Giai Nhân Là Trộm

Tư Không Hàn thấy được khuôn mặt người này sắc mặt càng thêm khó coi.

“Nơi này không phải chỗ ngươi nên đến, mau cút!”

Giọng Tư Không Hàn lạnh lùng nói.

“Hừ, đúng vậy, từ khi bên cạnh ngươi có Thanh Bích, chỗ nào ngươi tới ta đều không nên đến!”

Ánh mắt Phượng Tiêu Tương hiển lộ bi thương.

Hàn Vận ngồi ở trên nhánh cây khẽ nhíu mày. Hắn nói Thanh Bích, chẳng lẽ chính là Thanh Bích ở Bích Nguyệt Các sao? Tư Không Hàn sao có quan hệ cùng Thanh Bích?

Tư Không Hàn trên mặt vẫn như cũ không có bất cứ biểu tình gì, đạm mạc nhìn Phượng Tiêu Tương.

“Ngươi không xứng so cùng hắn.”

Phượng Tiêu Tương đột nhiên cười to một cách điên cuồng, cười khàn cả giọng.

“Được lắm Tư Không Hàn, ngươi đã đối với ta vô tình, từ nay về sau Phượng Tiêu Tương ta liền sẽ không tái dây dưa cùng ngươi, cáo từ.”


Sau khi nói xong, Phượng Tiêu Tương liền phất ống tay áo nghênh ngang mà đi.

Hàn Vận không hề nghĩ đến Tư Không Hàn như thế lại có người thích, thật đúng là nhìn không ra. Về phần Phượng Tiêu Tương này tác phong thật tiêu sái đáng để người ta khâm phục.

Đợi Tư Không Hàn rời đi, Hàn Vận thả người nhảy xuống mặt đất, vỗ vỗ vạt áo liền đi về phòng.

Lúc này Hiên Viên Hủ đang ngồi ăn cơm, thấy Hàn Vận tiến vào chỉ thản nhiên nhìn một cái.

“Ngài không gọi ta cùng ăn!”

Hàn Vận đặt mông ngồi đối diện Hiên Viên Hủ, vẻ mặt khó chịu nhìn hắn dùng cơm.

“Ta có nói ngươi nên về sớm.”

Hiên Viên Hủ tao nhã ngẩng đầu, nhìn về phía Hàn Vận.

“Ngươi cũng có thể không ăn, nhưng nơi này một ngày chỉ đưa ba bữa, ngươi cũng có thể đợi đến buổi tối.”

Hàn Vận hít sâu một hơi, bụng trống rỗng cảm giác cũng không tốt, hơn nữa đại trượng phu co được dãn được, cầm lấy bát đũa. Hàn Vận gắp món ăn cho vào miệng, cũng không ngừng dùng ánh mắt lăng trì Hiên Viên Hủ.

Hiên Viên Hủ vẫn tiếp tục dùng cơm, không chỉ có không mất tự nhiên, hơn nữa ăn rất ngon lành, ngược lại vẻ mặt ai oán của Hàn Vận.

Một bữa cơm Hàn Vận ăn trong cơn giận dữ, suýt nữa gây nội thương. Hiên Viên Hủ rót một chén trà nóng đưa đến trước mặt Hàn Vận.

Hàn Vận liếc mắt nhìn Hiên Viên Hủ một cái, tiếp nhận chén trà, uống một ngụm nhỏ.

“Ồ? Trà này hương vị ngon quá.”

Hàn Vận nghĩ trà này tuyệt đối là thượng phẩm.

“Thích thì tốt.”

Hiên Viên Hủ mỉm cười.

Hàn Vận chớp mắt đoán.


“Trà sẽ không phải do ngài pha chứ?”

Ngẫm lại Võ Lâm Minh tuy rằng giàu có, nhưng cũng sẽ không cung cấp trà ngon thế này.

“Đúng như vậy, muốn bái sư học nghệ, ta đối với đồ đệ yêu cầu rất cao.”

Hiên Viên Hủ cười chế nhạo.

Hàn Vận hừ một tiếng.

“Đúng rồi, khi nào thì động thủ?”

Hàn Vận nói về chính sự. Vốn định đến Võ Lâm Minh có thể náo nhiệt một ít, ai ngờ nơi này trừ bỏ một đống thô cuồng hán tử, tuyệt không có gì vui. Còn không bằng đi ma giáo cầm lại Võ Lâm Lệnh, thuận tay kiếm chút bảo bối trở về.

“Tốt nhất trước Đại hội Võ Lâm, nhưng cũng rất nguy hiểm.”

Hiên Viên Hủ buông ấm trà. Tà Thiên Viêm kia chắc chắn ở Đại hội Võ Lâm sẽ lộ diện, nếu hắn xuất ra Võ Lâm Lệnh, như vậy người trên giang hồ dù lòng sẽ không phục, ở mặt ngoài cũng không thể không vâng theo mệnh lệnh của hắn.

“ Đại hội Võ Lâm khi nào thì mở?”

“Một tháng sau.”

“Ma giáo ở đâu, khoảng cách so với nơi này có xa không?”


“Cưỡi ngựa chạy ba ngày.”

Hiên Viên Hủ ngồi vào bên cạnh Hàn Vận, đem tay khoát lên eo nhỏ. Không biết đại thúc bảo dưỡng như thế nào, trên người không có một chút mỡ thừa, sờ lên thật thích không muốn buông tay.

“Tốt lắm, chuẩn bị cho ta, sáng mai liền khởi hành.”

Hiên Viên Hủ lại đột nhiên trầm mặc, đối với chuyến đi lần này của Hàn Vận nói không lo lắng là giả. Nếu Hàn Vận chỉ hạ thủ người bình thường, hắn hoàn toàn có thể không cần để ý, nhưng lần này hắn không chỉ lo lắng tìm lệnh bài về được hay không, càng thêm để ý an toàn của Hàn Vận. Qua hồi lâu, Hiên Viên Hủ mới mở miệng nói:

“Cũng tốt, ngươi theo ta đi gặp Võ Lâm Minh Chủ một chút rồi rời đi.”

Hàn Vận gật đầu. Võ Lâm Minh Chủ nha, nghe liền thấy uy nghiêm, cũng không biết là cái dạng gì, có phải là người trung niên giống trong phim võ hiệp trên truyền hình hay không. Sẽ ra vẻ chính khí đối với mình nói.

“Tiểu huynh đệ có dũng khí, chờ mong ngươi thành công trở về.”

Nghĩ như vậy Hàn Vận nhịn không được phì cười ra tiếng. Lập tức Hàn Vận sắc mặt tối sầm lại, tính toán chính mình ở đây cũng sắp là trung niên đi. Ai da, thật sự là năm tháng thôi đưa mà.

Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận trên mặt biểu tình trong chốc lát biến đổi, không biết đang suy nghĩ cái gì. Dù sao đại thúc này đầu óc hiển nhiên cùng người bình thường không giống nhau.

Gọi Tư Không Hàn, Hiên Viên Hủ bắt đầu an bài việc diện kiến Võ Lâm Minh Chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận