*Tôi buông xuôi trực giác, những bất an trong lòng trước giờ vẫn là do bản thân tôi tự sinh ra, nếu cứ nghĩ như vậy chắc người bị chấn thương tâm lý sẽ là tôi mất. Mọi người nói chuyện rôm rả tới gần 12h đêm, lúc này tôi đã bắt đầu buồn ngủ, vì mai vẫn phải đi làm nên tôi đề nghị giải tán quốc hội. Ai về giường nấy, tắt đèn chùm chăn đi ngủ.
Trước khi nhắm mắt lại, tôi đã nghĩ về rất nhiều thứ, về gia đình, về tương lai, về sự nghiệp, từng đó suy nghĩ đủ để đưa tôi vào giấc ngủ yên ổn. Đang trong lúc lơ mơ, tôi chợt nghe thấy tiếng kẻng báo ngoài sân khu tập thể, vừa tới 12h. Khu tập thể này có một thói quen rất xấu, là vào đêm người ta hay đánh kẻng tới 12h, tôi không rõ mục đích đánh kẻng ấy là để làm gì, nếu như muốn báo cho những thằng trốn ra ngoài biết đường mà về ngủ thì người ta sẽ dùng cách khác.
12h. Xung quanh chỉ có bóng tối. Tôi nghe thấy tiếng mưa rất khẽ, thỉnh thoảng có tiếng gió rít, tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ. Đêm thật tĩnh lặng.
Kẹt... Kẹt..
Có ai đó vừa xoay người, tiếng giường vang lên nhè nhẹ.
Kẹt... Kẹt..
Kẹt.
Ngừng rồi, chắc thằng nào khó ngủ, cảm giác khó ngủ rất tồi tệ, trong không gian im lìm tăm tối như này mà hai mắt cứ mở thao láo, có khi sẽ nghĩ ra thêm nhiều điều kỳ quái trong đầu nữa.
– Minh à.
Ai vừa gọi tôi thì phải. Tim nhảy đánh thịch một cái, tôi mở mắt, lắng tai nghe ngóng xem xung quanh vừa có tiếng gì.
– Minh, dậy đi.
Đúng là có người gọi rồi, ai mà nửa đêm lại gọi tôi vậy, không ngủ được thì phải chịu chứ. Tôi lờ đi, mai tôi phải đi làm nữa.
– Minh dậy, dậy tao chỉ mày xem cái này.
Là thằng Cường. Thằng này đêm hôm còn đòi chỉ tôi xem cái gì, mai rồi xem cũng được, giờ tôi còn phải ngủ cho kịp không trời sẽ sáng mất.
– Có gì mai tao xem, mày đi ngủ đi.
– Một lát thôi, dậy, dậy tao chỉ mày xem.
Bực mình rồi đấy, tao đã bảo là có gì mai tao xem, tôi quay người lại, chỉ thấy xung quanh tối om, phải mất vài giây mắt tôi mới thích ứng được với bóng tối trước mặt. Có một viền đen đang đứng ngay đầu giường tôi, nhìn hình dáng có thể là thằng Cường, tôi cầm điện thoại lên, mở đèn soi cho sáng. Đúng thằng Cường đang đứng quay lưng lại trước giường tôi, chỉ thấy mỗi cái lưng dài của cậu ta chắn ngay mặt mình.
– Xem cái gì?
– Đi với tao qua đây.
Bất đắc dĩ tôi rời khỏi giường, đi theo sau lưng thằng Cường, hình như là đi vào nhà tắm. Nếu có ai trông thấy cảnh tượng này hẳn sẽ phải bật cười, chắc từ sau vụ tai nạn thằng Cường sợ đi vệ sinh đêm nên bảo tôi đi cùng, tạm thời có thể thông cảm cho cậu ta được.
Vào tới nhà tắm, tôi tính bật đèn lên nhưng Cường ngăn lại:
– Mày đứng đây, nhìn vào gương, đừng bật đèn, chỉ cầm điện thoại của mày thôi.
Nói rồi Cường lấy cái lược để trong khay đồ dùng lên, vài giây sau lại nói:
– Tao sẽ đếm từ một tới mười, mày cứ soi như thế nhé.
Chuyện quái gì đây, thằng ấy cầm lược, tôi cầm điện thoại soi, lại còn nhìn vào gương, nó muốn chải đầu tới mức nửa đêm gọi tôi dậy để xem nó chải sao, đây là bệnh gì vậy, để lâu có chữa được không?
– Một.
Cường bắt đầu chải tóc, tóc thằng này để kiểu truyền thống, không cạo hai bên tai nên chải cũng vẫn có chút ý nghĩa. Lúc đó tôi đã tròn mắt nhìn hành động ngớ ngẩn của Cường, thực sự là tay rất muốn bạt cho thằng ấy một cái, có điên cũng phải tỉnh.
– Hai.
Cường lặp lại động tác vừa rồi.
– Ba.
– Bốn.
Tôi đã hết kiên nhẫn, không buồn nhìn xem thằng này nó đang làm trò điên rồ gì nữa, nếu nó có vừa chải vừa cắt hết tóc trên đầu xuống tôi đây sẽ không ngăn cản.
Im lặng.
Cường không đếm nữa, bất giác tôi quay sang nhìn cậu ta. Tay cậu ta vẫn đưa lên hạ xuống chầm chậm, nhưng, khi lược chải tới hết tóc ở gáy, tay thằng ấy vẫn tiếp tục chải xuống nữa, xuống nữa, tới ngang ngực thì ngừng. Xong lại lặp lại động tác đó đều đặn, trông như Cường đang chải một mái tóc vô hình. Khuôn mặt Cương hiện lên dưới ánh đèn điện thoại tăm tối khó tả, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương, cơ mặt như đông cứng.
Nhất thời tôi không biết làm gì, chỉ cảm thấy một luồn hơi lạnh thổi vào mặt, vào tay khiến cho tay tôi run lên và mặt cũng tái đi. Tôi chợt theo ánh mắt Cường nhìn vào gương. Trước mắt tôi vẫn là khuôn mặt của thằng Cường, nhưng, không phải là đang nhìn thằng mà hai con ngươi thằng ấy đang liếc về phía tôi, mí dưới cong lên thành một hình dấu ngã, cơ mặt biến dạng vì khóe miệng kéo dài tới hai bên tai tạo thành một nụ cười âm hiểm. Và điều khiến tôi lạnh người nhất, không phải là vì biểu cảm của khuôn mặt đó mà là vì mái tóc của thằng ấy. Tôi thấy mặt Cường ẩn sau một mái tóc dài như tóc con gái, hai tay cậu ta đang vừa vuốt vừa chải từ trên đầu xuống tới đuôi tóc. Dường như mái tóc đó mọc ra từ đầu cậu ta và tay cậu ta đang chạm vào chúng, không phải là mái tóc vô hình mà tôi vừa nhìn thấy lúc nãy.
Cạch.
Tay tôi run bắn lên và chiếc điện thoại lập tức rơi xuống nền nhà tắm. Xung quanh chìm vào bóng tối, không có ánh sáng, không một tiếng động, mọi thứ tĩnh lặng. Thậm chí tôi còn không nghe thấy tiếng thở của mình, hay tiếng thở của thằng Cường, chỉ có bóng tối rùng rợn đang chùm lên mắt tôi, bịt kín lỗ tai tôi và khiến tôi nghẹt thở.
Lạnh. Trong giây phút căng thẳng, tôi cảm thấy gáy mình lạnh ngắt, cảm giác đó lan dần sang cổ và như có thứ gì đang đè lên vai tôi. Hai tay cứng nhắc không biết phải làm gì, hơi lạnh siết thành vòng trên cổ tôi, và cái vòng đó đang dần dần thu hẹp, tôi đang bị bóp cổ!
Mẹ ơi, tôi liều mạng vung tay lên chộp lấy thứ đang quấn trên cổ mình, không có gì, tôi quơ hai lần và chỉ chạm tới da thịt lạnh ngắt chứ không thấy một vật nào cả. Trong lúc quẫn bách, tôi đã định hét lên kêu cứu, nhưng họng đã bị không khí nhồi đầy, không thể bật ra thành tiếng được. Hai chân vùng vẫy, nếu như tay không chộp được, vậy thì phải chạy khỏi chỗ này, không thể đứng yên chịu chết như thế.
Choang.
Ánh sáng từ đâu xuất hiện, đèn đã được bật lên. Mắt tôi đang từ trong bóng tối gặp phải ánh sáng đột ngột thì hoa lên thành những đốm sáng, tôi vội vã nhắm nghiền mắt lại.
– A! Mày làm cái c*c gì trong này mà không bật đèn lên?
Là giọng thằng Duy, cũng chính nó vừa cứu tôi. Tôi lập tức ngẩng đầu, hé mắt nhìn về phía phát ra giọng nói. Thằng Duy đứng ngay sau lưng tôi, mặt nó ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
– Đứng dẹp ra, mày chắn đường tao đi vệ sinh rồi.
Nói rồi nó chạy vào trong nhà tắm, đẩy tôi ra ngoài và đóng cửa lại. Tôi thẫn thờ nhìn cánh cửa khép lại, lòng thầm kinh ngạc.
Thằng Cường đâu?
Tôi đứng ở cửa nhà tắm, thằng Cường đứng bên trong, nếu thằng ấy muốn ra khỏi nhà tắm thì phải đi qua người tôi, nhưng tôi không cảm thấy có ai bước qua chỗ mình cả. Kỳ lạ hơn là tôi còn cảm giác như vừa rồi chỉ có mình tôi đứng trong nhà tắm, lúc rơi điện thoại tôi không hề cảm thấy động tĩnh gì từ thằng Cường.
– Mày còn đứng đây làm đếch gì, điện thoại thì rơi lung tung trong nhà tắm, mày đang tự sướng thì bị tao bắt quả tang à?
Cửa nhà tắm vừa mở, thằng Duy xếch quần bước ra, thấy tôi lập tức mắng.
– Tao, mày có thấy ai trong nhà tắm nữa không?
– Ai gì, tao thấy mày đang đứng ôm cổ uốn éo lúc tao bật đèn lên. Mà mày nhìn như thằng bệnh vậy.
– Thằng Cường không có trong đó à?
– Mày điên à, thằng Cường nào trong đấy, nó đang ngủ như lợn trên giường kia kìa.
Tôi nhìn về phía giường thằng Cường, trên đó có một đống to lù lù quấn chăn, trong lòng bỗng tự hỏi, là thằng ấy đang nằm sao, có thật là thằng ấy không. Hai chân tôi lập tức tiến về phía giường thằng Cường, tay vén màn, tay lật chăn ra. Thằng Cường nằm co như con tôm trong chăn, bị lật ra bất ngờ nó quắp người chặt hơn và chép chép miệng. Thằng Duy nhìn hành động vừa rồi của tôi mà kinh ngạc, tôi cũng kinh ngạc, thằng Cường ngủ say như chết đây, vậy thằng Cường nào kéo tôi vào nhà tắm?
– Mày bị sao vậy? Mộng du à, thôi, về giường ngủ tiếp đi, sắp sáng rồi đấy.
Tôi nuốt nước miếng, vừa rồi là ma, nó theo tôi từ viện về đây, sao nó lại ám tôi, từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ tôi chưa từng hại ai, chưa nói tới khiến ai chết uất, vậy vì cái gì mà tôi lại bị con ma ấy ám? Tôi về giường, đặt lưng xuống đệm và thở dài. Khi vừa nhắm mắt, cảm giác bất an lập tức trỗi dậy, trong đầu bỗng tái hiện lại cảnh thằng Cường trong gương trừng mắt nhìn tôi, trực giác mách bảo con mắt đó giờ vẫn đang liếc về phía tôi.