Hiên Viên Hủ nghe lời ngồi xuống. Hắn biết hoàng thúc muốn hỏi cái gì, chỉ là hắn cũng không biết nói từ đâu.
Hàn Vận khác thường làm hắn mất đi lý trí. Nhưng mấy ngày nay tỉnh táo lại, hắn cũng suy nghĩ về lỗi với đại thúc.
Khi Hàn Vận vì hắn bôn ba ở bên ngoài, hắn lại ở trên giường sủng hạnh những người khác. Đổi lại là hắn, hắn cũng vô phương không tức giận. Mà hắn lại lặp đi lặp lại nhiều lần thương tổn đại thúc.
"Hoàng thúc, nếu một người bị thương tâm, như vậy còn có thể chuyển ý không?"
Hiên Viên Hủ mê mang hỏi. Hẳn nghĩ là không thể nào. Nếu là hắn cũng vô phương làm được.
Hiên Viên Tiêu Thụy lắc đầu.
"Con cho rằng vậy. Nhưng mà mặc kệ con tổn thương hắn sâu sắc bao nhiêu, chỉ cần chân tâm hối cải mới có thể, trừ phi con muốn buông tay."
"Không!"
Hiên Viên Hủ trả lời rất nhanh. Hắn sao có khả năng buông tay đại thúc, cái người đạo tặc kia trong mơ hồ đã xông vào cuộc sống của hắn.
Hiên Viên Tiêu Thụy mỉm cười.
"Cái này đúng rồi. Thay vì con quan tâm cái khác, không bằng nghĩ biện pháp cầu hắn tha thứ. Chỉ cần là xuất phát từ chân tâm, như vậy vô luận kết quả ra sao con cũng sẽ không hối hận, không phải sao?"
Hiên Viên Hủ như bừng tỉnh, giống như lập tức hiểu được rất nhiều thứ.
Đại thúc đơn giản muốn được đối đãi ngang hàng. Hắn trong lòng sớm không thể thiếu Hàn Vận vì sao còn muốn đi thương tổn.
"Hoàng thúc, từ khi ngài và Ngọc Quân ở cùng một chỗ, liệu có lại sủng hạnh người khác không?"
Hiên Viên Hủ dò hỏi.
Hiên Viên Tiêu Thụy vẫn không vì Hiên Viên Hủ hỏi vấn đề cá nhân mà tâm sinh bất mãn. Thân là trưởng bối nên có nghĩa vụ khuyên bảo cháu mình.
"Con biết ta vì sao không có tìm nữ nhân, tuy rằng có thể cùng lúc thích nam tử, nhưng quan trọng hơn là không nghĩ tổn thương Ngọc Nhi. Nếu ta cùng người khác có con, như vậy với tính cách Ngọc Nhi thì sao chịu được."
Nghĩ đến cái người bốc đồng kia, sợ là mình có con xong sẽ không chút do dự rời đi.
Hiên Viên Hủ trong lòng chấn động. Đúng vậy, Hàn Vận kiêu ngạo như thế lại vì mình hy sinh bao nhiêu, mà hắn cũng không có nghĩ tới, mà chính mình ở thời điểm không có Hàn Vận bên cạnh lại cùng với người khác trêu đùa lăn lộn.
"Nguyện chỉ một lòng, tay trắng không phân ly. Hủ Nhi, con hẳn là hiểu được Hàn công tử muốn cái gì."
Hiên Viên Tiêu Thụy tin tưởng Hiên Viên Hủ có thể suy nghĩ cẩn thận.
"Cám ơn hoàng thúc, con hiểu được."
Hiên Viên Hủ đứng dậy hành lễ. Đối với vị thúc thúc này, hắn kính yêu như phụ thân.
Hiên Viên Tiêu Thụy cười nhân từ.
"Trở về đi, vấn đề Hiên Viên Quốc không phải một ngày hai ngày là có thể giải quyết. Trở về chăm sóc hắn, tin tưởng Hàn công tử sẽ sớm tỉnh lại."
Chỉ có người dũng cảm mới có tư cách có được chân ái.
"Vậy Hủ Nhi cáo lui."
Hiên Viên Hủ cáo từ rời đi. Hắn đã biết nên đi như thế nào.
Đợi Hiên Viên Hủ rời khỏi, Hoa Như Ngọc từ cửa hông Ngự Thư Phòng tiến vào.
"Hủ Nhi đi rồi sao?"
Hoa Như Ngọc đi vào bên cạnh Hiên Viên Tiêu Thụy, trực tiếp ngồi lên trên đùi đối phương.
Nhân thể ôm lấy vòng eo mềm dẻo của Hoa Như Ngọc, Hiên Viên Tiêu Thụy gật đầu.
"Hủ Nhi đã trưởng thành."
Hoa Như Ngọc cười nhạo một tiếng.
"Hủ Nhi thành thục hơn so với ngài, ngài đó là lão già."
Hiên Viên Tiêu Thụy biểu tình đột nhiên âm trầm, hỏi.
"Ngọc Nhi chê ta già ư?"
Hoa Như Ngọc lập tức phát hiện mình chọc giận Tiêu Thụy, mỉm cười nói:
"Không già, không già. Tiêu Thụy mới hơn bốn mươi tuổi mà thôi, đúng là càng già càng dẻo càng dai."
Hiên Viên Tiêu Thụy một tay kéo lấy Hoa Như Ngọc đặt ở dưới thân.
"Trẫm xem ra, Ngọc Nhi còn chưa có triệt để hiểu biết vi phu, vậy để vi phu dùng bằng chứng xác rõ ràng chứng minh thực lực của mình."
Bàn tay trực tiếp thâm nhập vào trong y phục đối phương.
"Ô..!"
Còn chưa có kịp kinh hô, miệng đã bị đối phương ngăn chặn, Hoa Như Ngọc rất nhanh bị khơi mào hưng trí, chống chọi sửa thành ôm. Hai người gắt gao dính chặt cùng nhau.
Trở lại Vương phủ, Hiên Viên Hủ đem những công việc mấy ngày gần đây bị bỏ phế ra xử lý.
"Hàn, đem bàn đến tẩm cung, về sau ta sẽ ở tẩm cung xem công văn."
Hiên Viên Hủ hạ lệnh.
"Dạ, Vương gia."
Tư Không Hàn lập tức lĩnh lệnh.
Bước vào tẩm cung, Hiên Viên Hủ cho người hầu hạ Hàn Vận lui ra, hắn ngồi vào bên giường, nhìn Hàn Vận hai má tái nhợt.
"Vận Nhi nhất định sẽ hồi tỉnh lại có phải hay không? Vận Nhi kiên cường như vậy sẽ không lựa chọn trốn tránh. Ta đáp ứng về sau chỉ biết có một mình Vận Nhi, mọi người ở Tây Uyển trong Vương phủ trong vòng 3 ngày sẽ giải tán. Đừng ngủ nữa tỉnh lại được không?"
Hiên Viên Hủ khẩn cầu, chỉ là người ở trên giường vẫn như trước không có bất cứ phản ứng gì.
Án thư đã bố trí hoàn tất, mấy ngày nay công văn đọng lại thật nhiều.
Hiên Viên Hủ ngồi ở trước bàn, vừa nhìn Hàn Vận ngủ, vừa xử lý công vụ.
Thời gian cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua. Mỗi ngày trước khi ngủ, Hiên Viên Hủ đều sẽ xoa bóp tứ chi cho Hàn Vận, sau đó xử lý bài tiết cho người nằm ở trên giường.
Ôm thân hình gầy gò trong lòng, Hiên Viên Hủ lòng đau như cắt. Mỗi ngày đều đặn, sau khi làm hết mọi chuyện, thì hắn sẽ đem những gì xảy ra trong một ngày này, những chuyện mới mẻ kể cho Hàn Vận nghe.
"Hôm nay hoàng thúc muốn tới nhìn Vận Nhi, bị ta đã ngăn cản lại. Ta nhớ Vân Nhi là một người kiêu ngạo như vậy, nhất định không muốn để những người khác nhìn thấy vẻ tiều tụy lúc này. Thần Huy đã trở lại Thần Quốc, có Tà Thiên Viêm phái người bảo hộ hẳn là không có việc gì. Còn nữa Vận Nhi biết không, Lam Tuyết bắt đầu học ám khí, hôm trước cùng Phượng Tiêu Tương đi ám sát một số đại thần quyền cao chức trọng của Thần Quốc. Hiện tại Thần Quốc lòng người hoảng sợ, đều hoài nghi là Thần Khiêm động thủ."
Ngay khi Hiên Viên Hủ đang nhẹ giọng giảng giải, ngón tay Hàn Vận bỗng nhiên giật giật.
Trong chốc lát, thân thể Hiên Viên Hủ chấn động, không tự giác nắm thật chặt tay Hàn Vận.
"Vận Nhi."
Cẩn thận kêu lên, hắn rất sợ vừa rồi hết thảy đều là ảo giác.
Phảng phất như nghe Hiên Viên Hủ kêu, lúc này đây mí mắt Hàn Vận lại giật giật, mày nhíu thật sâu, cố gắng mở mắt.
Hiên Viên Hủ lập tức ngồi dậy, chiếc áo ngủ đơn bạc bị kéo lệch làm lộ ra lòng ngực với cơ ngực rắn chắc.
Rốt cục sau mọi nỗ lực không ngừng, mí mắt Hàn Vận rốt cục mở ra.
Hiên Viên Hủ hút vào một ngụm khí lạnh. Trước mắt là một đôi mắt đỏ như máu trong ánh mắt lóe lên tia hồn nhiên, rõ ràng là không mang một tia tàn nhẫn, đơn thuần tựa như trẻ nhỏ mới sinh.
"Hàn Vận, mắt của ngươi......"
Hiên Viên Hủ không biết vì sao mắt Hàn Vận biến thành màu đỏ, so với màu đỏ diễm lệ này, hắn càng thích đôi mắt đen thâm thúy.
"Ngươi là ai, sao biết ta?"
Hàn Vận mê mang hỏi, lại phát hiện giọng mình khàn khàn khô nứt, cổ họng càng rát đau.
"Vận Nhi, đừng đùa không vui đâu"
Hiên Viên Hủ chấn động, đại thúc đang hỏi mình là ai?
Hàn Vận liếc mắt một cái, quyết định giải quyết việc cấp bách trước.
"Nước."
Hiên Viên Hủ lập tức đem chén nước bên cạnh bưng tới, đưa đến bên miệng Hàn Vận.
Hàn Vận thử nâng tay, lại phát hiện toàn thân không có một chút khí lực, đành phải để người này cho uống.
"Còn muốn."
Hiên Viên Hủ lại cho Hàn Vận thêm một chén, rõ ràng mỗi ngày đều có cho uống nước, vì sao Hàn Vận tỉnh lại còn có thể khát như vậy.
"Còn muốn sao?"
Nhìn chén nước đã thấy đáy, Hiên Viên Hủ dò hỏi.
Hàn Vận lắc lắc đầu.
"Nơi này là chỗ nào vậy?"
Hiên Viên Hủ nhìn về phía Hàn Vận, tầm mắt ngưng tụ phảng phất như muốn nhìn thấu nội tâm đối phương.
Hàn Vận khẽ nhíu mày.
"Ngươi này thật không lễ phép." Nếu không bởi vì hiện tại không thể động đậy, ta nhất định đem người vô lễ này đánh một quyền bay đi.
"Ngươi còn nhớ rõ chính mình là ai không."
Hiên Viên Hủ nhẹ giọng hỏi, rất sợ dọa đến đối phương.
"Ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi là ngu ngốc sao? Sao không biết chính mình là ai!"
Hàn Vận phẫn nộ, người này sao kỳ quái như thế.
Hiên Viên Hủ lấy qua gương đồng, đưa tới trước mặt Hàn Vận.
"Ngươi xem xem, người ở bên trong gương nhận ra không?"
Hàn Vận vốn không nghĩ phối hợp, lại nhìn đến gương đồng, nháy mắt mở to hai mắt.
"Ta, mắt của ta làm sao vậy?"
Hàn Vận cũng không nhớ rõ là có mang kính áp tròng.
"Ngươi hãy ngẫm kỹ lại, thật sự không nhớ rõ nơi này, không nhớ rõ ta sao?"
Hiên Viên Hủ bi thương hỏi, thông qua một loạt quan sát, hắn không thể không thừa nhận, đại thúc giống như mất trí nhớ, hơn nữa chỉ quên mất hết thảy về hắn.
Hàn Vận lắc đầu, dám cam đoan, tuyệt đối không biết người trước mắt này. Tuy rằng bộ dạng không tệ, lại rất phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của bản thân.
"Người đâu, gọi Trần ngự y."
Hiên Viên Hủ cảm thấy nên hỏi Trần ngự y một chút, Hàn Vận rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
"Này, ngươi còn không có nói nơi này là chỗ nào nha. Ta sao nằm ở nơi này? Còn nữa, vì cái gì ta thấy cả người vô lực?"
Hàn Vận nhíu mi đặt câu hỏi. Nhớ rõ chính mình xuyên qua, sau đó gặp một nhà Vương đại ca tốt bụng, sau đó rời khỏi làng chài, trước khi đến kinh thành trên đường giết chết một dâm tặc háo sắc. Chẳng lẽ người này là đồng lõa dâm tặc kia muốn tìm mình báo thù sao?
"Lại miên man suy nghĩ cái gì? Nơi này là Hủ vương phủ, ngươi đã hôn mê hơn một tháng, có khí lực mới là lạ."
Hiên Viên Hủ thấy biểu tình phong phú trên mặt Hàn Vận đã biết đại thúc lại lung tung ảo tưởng.
Hiển nhiên Hàn Vận tỉnh lại làm Hiên Viên Hủ thả lỏng rất nhiều. Tuy rằng đại thúc mất trí nhớ nhưng đối với Hiên Viên Hủ mà nói chỉ cần tỉnh lại đã tốt rồi.
"Nơi này là kinh thành? Còn nữa ta sao hôn mê? Còn là một tháng! Trời ơi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Hàn Vận kinh ngạc la lớn lên. Sẽ không phải lại bị lôi đi nữa chứ?