Đại Ca và Quân rảo bước đi ra đường lớn, trên người bọn hắn vẫn khét mù vì ám khói, quần áo đầu tóc ai nấy tơi bời, cũng may là trời đã vào đêm, trên đường không có nhiều người lắm, xung quanh nhà dân đều đã cửa đóng then cài, hai người cũng không phải mất công lén lút, điệu bộ ra vẻ hết sức tự nhiên. Vừa đi Quân vừa tính toán, hắn nói:
- Vụ này coi như chết không đối chứng rồi, hung thủ giờ chỉ còn là một nắm tro, anh nghĩ xem, chúng ta nên viết vào báo cáo thế nào? Với cả chuyện cái hầm,… em nghĩ không nên công khai, nội bộ sở an ninh thì tai mắt khắp nơi, chuyện này dù có làm ầm lên cũng sẽ sớm bị dập tắt thôi, nhân chứng vật chứng chúng ta đều không có, giờ phát hiện một cái hầm chứa đầy xác người, mà hung thủ lại bị chúng ta giết chết, không phải em sợ, chỉ là vụ này chúng ta không cách nào thắng được – Nói tới đây Quân liền nhớ đến mười ngày sống trong tù, đó giống như địa ngục với hắn vậy, đấu với một kẻ thù như hội phản thánh thì nhất thiết phải đặt thời cơ lên hàng đầu, vì chỉ cần để lộ sơ hở, chúng đều sẵn sàng chiếu tướng bọn hắn ngay tắp lự.
– Đấy là chưa kể, nếu báo giới biết được sẽ tạo dư luận xấu, dân chúng giờ dễ kích động lắm, tình hình đối với chúng ta sẽ càng bất lợi… - Quân vẫn thao thao bất tuyệt, ý hắn là giờ cứ ém cái hầm chết tiệt kia đi, coi như trên đời này chỉ bọn hắn và hội phản thánh biết, bọn hắn sẽ theo dõi sát sao cái hầm đó, biến nó thành cái bẫy của mình, để nếu đối phương có rút dây động rừng, ví dụ như cho người tới thăm dò, hoặc khai quật cái hầm đó, thì lúc ấy bọn hắn sẽ chủ động được các công tác đối phó với kẻ địch.
Nói đoạn Quân lại nghĩ, hắn có phải đã quên mất gì không, trước khi tới cái hầm này hắn đã đi ra từ nhà xác, còn đống lộn xộn trong đó thì ai chịu trách nhiệm? Ngộ nhỡ có người nào mở phòng chứa ấy ra, rồi mấy tử thi bên trong tấn công họ, không được, phải quay về đó giàn xếp, hắn lỡ bị phát hiện rồi, tránh sao được vạ lây. À, tự nhiên Quân lại nhớ ra một chuyện, hắn vẫn đang nghi ngờ thằng khốn nào dám bán đứng tổ chức, xem ra không cần phải đoán mò nữa, hắn vừa nghĩ được một cách có thể tận tay nghiền nát kẻ đó, khiến kẻ đó thành ma dưới chân hắn. Mới thoáng ngửi thấy mùi máu mà người Quân đã lâng lâng, cảm giác đuôi mắt giật giật đầy phấn khích, giống như có hơi men trong người, hắn gần như đánh mất ý thức trong chốc lát. Quân chưa bao giờ phủ nhận bản thân mê đắm cái mùi vị giết chóc, hắn say máu như dã thú say mồi, hắn tự cho mình là một kẻ cuồng sát, là một con quỷ đội lốt người, nhưng hắn sẽ không thành quỷ, vì làm người nhìn chung vẫn thú vị hơn!
- Em nghĩ giờ chúng ta nên xóa sạch dấu vết của vụ án này, bắt nguồn từ nhà xác, … - Quân thong thả nói, hắn quay sang nhìn Đại Ca, xem ý anh ấy thế nào.
Bỗng Quân thấy Đại Ca dừng bước, trông anh có vẻ không để ý mấy lời hắn nói nãy giờ, khuôn mặt hơi cúi xuống, trán lấm tấm mồ hôi, điệu bộ căng thẳng này là sao đây? Quân có chút chột dạ, hắn quên mất là lúc tới nơi Đại Ca đang vật lộn với con quái kia, hình như chân anh bị thương, hắn nhìn nhanh từ trên xuống dưới Đại Ca một lượt, quả nhiên một bên chân đã bị cắn tới chảy máu đầm đìa, trông có vẻ khá nghiêm trọng. Hay là bị va đầu vào đâu, có khi anh ấy sắp mất đi ý thức, thôi chết, Quân thầm than, hắn liếc trộm Đại Ca xem anh có biểu hiện gì bất thường không, dạo này sao anh ấy hay im lặng như vậy, bây giờ mà hắn chạy thì có kịp không? Đang nom nom nhìn, bất thình lình Đại Ca ngẩng mặt lên, ánh mắt sắc lạnh dừng lại trên mặt Quân, khiến hắn phải toát mồ hôi gáy, đồng thời anh lên tiềng, giọng trầm trầm:
- Cảnh tượng kinh hoàng dưới hầm, không phải do hung thủ gây ra, những cái xác đó vì sao lại nát vụn ra như vậy? – trên gương mặt Đại Ca thoáng hiện ra một sự hoang mang, lần đầu tiên Quân thấy anh bị dao động như vậy, đôi lông mày hơi nhíu lại, Đại Ca tiếp – có phải là anh không?
Chuyện này thật tệ! Đại Ca đang bắt đầu nghi ngờ bản thân, anh vốn dĩ không biết mình có tới hai nhân cách, nhưng dạo gần đây, trong đầu anh thỉnh thoảng lại xuất hiện một giọng nói, thường thì nó đột ngột vang lên, giống như một luồng điện chạy qua não bộ, khiến anh choáng váng giây lát. Một lời thét giết. Kèm theo đó là cảm giác giận dữ, căng thẳng và trống rỗng, nó khiến anh muốn nổi điên ngay lập tức, Đại Ca luôn cố gắng tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh đó, nhưng vô ích. Anh cảm thấy bức bối kì lạ, anh đã tự vấn bản thân nhiều lần, rằng âm thanh ma quái đó là từ bên ngoài, hay là từ chính trong đầu mình vọng ra. Đại Ca không ngừng phủ nhận những suy tưởng ấy, nhưng càng phủ nhận thì anh lại càng cảm thấy con người này thật xa lạ, giống như có ai đó ẩn nấp bên trong, ngăn cản anh kháng cự, đồng thời thúc giục anh phải tuân theo – lời thét giết kia.
Trong đêm hôm trước, anh đã nghe thấy một tiếng thét như vậy, khi mà xung quanh vô cùng hỗn loạn, ánh sáng nhập nhoạng, không gian chật hẹp, âm thanh huyên náo, anh không thể thoát ra khỏi cơn khủng hoảng lúc bấy giờ, trong con người anh như muốn vỡ ra, tiếng thét đột ngột làm anh choáng váng. Rồi Đại Ca ngất đi không biết gì nữa, đến lúc tỉnh lại thì xung quanh đã tan hoang như vừa qua một cơn bão. Cho tới hiện tại, anh vẫn chưa tìm cho mình được một lời bào chữa thuyết phục, có phải chính anh đã gây ra bãi chiến trường đó, tiếng gào thét kia có phải là của một con quỷ phát ra, và nó là anh!
- Không phải, Đại Ca, anh bị thương nặng lắm rồi! – bỗng Quân nói lớn lên, hắn vỗ vỗ vai Đại Ca, lo lắng nhìn anh, tiếp – anh cũng thấy con quái đó mạnh thế nào, là nó phá tan cái chỗ đó ra đấy, anh còn bị nó đánh ngất đi, may mà không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng mà giờ anh phải vào viện ngay, em thấy vết thương này không ổn, để lâu e là sẽ nhiễm trùng mất.
- Nhưng lúc đó nó đã chạy khỏi hầm rồi, cửa cũng không mở được, không đúng… - Đại Ca vẫn bán tín bán nghi.
- Trên hầm có cái then tự động sập lại nếu kéo cửa hầm xuống, nó tập kích anh em mình bằng kế dương đông kích tây – Quân nói dối không chớp mắt, hắn thuật lại – lúc đấy tối tăm làm sao mà nhìn thấy gì, em cũng vì đột ngột quá nên phải tránh né hết chỗ nọ chỗ kia, nó lùng sục theo thành ra đống xác bị nó vần cho nát bét hết. Xong thì nó bỏ đi, em bám theo qua cửa hố rác để ra ngoài.
Đại Ca nhìn Quân, thấy mặt hắn thản nhiên không có một tia gian trá, bảo anh làm sao không tin cho được. Nhưng anh vẫn muốn đi giải quyết công việc trước rồi mới tính đến thương thế, Quân phải can mãi Đại Ca mới chịu tới viện, hắn nói:
- Anh xem có phải mình đã phát sốt rồi không, trời thì oi bức mà anh cứ đổ mồ hôi thế kia, thôi đừng cố nữa, việc ở đây em lo được, chẳng lẽ anh không tin em? – thấy hắn trách móc, Đại Ca đành xuống nước nghe hắn sắp xếp – mà công việc cũng đâu còn gì, mấy cái râu ria anh khỏi phải nghĩ, quan tâm sức khỏe bản thân, dưỡng thương cho tốt, em dọn dẹp xong sẽ qua báo cáo anh, yên tâmmmm.
Quân dứt lời, hắn liền đóng cửa xe taxi, bảo với lái xe đưa người đến bệnh viện gần nhất, sau đó tạm biệt Đại Ca bằng một nụ cười tươi rói. Hahahaaa, trong lòng hắn mừng như cha chết sống lại, không có Đại Ca thì mọi chuyện cứ theo ý hắn mà làm, đầu tiên phải quay lại khu nhà xác, Quân đã nghĩ tới kịch bản giải cứu thế giới khỏi nạn zombie, tức là bước qua cửa sẽ thấy mấy tử thi đuổi người chạy qua chạy lại. Nhưng trái với dự đoán, trong phòng chứa xác người ta đã dọn dẹp đâu vào đấy, tử thi cũng không đuổi ai cả, người phụ nữ trung niên nói rằng khi họ phát hiện ra phòng chứa xác bị chỉnh độ xuống quá thấp, họ đã mở cửa vào xem, thấy mấy xác chết nằm la liệt dưới đất thì rất kinh ngạc, nhưng mà kiểm tra thì không thấy có vấn đề gì nên đã cho vào ngăn tủ rồi.
Không có vấn đề gì? Quân tự hỏi, hắn ngẫm nghĩ một lát, cơ chế của quỷ nhập tràng là âm dương hút nhau, mấy tử thi là vùng dậy đuổi theo hắn, giống như dưới hầm đêm qua, đám nữ thi cũng đột nhiên vùng dậy, điểm chung ở đây là gì? Phòng kín! Quân lập tức ngộ ra, đúng là khi gã bệnh hoạn rời đi luôn luôn tìm cách đóng chặt cửa, nghĩa là trong phòng khi đó chỉ có hai luồng khí âm dương hút nhau, còn sau khi hắn rời đi, tức là luồng khí âm đột ngột biến mất, sẽ khiến cho lực hút biến mất theo, vậy nên lúc mọi người mở cửa vào sẽ không gặp hiện tượng quỷ nhập tràng nữa. Hắn có nói với người phụ nữ kia rằng, lúc hắn ở bên trong có vô tình lật đổ mấy cái băng ca, đây là do hắn sơ ý, rất xin lỗi bệnh viện, nếu cần bồi thường thì hắn sẽ chấp nhận mọi mức giá bệnh viện đưa ra.
Thấy hắn cũng thành thật, còn biết quay lại để nhận lỗi, người phụ nữ trung niên không bắt hắn bồi thường, nhưng bác ta có hỏi chuyện bảo vệ Chính là thế nào? Tại sao từ tối đến giờ ông ta không về viện? Quân lắc đầu không biết, hắn nói mình đi tìm ông ta cả buổi mà không thấy, nên mới quay về viện để hỏi, có khi ông ta sợ tội nên trốn mất rồi. Tội gì? Người phụ nữ hiếu kì dòm vào tận mặt Quân mà hỏi, hắn cười nham hiểm, đáp là tội giết người, nếu mà bác thấy ông ta, hoặc người lạ nào hỏi về ông ta thì hãy báo cho hắn biết, bác cũng đừng bép xép ra ngoài, cẩn thận ông ta giết người diệt khẩu. Người phụ nữ bị hắn dọa cho mặt tái mét, sau khi dặn dò xong xuôi, Quân liền rời đi, hắn phải về chuẩn bị, còn có việc quan trọng hơn phải làm ngày mai.
Tối hôm sau, tại nhà thờ nghĩa tân.
Cọt kẹt. Có tiếng ghế mọt khẽ vang lên từ một bên phòng xưng tội, trước sau động tĩnh đều êm như ru, chỉ duy một tiếng gỗ miết báo hiệu người đã đến. Không gian lặng đi. Cạch. Khung cửa bằng bàn tay trên vách ngăn giữa hai bên phòng xưng tội liền được kéo ra, người vừa tới ghé sát vào khe hở, thì thầm:
- Hàng đâu?
Im lặng.
RẦM!
- TAO ĐÂY!
Môt bàn tay từ trong bóng tối vươn ra, nhắm thẳng vào cổ của người kia mà chộp lấy, lực đạo lớn tới mức khiến cần cổ người đó gần như gập lại thành một đường zích zắc. Giây tiếp theo đến lượt vách ngăn bị phá tan, tưởng chừng vừa có một quả đại bác bắn tới, cả căn phòng rung chuyển, tiếng đứt gãy giòn tan, những mảnh gỗ vụn văng ra tứ phía. Đồng thời một người cũng từ phía sau vách ngăn xông ra, đem cơn thịnh nộ ầm ầm trút xuống, qua tiếng gầm cùng ánh mắt sắc lạnh, lời vừa dứt khóe miệng nhếch lên, biểu cảm như sắp ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt. Nhưng không kịp!
Người đàn ông sau một giây tập kích bỗng biến mất khỏi tầm tay đối phương, giống như vừa rồi chỉ là một bóng ma, chớp mắt liền mất dạng. Muốn chạy sao? Vútttttt PHẬP! Một tiếng kim loại xé gió lao đi trong không khí, lưỡi dao ánh lên thành một vệt sáng, chỉ nghe thấy tiếng đâm ngọt xớt trên tấm cửa, cách đầu của người đàn ông chưa đến một phân. Bằng một cách vi diệu nào đó mà người đàn ông kia từ trong phòng xưng tội lại xuất hiện ở cửa chính chỉ trong chưa đến một tích tắc, song tốc độ đó đã sớm bị bắt kịp. Phía sau kình phong nổi lên cuồn cuộn, sát khí ập đến như vũ bão, người đàn ông nhanh tay rút món vũ khí kia ra, vừa quay người liền chặn được một đòn chí mạng.
Keng!
- MÀY CÓ CHẠY ĐẰNG TRỜI!!!
Tiếng kim loại va nhau chói gắt, một chiêu đó tương đương với bảy phần công lực, ngay lập tức khiến xương cốt toàn thân người đàn ông chấn động. Không thể phân biệt nổi trước mặt mình là người hay quỷ, nhưng mùi vị chết chóc từ đó tỏa ra thật kinh người, liên tiếp là những đòn chém xuống, tiếng choang choang tràn ngập căn phòng. Người đàn ông không thể chống đỡ được quá năm chiêu, vũ khí liền bị đánh văng đi, thoáng thấy ánh lam phạt ngang người mình, thân ảnh liền tan đi, giống như trước hoàn toàn biến mất. Người kia nghiến răng cười dữ tợn, một tay vung lên, hất chiếc ghế dài vào không trung.
Rầm!
- CHẠY ĐI, ĐÊM NAY TAO SẼ CHẶT CHÂN MÀY, TAO SẼ ĐỂ MÀY SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT!
Mỗi từ thốt ra là một chiếc ghế bay đi, cứ liên tục không ngừng, cả căn phòng bỗng chốc trở nên tan hoang, bụi bay mù mịt, tiếng nói xen lẫn với tiếng gãy nát ào ào vang lên giữa khung cảnh sáng tối nhập nhoạng. Cuối cùng thì cũng dừng lại, sau khi một chiếc ghế đập trúng vào thân ảnh vừa hiện ra, cú va chạm trông vậy mà rất khủng khiếp, gần như khiến cho người đàn ông bị văng xuống sàn, tiếp theo là một tràng ho sặc sụa. Dường như cảm giác được nguy hiểm cận kề, người đó vội vã đứng dậy, nhưng còn chưa kịp động, phía sau liền có người áp sát.
- Khả năng dịch chuyển tức thời của mày chỉ có tác dụng khi không có vật cản, tức là mày không thể đi xuyên qua cửa, tao nói thế có đúng không? – giọng nói thì thầm cùng với một nụ cười âm độc, người kia tiếp – và sau mỗi lần dịch chuyển, mày sẽ phải nghỉ ít nhất là ba giây?
Dứt lời, người đàn ông vung tay đánh về phía sau, vô ích thôi, ngay lập tức người kia tung một cước đá vào thân hình gầy còm trước mặt, lực đủ để khiến người đó đâm đầu vào tường. Thân ảnh một lần nữa chớp lên và biến mất, vẫn còn muốn chạy? Vừa tự hỏi, tay liền vung dao, gần như là cùng lúc bên kia nghe hự một tiếng, người đàn ông trượt dài trong đống đổ nát, bị dằm gỗ làm cho xước xác khắp người. Lần này thì lưỡi dao đã cắt trúng vào một bên chân, vì tốc độ di chuyển của cả hai đều rất lớn nên chỉ cần cứa một đường cũng có thể khiến vết thương xé ra, máu phun thành tia xuống đất. Chưa hết, người kia dường như đã chán trò mèo vờn chuột này, nên vừa ra chiêu đã lập tức xông đến, lôi cổ người đàn ông lên, đập vào tường, một đòn đó cũng đủ khiến người đàn ông phải thổ huyết.
- Mày là giống quỷ gì vậy? – người đàn ông lúng búng nói, một miệng đầy máu tươi không ngừng ứa ra.
- ĐOÁN XEM.
Dứt lời tay liền giáng xuống một đấm, sau đó bắt đầu hỏi tội:
- Ai cho mày bán đứng tổ chức? Ai cho mày hại anh em tao? Ai cho mày đổ tội cho tao? NÓI!
- Tha… tha cho… tha cho tao… xin mày – người đàn ông lí nhí trong miệng, toàn thân run lên bần bật.
- Thông đồng với bên ngoài sát hại tổ chức, sau đó chỉ cần thay cái xác cũ là sẽ có được một nhân dạng mới, sẽ không một ai biết mày đã phản bội, và mày đường hoàng rời khỏi tổ chức. Với cái tính hám gái của mày, thì việc tìm một cái xác đáp ứng được nhu cầu là rất khó, điều kiện để bán đứng tổ chức chỉ có vậy thôi phải không, thức thần?
Không kịp trả lời, người kia đã lập tức bị cắt đứt gân chân, con dao từ từ lách vào da thịt, cảm giác sợi gân trước xương bánh chè đứt phựt một cái, lần lượt chân trái rồi chân phải. Người đàn ông gào thét nhưng miệng đã bị một bàn tay bịt kín, lực ép lớn tới mức máu miệng trào qua kẽ tay, tới lúc xử lý xong hai chân thì người kia cũng đứt cả dây thanh quản. Nhưng kì lạ là, người đó không chết, tất nhiên là sẽ không chết! Thức thần thực chất là một linh hồn, nhờ linh lực mà trú ngụ vào những cái xác kiếm được, y vẫn có cảm xúc nhưng không thể chết, dù cho thân xác bị hủy hoại, bị bằm nát cũng vẫn sống, thậm chí còn cảm nhận được cơ thể mục rữa, ròi bọ lúc nhúc, đau đớn tột cùng, vân vân. Y sẽ sống trong cái vỏ bọc đó đến khi tìm được một cái xác mới, nhưng đấy là nếu còn khả năng để thi triển vu thuật nhập vào cái xác đó!
Quân ném y xuống cái hầm trong nhà thờ, hắn nghe thấy y ú ớ kêu cứu, trước khi đóng nắp hầm lại, Quân có cười lạnh một tiếng, hắn nói vọng xuống:
- Dưới đó có thịt nướng đấy, không sợ đói đâu!