Giai Nhân Là Trộm

Từ biệt Chính Nhi, Hàn Vận trở lại Vương phủ, giờ này Hiên Viên Hủ đã đi ngủ. Tiến vào tẩm điện, Hàn Vận đi vào phòng tắm, ước chừng nửa canh giờ mới đi ra.

Khoác áo đơn, Hàn Vận nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, giống như có cái gì ở trong đầu mà không nhớ ra, sự việc biến đổi không ngừng. Trong chốc lát là thủy lao, trong chốc lát là lầu các giữa hồ, còn có một thân hình gầy yếu. Chỉ là gương mặt người nọ rất mơ hồ, cũng thấy không rõ lắm, càng muốn thấy rõ, hình ảnh càng chạy ra xa.

"Làm sao vậy?"

Giọng Hiên Viên Hủ đột nhiên vang lên trong tĩnh lặng, xem ra là bị Hàn Vận đánh thức.

Hàn Vận rầu rĩ nói:

"Ngủ không được."

Hiên Viên Hủ ai thán một tiếng, sau đó truyền đến âm thanh đứng dậy và tiếng bước chân.

Hàn Vận nhường vị trí để Hiên Viên Hủ ngồi ở bên giường.

Hiên Viên Hủ cũng không phải là quân tử, cũng sẽ ngồi mà trong lòng không loạn. Chỉ vì đã đáp ứng với Hàn Vận, không có sự đồng ý thì sẽ không lên giường.

"Hôm nay đi phủ Trương viên ngoại sao?"

Hiên Viên Hủ đem tay để trên đầu Hàn Vận. Thời điểm Hàn Vận về hắn cũng không có tỉnh, bởi vậy không biết người này khi nào thì trở về nên hắn ngủ trước. Cũng không phải là tính cảnh giác của hắn không đủ, mà là thói quen không đề phòng người này.

"Phải, nhưng Trương viên ngoại đã chết bất đắc kỳ tử."

Hàn Vận thản nhiên nói.

"Người này cũng không tốt lành gì, chết cũng không đáng tiếc."

Hiên Viên Hủ bình tĩnh nói. Hàn Vận ngồi dậy tựa vào đầu giường.

"Ngài biết rõ người này sao?"

Nếu không cũng sẽ không chỉ mình đi trộm, hắn nhất định biết cái gì đó.

Hiên Viên Hủ xê dịch thân mình tựa vào đầu giường, ôm Hàn Vận qua để dựa vào người mình.

"Phải, chớ quên ở kinh thành ta cũng có sản nghiệp."

Hàn Vận sắc mặt đỏ lên.

"Ta đã quên."

Người kia là đang khi dễ mình mất trí nhớ sao?

"Á......"

Hiên Viên Hủ nhớ tới Hàn Vận mất trí nhớ, vẻ mặt dần dần ảm đạm xuống.


"Nói cho ta biết về Trương viên ngoại đi?"

Hàn Vận đúng lúc lên tiếng, thật không thích nhìn vẻ mặt Hiên Viên Hủ như vậy.

"Được."

Hiên Viên Hủ giọng rất nhẹ.

"Nhiều năm trước Trương phủ quy mô cũng không lớn, sau đó không biết bởi vì sao đột nhiên lớn mạnh lên. "

Bởi nhờ có Bích Nguyệt Các mới điều tra rõ người trong Trương phủ có liên can cường đạo, phất nhanh nhất định là vì vậy.

Hàn Vận gật gật đầu.

"Ta hôm nay ở bên trong phủ gặp một người, Trương phủ phất nhanh hẳn là cùng người này có liên quan."

Rồi lập tức đem chuyện Chính Nhi nói ra.

"Đúng là có báo ứng. Không hề nghĩ đến đứa bé nhỏ như thế lại rất cứng cỏi, nếu bồi dưỡng nhất định sẽ có chỗ dùng. "

Hiên Viên Hủ vừa lòng nói.

"Phải, ta cũng nghĩ như vậy."

Bất cứ thời đại nào, nhân tài luôn quan trọng. Tuy rằng Chính Nhi không có võ công, thậm chí năng lực tự bảo vệ mình cũng kém, nhưng nó có tâm cứng cỏi, còn có nghị lực kiên cường dẻo dai. Cái này so với võ công càng đáng quý, bởi vì có ý chí mới tạo thành một người mạnh mẽ.

"Vận Nhi."

Hiên Viên Hủ đột nhiên kêu lên.

Trong đêm khuya, giọng Hiên Viên Hủ lại như mê man, tim Hàn Vận đập nhanh, thân thể cũng không tự giác nóng lên.

"Chuyện gì?"

Hàn Vận cố gắng bình tĩnh trả lời.

"Mấy ngày nữa, ta phải rời kinh một chuyến, Vận Nhi đi theo ta hay ở lại Vương phủ?"

Hiên Viên Hủ dò hỏi. Tuy rằng hắn thực hy vọng Hàn Vận có thể cùng đi, nhưng cũng không đem ý niệm áp đặt cho đối phương.

"Rời kinh? Đi đâu?"

Hàn Vận ngồi thẳng dậy, nương theo ánh trăng, bình tĩnh nhìn về phía Hiên Viên Hủ.

"Võ Lâm Minh."

Hiên Viên Hủ trả lời. Tà Thiên Viêm đã gởi tin tức, hắn phải đi một chuyến. Hàn Vận tuy rằng mất trí nhớ, nhưng đối với đại danh Võ Lâm Minh vẫn có nghe thấy.


"Ta với ngài cùng đi, Chính Nhi đến đây nhớ tìm người giúp hắn."

Hàn Vận nghĩ nghĩ xong trả lời.

"Yên tâm, ta sẽ cho người trợ giúp hắn báo thù."

Hiên Viên Hủ vui vẻ cười.

"Hơi...."

Hàn Vận che miệng ngáp một cái, cũng cảm thấy mệt mỏi.

"Được rồi, ngủ đi, buổi sáng ngày mai ta sẽ giao phó hạ nhân, Vận Nhi không cần lo."

Hiên Viên Hủ đỡ Hàn Vận nằm xuống, cũng đắp chăn, chuẩn bị đứng dậy trở lại chỗ nằm cách đó không xa. Đột nhiên tay bị giữ chặt, Hiên Viên Hủ kinh ngạc nhìn về phía Hàn Vận.

"Nằm xuống ngủ cùng ta."

Hàn Vận thấp giọng nói. Hiên Viên Hủ nhếch miệng cười, rất nhanh tiến vào ổ chăn.

" Được."

"Này, ta là cho ngủ cùng, không có cho sờ nha!"

Hàn Vận lấy móng vuốt của ai đó đang sờ soạng ở trước ngực mình gỡ ra. Người này thật đúng là tự động tự giác.

Hiên Viên Hủ ủy khuất rút tay về, than thở:

"Đã lâu như vậy, sờ một chút cũng không cho là sao?"

"Đang nói cái gì đó?"

"Không có gì, nhanh ngủ đi."

Tuy rằng không thể sờ vào, nhưng tới gần một chút hẳn là không thành vấn đề. Hiên Viên Hủ di chuyển thân thể tới dựa vào Hàn Vận.

Thân thể Hàn Vận cứng đờ, lạnh lùng nói:

"Ngài xác định là nói thật lòng sao?"

Hàn Vận đột nhiên cảm thấy quyết định vừa rồi là một sai lầm, thật ra không nên để người này lên giường.

"Đương nhiên."

Hiên Viên Hủ khẳng định. Hàn Vận đột nhiên dịch thân thể qua một chút, thò một tay cầm lấy vật cứng rắn của đối phương.


"Ui...."

Hiên Viên Hủ thét lớn một tiếng.

"Vận Nhi... muốn mưu sát phu quân sao?"

Đại thúc xuống tay thật đúng là không lưu tình.

"Phu quân cái con khỉ, ta lấy khúc cây đâm vào mông ngài thử xem ngài có thể ngủ hay không?!"

Hàn Vận thấp giọng rống giận, người này là dã thú sao?

"Ta cũng không phải cố ý, nó nhìn thấy Vận Nhi thì hưng phấn, chuyện này cũng không phải ta có thể khống chế."

Hiên Viên Hủ tỏ ra vô tội.

"Hừ."

Hàn Vận buông tay ra hừ lạnh một tiếng.

"Nếu còn làm này nọ lại gây rối ta, ta sẽ cho nó không cứng lên được nữa."

Người nào đó ngoan độc nói xong, xoay người sang chỗ khác. Hiên Viên Hủ lập tức kéo rộng khoảng cách. Hắn cũng không cho rằng đại thúc đang nói đùa. Quả nhiên, sau khi mất trí nhớ Vận Nhi càng dễ nổi nóng, tương lai tính tình sẽ càng khó đoán nha!

Có lẽ là cảm nhận được sự ấm áp của người bên cạnh, Hàn Vận ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị, cho đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Khi tỉnh dậy, Hiên Viên Hủ đã không còn ở trên giường, nhìn thấy tràng kỷ không xa đã bị dọn dẹp. Hàn Vận bật cười ra tiếng, người này thật đúng là nhanh nhẹn.

Hôm nay Hiên Viên Hủ trở về sớm hơn bình thường, có lẽ bởi vì phải chuẩn bị để rời đi.

"Vận Nhi, ngày mai chúng ta xuất phát, ngoài ta còn có một ngươi quen thuộc."

Hiên Viên Hủ vừa gắp thức ăn cho Hàn Vận vừa nói.

"Ai?"

Hàn Vận không có ngẩng đầu, vừa ăn vừa hỏi.

"Tư Không Hàn."

Hiên Viên Hủ lấy một chén canh thịt cho Hàn Vận. Người này rất gầy.

"Không biết."

Hàn Vận lẩm bẩm nói. Dù sao cũng mất trí nhớ, không nhớ rõ một người cũng thực bình thường.

"Không có gì, một lần nữa quen biết cũng giống nhau thôi."

Vẻ mặt Hiên Viên Hủ xuất hiện sự đau đớn. Hắn thật lòng hy vọng Vận Nhi có thể khôi phục trí nhớ, dù đoạn trí nhớ là tốt hay là xấu.

"Ừ."

Hàn Vận biết đối với việc mất trí nhớ của mình Hiên Viên Hủ luôn tự trách. Hàn Vận cũng không phải không muốn khôi phục trí nhớ, mà là dù cố gắng suy nghĩ đầu óc vẫn trống rỗng.


Ăn tối xong, Hiên Viên Hủ hăm hở trở lại tẩm cung trải giường, nào có dáng vẻ một Vương gia cao quý, so với người hầu còn chịu khó hơn, mọi việc của Hàn Vận hắn đều tự mình xử lý, cũng không có qua loa.

Sáng sớm hôm sau, hai người chuẩn bị lên đường. Hàn Vận ngồi trên lưng ngựa hết nhìn đông tới nhìn tây.

"Đang nhìn cái gì vậy?"

"Cái người Tư Không Hàn kia đâu?"

Hàn Vận cũng không có thấy người lạ, vây quanh đều là người của Vương phủ.

"Hắn ở ngoài thành chờ chúng ta, ra khỏi thành mới gặp."

Hiên Viên Hủ nhảy lên lưng ngựa, quay đầu nói với người phía sau:

"Quản gia, Vương phủ giao cho ngươi, một tháng sau bổn vương sẽ trở về."

"Vương gia và Hàn công tử cứ yên tâm lên đường."

Quản gia mang theo rất nhiều người hầu trong Vương phủ ra đưa tiễn hai người. Vừa rời khỏi Vương phủ, Hàn Vận liền nhịn không được chế nhạo:

"Vương gia đại nhân quá phô trương thì phải."

Không phải chỉ rời đi một tháng, sao phải bắt toàn bộ người trong Vương phủ đến đưa tiễn?

"Ha ha, vậy Vận Nhi có nghĩ mình giống Vương phi không?"

Hiên Viên Hủ nói nửa đùa nửa thật, ánh mắt lại rất chân thành. Hàn Vận né tránh ánh mắt của Hiên Viên Hủ, lẩm bẩm:

"Phi, nếu muốn ở cùng một chỗ, cũng là ta cưới."

"Được, phải chịu trách nhiệm lời mình nói nha!"

Nếu so về da mặt dày, Hàn Vận tuyệt đối không so lại với Hiên Viên Hủ.

"Đúng là một người không biết xấu hổ, đừng đi theo ta, đi!"

Hàn Vận thúc ngựa chạy lên phía trước.

"Phu quân đi nhanh như vậy làm gì, đừng bội tình bạc nghĩa, làm cho phu nhân sao chịu nỗi đây!"

Hiên Viên Hủ cười lớn cũng thúc ngựa đuổi theo.

Hai người rất nhanh đi ra ngoại ô kinh thành.

Hiên Viên Hủ ghìm dây cương.

"Ta ở nơi này đợi một chút."

Hàn Vận lắc lắc tay, nhảy xuống ngựa chỉ hướng cách đó không xa.

"Ta đi rửa mặt."

Hiên Viên Hủ lấy trong ngực ra một quả đạn tín hiệu, phóng lên không trung.

Chỉ chốc lát sau, Tư Không Hàn trong bộ quần áo đen quen thuộc giục ngựa đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận