cũng chẳng liên lạc được với thằng Cường nữa. Nhanh về phòng rồi nói tiếp, đi đường cẩn thận.
Dứt lời tôi lập tức cúp máy. Đi đường cẩn thận. Câu này là thằng Cường dặn tôi, cũng chính cậu ta bảo tôi gọi cho Duy, tại sao lúc đó Cường không gọi, chẳng lẽ cậu ta biết trước sắp có chuyện gì xảy đến với mình, nên chỉ kịp nói nốt vài lời gấp gáp đó. Chưa bao giờ tôi muốn gào lên như lúc này, cái chết bỗng chẳng còn đáng sợ nữa, đáng sợ bây giờ chính là phải đợi khi nào tới lượt mình chết.
Chưa tới khu tập thể, tôi đã thấy đám đông những người đứng bàn tán kéo dài từ ngoài cổng vào tới cầu thang. Bọn họ quây thành một vòng tròn dẫn vào trung tâm là bãi đất trống ngoài tầng một. Tôi vội vàng chen vào giữa, muốn nhanh chóng đến cầu thang, nhưng lòng hiếu kỳ khiến tôi phải chú ý về phía trung tâm kia.
- Thằng đó là nhân viên bên phòng kỹ thuật, trẻ lắm, mà cũng mới vào làm được có một năm thôi.
- Trẻ mà, sao tự nhiên lại làm chuyện dại dột thế.
- Không đâu, chắc là bị ngã hay gì mà, chả biết sống nổi không nữa.
Càng tiến gần tới trung tâm, tôi càng nghe thấy nhiều lời xì xầm, họ nói với nhau bằng những vẻ mặt kỳ quái, người mà họ nhắc tới, trẻ tuổi, lại làm ở phòng kỹ thuật, có lẽ nào là Mạnh. Nó gặp chuyện ở dưới tầng một này sao, chuyện dại dột gì vậy, sao không thể sống nổi? Có vài người nhận ra tôi, ánh mắt của bỗng trở lên dè chừng.
Tới gần đó tôi chợt thấy ba bóng áo xanh công an đứng chắn trước mặt đám đông, họ ngăn không cho người dân tiến vào khu trung tâm. Vừa len được lên hàng người đầu tiên, đập vào mắt tôi là một vũng máu lớn, máu còn tươi và đang chảy lênh láng trên mặt đất.
Màu đỏ thẫm của máu tương phản với màu xám tro của nền xi măng, chúng khiến tôi lập tức bị choáng váng. Nếu ai quả quyết rằng mình không sợ máu, vậy là người đó chưa từng chứng kiến cảnh tượng như này, cảm giác chóng mặt và buồn nôn nghẹn đến tận họng.
Tôi níu áo một anh công an gần đó, hỏi:
- Xin lỗi, không biết chuyện gì vừa xảy ra ở đây vậy?
- Đây là hiện trường một vụ tai nạn, một nam thanh niên tuổi từ 24 tới 26 đã rơi từ tầng ba xuống, hiện nam thanh niên đó đã được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện tỉnh. Chúng tôi đang tiếp tục điều tra nguyên nhân của vụ tai nạn, yêu cầu mọi người tránh xa hiện trường.
Tôi ngước mắt lên nhìn, trên kia là ban công phòng tôi, vậy người rơi xuống đây chắc chắn là Mạnh rồi.
- Còn ai ở trên kia không? – Tôi bất ngờ giật áo anh công an, chuyện này xảy ra như thế nào, thằng Cường đâu.
- Không, chỉ có người của chúng tôi đang làm công tác điều tra ... Cậu kia, trên đó không phận sự miễn vào, ...
- Đó là phòng của tôi, còn một người bạn tôi trên đấy nữa.
Sao lại không có ai, rõ ràng là lúc gọi điện thoại tôi vẫn thấy thằng Cường ở cùng với Mạnh, nếu không có trong phòng, vậy thằng ấy đi đâu. Tôi bất chấp sự ngăn cản của những người xung quanh, hai chân cuống cuồng lao lên tầng ba.
Tới cửa phòng, có hai anh công an đang quan sát ban công, thấy tôi chạy tới liền ngăn lại. Tôi bình tĩnh giải thích cho họ hiểu tôi là người sống trong căn phòng này, nạn nhân vừa rồi là bạn cùng phòng, hiện tôi đang cần tìm một người bên trong. Đang nói thì thấy Duy từ cầu thang chạy lên, mặt thằng ấy tái trắng đi, không biết là do chạy vội quá hay là bị hiện trường dưới kia dọa sợ.
Sau khi xác nhận, chúng tôi được bên công an nói lại rằng, cách đây nửa tiếng có người thông báo với họ ở khu tập thể xảy ra tai nạn. Một nam thanh niên rơi từ trên tầng ba xuống, người đó đã được đưa đi bệnh viện, tại hiện trường còn một người nữa, tên Cường. Cậu ta bước đầu khai nhận có mặt lúc nạn nhân xảy ra tai nạn, hiện cậu ta đang ở đồn công an trình báo.
Xem xét hiện trường ở đây, không phát hiện thấy dấu hiệu ẩu đả, trong phòng và ngoài ban công hoàn toàn bình thường. Tôi có hỏi người tên Cường kia, lúc bị phát hiện có hoảng sợ hay trốn tránh không. Bên công an họ bảo, không, tâm lý cậu ta hoàn toàn ổn định.
Họ còn nói, giả thuyết lớn nhất trong vụ này, là Mạnh tự sát. Không phải đâu, cậu ta là bị giết, không đời nào Mạnh lại tự sát. Tôi nhìn sang bên cạnh, thấy Duy cúi mặt ra vẻ đăm chiêu, hình như thằng ấy cũng đang nghĩ những điều giống tôi. Được một lát thì bên công an rời đi, đợi khi nào có kết quả giám định pháp y và lời khai của Cường, họ sẽ đưa ra kết luận chính thức.
Chúng tôi bị bỏ lại trước cửa phòng, giờ thì tôi không dám bước vào phòng nữa, càng không dám ở trong nơi âm lạnh đó một mình. Biết đi đâu bây giờ, vào viện gặp Mạnh, xem cậu ta hấp hối, để thấy sự tàn độc của con quỷ kia. Rơi từ tầng ba xuống, lại mất máu nhiều như vậy, liệu cậu ta có được 10% sống sót. Không, tôi không đủ can đảm để đối mặt với chuyện này.
- Chúng ta tới đồn công an, thằng Cường chứng kiến tất cả mọi chuyện, xem tình hình thằng ấy đã – Tôi nói.
Chúng tôi ngồi chờ ở phòng tiếp dân, tâm trạng không có gì ngoài suy sụp. Chưa đầy mười phút thì Cường bước ra, công an đã lấy xong lời khai nên cậu ta được thả về. Tôi còn tưởng cậu ta sẽ làm ra vẻ mặt hốt hoảng khi thấy chúng tôi, nhưng không, Cường rất bình thản nói:
- Về thôi, chuyện ở đây tao giải quyết xong rồi.
- Nói tao nghe chuyện thằng Mạnh trước đã.
- Có nhiều cái không nói được ở đây, về rồi tao sẽ kể hết cho.
Bất đắc dĩ tôi lại phải về phòng, bầu không khí căng thẳng bao trùm lên chúng tôi, suốt quãng đường không ai nói với ai câu gì. Mãi sau thằng Cường mới lên tiếng:
- Mạnh thế nào rồi?
- Bọn tao chưa qua viện, nhưng mất nhiều máu lắm.
- Những gì diễn ra với thằng Mạnh, thực sự ngoài sức tưởng tượng của tao...
Cường bắt đầu kể, lúc tôi và cậu ta đang nói chuyện điện thoại, Mạnh tự dưng bật dậy khóc, cậu ta ban đầu khóc rất lớn, gần như là gào lên tới cả tôi cũng nghe được qua điện thoại. Vừa khóc Mạnh vừa nói:
"Xin đừng móc mắt tôi, không được móc mắt tôi, không..."
Ngay lập tức Cường bỏ điện thoại xuống, thằng ấy chạy tới giữ Mạnh lại, lúc này cậu ta vừa ôm mặt vừa quằn quại, nghe tiếng thì biết rất đau đớn. Phải rất cố gắng Cường mới cậy được hai bàn tay cậu ta ra, cảnh tượng tiếp theo khiến thằng ấy phải kinh hãi, mặt Mạnh gần như biến dạng.
Hai con mắt lồi ra ngoài, đồng tử giãn cực đại, tròng mắt nổi đầy những tơ máu chằng chịt, thoạt nhìn còn nghĩ đó là hai cục máu lớn đọng trên mặt. Có thể là Mạnh đã không ngừng trợn mắt cả đêm qua, giác mạc bị khô và phồng lên, tới lúc này thì cậu ta không thể chớp được mắt nữa, cảm giác đau đớn là từ đó truyền ra.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi, ... không phải tôi cố tình hại cô đâu... tôi xin lỗi..."
Mạnh cũng không nhận biết được người đứng trước mặt cậu ta là ai, thằng Cường đã phải chật vật lắm mới khiến cậu ta nhận ra mình.
Ngay lập tức Mạnh nói, giọng điệu thay đổi hẳn, vì vẫn đang vừa khóc vừa nói nên mãi sau Cường mới nghe hiểu được cậu ta nói gì:
" Con quỷ ấy không chết, nó đang ở đây, nó sẽ móc mắt tao, đừng để nó móc mắt tao,..."
Ngừng một lát, hai con mắt của Mạnh giống như mắt cá, không thể cử động, chỉ biết trân trân nhìn thằng Cường. Cậu ta cố giãy khỏi tay thằng ấy, hình như có cái gì kích động khiến cho Mạnh sợ hãi muốn bỏ chạy.
"Chuyện này sai rồi, ngay từ đầu con quỷ kia không cần mạng của thằng Minh, cũng không cần mạng của mày, cái nó muốn chỉ là mắt mũi thôi, nó không có mắt, nên vì mày mà giờ nó móc mắt tao..."
Nói cái gì vậy, tôi ngẩn người, trên mặt con quỷ đó chỉ thấy lỗ là lỗ, không có ngũ quan, có phải mắt mũi tai miệng đều đã bị móc hết, nên mặt nó chỉ còn là những cái lỗ như vậy. Nếu ban đầu nó muốn lấy mắt mũi tôi, vậy thì vì sao không hành động ngay, hay nó làm ra những chuyện kỳ quái trước giờ mục đích để đùa chúng tôi. Có phải quỷ cũng rất thích đùa?
"Không phải chỉ mình tao đâu, rồi cả mày, thằng Duy, thằng Minh nữa, tất cả đều sẽ bị nó hại. Đêm qua tao thấy cả rồi, con quỷ nó đi từng giường một, nó móc miệng mày, kéo lưỡi mày, nó sẽ lấy mũi thằng Duy, rồi cắt tai thằng Minh, nó sẽ không tha cho ai đâu..."
Không đúng, cả đêm tôi thức trắng, mắt vẫn mở thao láo mà có thấy gì đâu. Trong phòng chỉ có mình tôi không ngủ, nếu có gì xảy ra tôi sẽ nhìn thấy, chẳng lẽ thứ nước mắt trâu kia đã hết tác dụng với tôi. Bất giác tối sờ lên tai mình, tai tôi thì sao, nếu nó biến mất tôi sẽ như thế nào, không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi nói những lời đó, Mạnh bỗng rít lên, hai tay chọc vào mắt, giống như muốn móc chúng ra. Đau rát khiến cậu ta hóa điên, dường như Cường đã thấy máu rỉ ra từ khóe mắt thằng Mạnh. Nước, trong đầu thằng ấy đã nghĩ tới cách dùng nước để mắt Mạnh bớt khô, chỉ một khắc sau đó Cường buông thằng kia ra để chạy đi lấy nước.
Nhưng khi quay lại đã không còn thấy Mạnh ngồi trên giường, cửa phòng bỗng chốc mở tung, và gần như cùng lúc, Cường thấy bóng thằng kia vụt qua lan can. Cậu ta chỉ kịp lao theo và chứng kiến quá trình Mạnh rơi xuống đất. Tất cả kết thúc bằng một tiếng "Bịch" nặng nề.
Nghe tới đó ba người cùng im lặng, mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi còn nhớ là buổi sáng hôm qua, chúng tôi vẫn ngồi ăn và nói chuyện với nhau. Chỉ qua một đêm, chuyện bỗng hóa thành bi kịch. Bố mẹ Mạnh chắc đã biết, gia đình cậu ta sẽ đau khổ tới mức nào, tôi không tưởng được, nhưng riêng tôi, bây giờ cũng muốn khóc vô cùng.
- Có thật là con quỷ ấy muốn mấy mắt mũi của chúng ta không? – Duy lên tiếng.
- Tao chịu thôi, tao thật sự không thấy gì cả - Tôi nói trong tuyệt vọng, chỉ còn biết vùi mặt vào giữa hai bàn tay, toàn thân tôi mệt rã rời.
Chúng tôi tới viện, người nhà của cậu ta cũng đã ở đó, họ khóc rất nhiều, có người còn ngất đi. Hình ảnh tang thương ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, chúng ám ảnh tôi hơn những chuyện kinh khủng vừa qua. Tới hai giờ chiều, Mạnh trút hơi thở cuối cùng. Cậu ta bị mất máu, dập xương sườn, xương toàn thân cũng gãy nát.
Người nhà đưa cậu ta về mai táng ở quê, chúng tôi theo xe ra đường lớn tiễn họ. Giờ tôi đã hiểu, không ai trong chúng tôi có thể rời khỏi đây, trừ khi chúng tôi đột ngột biến mất giống như Mạnh. Cậu ta nói con quỷ kia muốn lấy mắt mũi của chúng tôi để thay cho những phần đã mất của nó, có thật là nó chọn chúng tôi vì mục đích ấy không. Tới cùng thì Mạnh vẫn giữ được đôi mắt, bản thân cậu ta khi nói những lời đó cũng không hề tỉnh táo, ai có thể xác nhận được chúng sẽ trở thành hiệt thực.
Hiện tôi nghĩ mình vẫn nên tìm thầy Vương để hỏi, lão ta là người trong nghề, mặc cho quá khứ lão đã làm ra những chuyện tàn ác gì, bây giờ an toàn của chúng tôi mới là quan trọng. Tôi nói ý định của mình với hai người kia, họ không phải đối, cũng không góp ý gì, sự chán trường hiện rõ trên gương mặt từng người, cảm giác lúc này chỉ có tuyệt vọng.
Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng, chiều đang nhạt dần, mây từ đâu kéo tới giăng kín bầu trời, xám xịt như tâm trạng tôi lúc này. Men theo đường xi măng, tôi tới công ty, lại một nữa tôi tìm gặp bà già bán hàng nước, đường lối trong khu người Hoa thực sự khó đi, tới giờ tôi vẫn không nhớ được.
Bà già trông thấy tôi từ xa, tay bà ấy lập tức vẫy cuống quýt. Tôi nhanh chóng chạy tới, không biết là chuyện gì khiến bà ấy gấp gáp vậy.
- Mầy tới thì tốt quá, tau đang định nhờ người tìm mầy.
- Có chuyện gì sao bà?
- Thầy Vương đưa tau cái bình này, bảo nếu gặp mầy thì giao cho mầy.
- Trong này chứa cái gì vậy ạ?
Bà già đốt một mồi lửa, châm vào điếu cày, sau đó rít một hơi thuốc lào. Vừa lắc đầu vừa lim dim mắt. Tôi nhìn cái bình sứ màu nâu đất, nó không to lắm, đặt vừa hai bàn tay, lắc thấy bên trong vang lên tiếng ọc ạch, không phải là nước, giống như nó chứa một thứ chất nhầy sánh đặc lại với nhau. Chiếc nút bằng mút cao su rất chặt, tôi chưa định mở ra vì không biết thứ bên trong tốt xấu thế nào.
- Thầy Vương bảo mày cứ đem về rồi mở ra, thấy thứ bên trong là sẽ hiểu – Bà già nói.
Tôi ngửi thử ở nút bình, mùi gì kinh vậy, ngoài vỏ cũng bám rất nhiều đất cát, cái này là được đào từ dưới đất lên. Chẳng biết ý đồ của lão già kia là gì, có khi nào ông ta đào bảo bối trong nhà lên để đưa chúng tôi phòng thân, như vậy không đúng, tôi nghi ngờ lão ấy có ý gì khác nữa.
Nghĩ vậy tôi đem bình sứ về, đặt ở giữa phòng cho mọi người cùng quan sát. Nhìn kỹ cũng không thấy đây có cái gì đặc biệt, không hoa văn họa tiết, không trạm khắc chìm nổi, còn có phần nhìn giống đạo cụ trong phim kiếm hiệp Trung Quốc. Cả ba người nhìn mãi cũng không ra vấn đề, thằng Duy mạnh dạn đưa tay lên nút bình, suýt nữa thì cậu ta mở nó ra nếu như Cường không nhanh tay chặn lại.