Năm ngày sau.
Cũng là từng ấy thời gian Quân ở trong trại cọp. Thể chất hắn hoàn toàn khỏe mạnh, so với khi ở trại tạm giam trung tâm, hắn vậy mà không gặp vấn đề gì với đám quản giáo hay bạn tù. Thậm chí ngay cả việc hỏi cung cũng rất hạn chế, từ lúc Quân vào đây, hắn mới phải nói chuyện một lần với bên cảnh sát, nội dung không có gì mới mẻ, vẫn xoay quanh những chứng cứ có tại hiện trường, lần này họ hỏi thêm hắn về động cơ giết cô gái kia là gì. Có giời biết, hắn không giết người sao biết động cơ của vụ án là gì. Hai bên gay gắt một lúc, tại hắn cũng làm bên tâm lý tội phạm, có bao nhiêu mánh lới mớm cung hắn đều biết, cảnh sát viên không tài nào tìm ra sơ hở trong lời hắn. Dù vậy Quân cũng không thể bào chữa cho bản thân khỏi tội giết người, trường hợp có lợi nhất là hắn bị khép tội ngộ sát, tức là giết người trong trạng thái vô thức, do rượu bia hoặc chất kích thích, trường hợp này mức thi hành án sẽ giảm xuống từ 20 tới 30 năm.
Dẫu vậy Quân vẫn một mực cho rằng mình vô tội, hắn yêu cầu được gặp người thân, vì hiện tại hắn chỉ bị tạm giam chờ điều tra, chưa có quyết định khởi tố nên việc cách ly hắn như vậy là sai luật. Ai đó đã nói với hắn rằng ngày mai người hắn muốn gặp sẽ tới, nhưng Quân chờ ba cái ngày mai rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng người kia đâu. Hắn tự biết mình đang dần mất kiểm soát, mỗi ngày qua đi với hắn đều là một cực hình, tuy thể chất không bị xâm phạm, nhưng tinh thần hắn lại đang gặp vấn đề nghiêm trọng, tới mức trong lúc hỏi cung hắn gần như nổi điên lên, cảnh sát viên đã phải dùng dùi cui điện để áp chế hắn. Mấy ngày sau bọn họ không quay lại hỏi cung hắn có thể một phần là vì phản ứng dữ dội của hắn khi đó, trong mắt họ hẳn là Quân đã mang hình hài một kẻ sát nhân thực thụ. Tại sao ư? Hiếm có kẻ nào miệng kêu vô tội mà tay chồm tới tóm cổ cảnh sát, còn nghiến răng rít lên như sắp ăn tươi nuốt sống đối phương, cần tới hai người mới đè lại được cơn điên trong hắn, giây phút đó hắn biết mình to tội rồi.
Cũng phải nhắc lại là, Quân trước giờ chưa từng hành xử một cách lỗ mãng như vậy, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào hắn cũng luôn giữ cho mình cái đầu lạnh của một con cáo già. Nhưng không phải là ở đây, trong thời khắc này, khi mà hắn nằm cứng trên giường, mắt trừng trừng nhìn ra cửa, trên con ngươi chằng chịt những tia máu đỏ quạch, trán lạnh toát và thần kinh không ngừng căng lên như dây đàn. Buồng tạm giam mà Quân được phân cho, nó nằm sâu trong dãy hành lang nhỏ hẹp, bốn phía đều là tường đá, rộng chưa tới mười mét vuông, có duy nhất một ô cửa sổ cao tít thông với sân sau, tấm cửa sắt ra vào luôn đóng chặt, tới một tia sáng cũng không cách nào lọt qua. Ngày đầu tiên bước vào đây, hắn đã cảm thấy ngột ngạt khó tả, vì không gian trong này quá chật chội, hay vì cảm giác bị cướp mất tự do một cách vô lý, Quân không rõ, hắn chỉ thấy bực mình, nhìn cái gì cũng chẳng vừa mắt. Không giống với bất cứ nơi nào khác trên dương gian, ở đây tràn đầy âm khí, dày đặc tới độ kết thành hình thành khối bao trùm lên hết thảy mọi vật trong khu trại, tách biệt những sinh vật sống ở đây với thế giới bên ngoài, khiến cho dù là ai khi hít thở bầu không khí u ám này, toàn thân cũng sẽ bị một áp lực vô hình đè nặng.
Càng là Quân thì cảm giác đó càng trở lên rõ rệt. Hắn thậm chí đã nghĩ mình vừa bước vào quỷ môn quan, mọi thứ hiện ra trước mắt đều phảng phất một hình thù kì dị, có lúc vô tình bị một bóng ma lờ mờ hiện ra từ trong góc tối làm cho giật mình, nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy đấy là một khối đen bất động, chính trực giác cũng gào thét với hắn, rằng nhất cử nhất động của hắn đều đã bị theo dõi. Nỗi bất an trong Quân lớn dần lên, khi đêm đầu tiên ở trại, hắn bị tra tấn bởi những tiếng kêu la thất thanh, rất khó để diễn tả cái mà hắn nghe được, đầu tiên là một tràng dài âm thanh ri ri như tivi nhiễu sóng, rồi đột nhiên vang lên giọng ai đó hét xé họng, nó khiến Quân bị giật thót một phen. Có điều tất cả đều là tiếng vọng từ một nơi xa xôi dội đến, nhưng lại âm vang khắp bốn phía, áp tai nghe liền cảm giác chính là trong bức tường phát ra, rõ tới từng hồi hít thở nặng nề, từng tiếng hổn hển ngắt quãng. Quân bị thứ âm thanh trầm đục đó ám ảnh, khiến hắn không cách nào chợp mắt được, trong bóng tối hắn liền tưởng tượng ra biết bao gương mặt chôn sâu trong lớp gạch đá, những gương mặt đã khô héo nhưng miệng vẫn ngoác rộng, đêm càng tĩnh mịch thì tiếng hét càng vang vọng, không phải tai, mà chính là thâm tâm hắn bị thanh âm đó làm cho rúng động, vì một nhẽ hắn cảm thấy tiếng hét đó rất quen!
Quân trằn trọc suốt đêm chỉ để tìm ra lời giải cho câu hỏi, hắn đã nghe thấy những tiếng hét này ở đâu? Không phải là thứ trong quá khứ từng nghe đi nghe lại nhiều lần, nhưng chúng để lại ấn tượng rất mạnh trong tâm tưởng hắn, cảm giác ai oán cùng uất hận ấy không phải đơn thuần mà có thể biểu lộ được. Và rõ ràng là, chỉ khi bước vào buồng giam, nơi hắn hoàn toàn cô độc, Quân mới bị thứ âm thanh ma quái đó dằn vặt, đây giống như là tòa án lương tâm đối với hắn, khiến hắn phải hoài nghi về bản thân, về những việc trước giờ hắn đã làm, những người hắn đã giết. Cứ thế Quân bị bủa vây giữa hàng tá câu hỏi trong đầu, bên tai lại lùng bùng mớ âm thanh rên xiết lúc trầm lúc bổng, chưa bao giờ hắn cảm thấy thâm tâm dao động như vậy. Nhiều khi Quân cảm tưởng tiếng thở đột ngột ập tới sát bên tai, giống như có khuôn mặt đang áp vào da hắn mà phả ra luồng hơi lạnh, mặt kề mặt với hắn, nhưng cứ hễ muốn tóm lấy thì tay lại hụt hẫng, trước sau chỉ là khoảng không vô định tối đen. Quân mất một đêm đó để vùng vẫy giữa thực và ảo, sáng ra hắn bị tức ngực khó thở, đầu óc trống rỗng, toàn thân vô lực. Thành thử hắn bị gắt ngủ, hai mắt díp lại, lúc nào cũng chỉ muốn gục xuống làm một giấc.
Tới chiều thì màn hỏi cung chán chường diễn ra, Quân sau một buổi sáng u u mê mê, lúc này còn bị chọc tức bởi mấy lời buộc tội vô căn cứ, hắn lập tức nổi đóa lên. Chuyện chưa dừng ở đó, tưởng là buồn ngủ như vậy thì có thể mặc kệ những tiếng động ma quái trong buồng giam, nhưng đêm hôm ấy Quân vẫn không thể ngủ yên ổn. Hắn ngủ một cách nhọc nhằn, ngủ mà như thức, hai mắt nhằm nghiền, nhưng não thì vẫn sáng trưng. Hình ảnh mà hắn hình thấy, không phải là trong buồng giam, hắn thấy mình đang nằm trong motel, sạch sẽ và thơm tho, lúc đó hắn đã nghĩ là mình đang mơ. Nhưng giấc mơ bỗng bị bóp méo bởi tiếng thét, cảnh vật trước mắt bỗng chốc xoắn lại với nhau, trong mớ hỗn độn ấy thình lình ló ra một gương mặt, kèm theo tiếng rít chói tai khiến hắn phát hoảng, Quân chỉ kịp tự hỏi kia là ai, sau đó giống như bị tắt điện, mọi thứ lập tức chìm vào bóng tối.
Quân tưởng là mình đã tỉnh dậy, nhưng không, khi hắn mở mắt ra, vẫn là hoạt cảnh trong motel đó, trước mắt hắn là trần nhà trắng tinh, dưới lưng hắn là giường đệm bồng bềnh, khác một cái là người hắn bị vật gì đó đè nên, cảm giác trên thân thể nặng trịch. À không, Quân chợt nhận ra, chỉ có hạ bộ hắn bị đè, cái nặng này thật sự đê mê, khoái cảm nhanh chóng dâng lên lấn át những nghi ngờ trong hắn, thác loạn và dữ dội tới độ không phân biệt nổi đâu là thực đâu là mơ. Quân cựa quậy một chút, hắn nheo mắt nhìn, một thân hình nõn nà đang lắc lư trước mặt hắn, thậm chí hắn còn cảm nhận được từng đợt lên xuống mà thân hình ấy tạo ra dưới hạ bộ mình. Quá đã! Quân nhíu mày, hắn vươn tay lên vuốt ve thân thể nõn nà kia, cảm giác mát lạnh và mềm mịn như cẩm thạch lan tỏa từ mười đầu ngón tay tới não, đây không thể là mơ được! Quân thở dốc, thân thể vặn vẹo trên người hắn, cường độ dao động tăng dần, nhịp va chạm biến động khiến tay hắn bất giác bấu chặt xuống da thịt thân hình trước mặt, độ đàn hồi rất tốt, chắc chắn phải là một cô gái trẻ, nghĩ tưởng là không kiềm chế được nữa, bỗng trên mặt có thứ gì nóng hổi bắn lên.
Tất nhiên không phải của hắn, Quân vẫn chưa tới đỉnh, hắn bị những giọt li ti đó làm cho phân tâm, đầu tiên nó bắn lên ngực hắn, Quân muốn ngóc đầu dậy nhìn nhưng chỉ thấy hai cánh tay trắng muốt đang không ngừng xoa miết khắp người mình, khiến một lần nữa hắn chìm vào khoái cảm, hắn bắt lấy hai cánh tay đó, lòng bàn tay cảm giác man mát và nhầy nhụa như cầm một que kem mút dở vậy. Lúc đó mắt hắn liền bị thứ chất lỏng kia bắn vào, mọi thứ bỗng nhuốm một màu đỏ, đỏ tới chói mắt! Quân bị giằng co bởi hai loại xúc cảm, hạ bộ hắn vẫn không ngừng bị kích thích, nhưng não hắn lại căng như dây đàn, chọn con tim hay nằm nghe lý trí, rất khó để thoát khỏi cơn hưng phấn bản năng, nhưng rốt cục thì Quân vẫn quyết mở to mắt để xem đang có chuyện gì xảy ra. Cô gái bỗng ngừng khuấy động, khuôn mặt cúi xuống, tóc dài xõa tới ngực hắn, Quân chăm chú nhìn, nín thở nhìn, một giây tiếp theo... cô gái bất chợt ngẩng mặt lên!
NHƯ!
Quân choàng tỉnh, hắn bật dậy hét lớn, cảm giác đầu tiên là toàn thân rã rời như vừa vận động quá sức. Từ trán tới cằm hắn đầm đìa mồ hôi, có những giọt to chảy thành dòng, còn chưa tỉnh hẳn, Quân vội vén áo xem trên người mình có dính cái gì không, nhưng tối quá không thấy gì cả, hắn ngồi thở hổn hển mấy giây, vuốt mồ hôi trên mặt xuống, lúc này hắn mới tin mình vừa nằm mơ. Nhưng tổng thể cảm giác thì không phải mơ, cơn hưng phấn ấy, cao trào ấy, hắn vẫn còn chưa hết kích thích! Có điều rất nhanh xúc cảm liền bị dập tắt, hình ảnh cuối cùng mà Quân nhìn thấy, khiến hắn phải kinh thần tỉnh dậy, chính là khuôn mặt của Như hiện ra sau mớ tóc dài, cô ấy đột nhiên nhào về phía hắn, ghim vào não hắn ánh mắt trống rỗng và hằn học. Tại sao lại là Như? Quân tự hỏi, hắn nuốt một ngụm nước miếng đắng ngắt, không thể nào, Như đã chết rồi, những hình ảnh đó không phải là thật!
Trong cơn hoang mang, Quân bỗng thấy có tia sáng hắt lên sàn nhà, hắn chợt nhìn, khe hở nhỏ trên tấm cửa sắt hé ra, có hai con mắt tối sầm đang nhìn chằm chằm hắn. Còn chưa kịp định thần, khe hở liền bị bịt lại, Quân chớp mắt, là ai? Ánh mắt đó giống hệt ánh mắt của Như nhìn hắn trong mơ, không sai, chính là sự hằn học và trống rỗng ấy, hắn bị một phen hoảng loạn, suy nghĩ không ngừng xoay chuyển, đó là hung thủ? Hung thủ là Như? Nhưng Như đã chết, hắn cũng chưa từng thấy cô ấy nhìn mình như vậy, ánh mắt này phải là của ai? Đột nhiên hắn nhớ ra, ánh mắt này chính là của người xuất hiện trong đêm hắn bị tấn công ở trại tạm giam trung tâm! Bỗng chốc đầu hắn lại xoắn lên như dây thừng, Quân nằm vật ra giường, càng nghĩ thì càng cảm thấy ức chế, hắn không tìm được mối liên hệ nào giữa những chuyện hoang đường này.
Thẳng tới sáng Quân vẫn chẳng hiểu gì cả, hắn vừa bị mất ngủ, lại vừa bị cơn đau đầu hành hạ, cảm giác khó chịu càng tăng lên khi hắn phải chờ đợi được gặp Đại Ca. Hôm qua mấy cảnh sát viên bảo hắn sẽ sớm được gặp người thân, tâm trạng thấp thỏm lo âu khiến hắn rơi vào bị động, dù rất muốn lấy lại bình tĩnh nhưng chỉ được một lát là đầu hắn lại nóng ran lên, do tin tức về vụ án thế nào hắn hoàn toàn mù tịt, lại thêm giấc mơ chết tiệt đêm qua, xung quanh hắn giờ chỉ toàn dấu hỏi. Cứ thế tới tối mịt, Quân lại bị tống vào buồng tạm giam, nằm xuống giường mà đầu hắn vẫn tỉnh như sáo, câu hỏi to nhất bây giờ là liệu đêm nay sẽ có chuyện gì xảy ra. Mọi động tĩnh rất nhanh liền lắng xuống, sau một ngày căng thẳng, Quân đã mệt tới không còn sức để mở mắt, hắn thiu thiu ngủ, bao nhiêu phiền muội đều theo tiếng thở đều đều chìm xuống, một giấc mơ không mộng mị, ít nhất là hắn cũng thực sự ngủ được vài phút. Cho tới khi nghe thấy tiếng cửa sắt nặng nề mở ra.
Kéttttt......
Chương 15: Qủy Dục Vọng (6)