Giai Nhân Là Trộm

"Người phụ nữ này rốt cuộc là bị cái gì?"

Hàn Vận nhíu mày hỏi.

Đằng Tường đi đến bên cạnh thi thể xem xét, thần sắc càng trở nên trầm trọng.

"Người này hẳn đã bị trúng độc chết hơn ba ngày, biến thành người độc dược, là cái xác không hồn bị khống chế."

"Độc dược? Cái độc gì khủng khiếp như vậy?"

Hàn Vận cảm giác giống như mấy cương thi trong phim điện ảnh. Không ngờ thế giới này thật sự có cái loại tà môn như vậy sao?

"Cưu độc."

Đằng Tường từ trong lòng lấy ra một bình sứ trắng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Tà Thiên Viêm hỏi.

"Hủy thi thể."

Đằng Tường bình tĩnh nói.

"Đợi đã, chủy thủ của ta."

Nói xong Hàn Vận liền muốn đưa tay rút chủy thủ ra khỏi cái đầu.

"Không thể!"

Đằng Tường cùng Tà Thiên Viêm đồng thời ra tay giữ chặt Hàn Vận, kéo người lại. Vì dùng sức lực quá lớn, thân thể Hàn Vận như bị hai người nhấc lên.

"Cưu độc chính là loại độc bá đạo nhất thế gian. Tiếp xúc là chết, chết sẽ biến dị, biến thành người độc dược. Máu người kia có chứa độc, chủy thủ tuyệt đối không thể lấy lại."

Đằng Tường thần sắc cực kỳ nghiêm túc, hiển nhiên đối với độc này cũng kiêng kị vài phần.

Hàn Vận phẫn nộ thối lui, mặc dù có chút luyến tiếc chủy thủ, nhưng mạng nhỏ càng quan trọng hơn.

Bột hủy thi thể rải lên cái xác xong, nhái mắt thi thể kia tan ra, một mùi tanh hôi bốc lên, ngắn ngủi vài giây liền biến thành một vũng máu.

Tà Thiên Viêm vung đao đào một lớp đất vùi chôn vũng máu.


"Ba vị đại hiệp, bốn người chúng tôi chuẩn bị trở lại đường cũ, đi theo đường lớn qua cửa khẩu, Liễu Hạng Thôn tuyệt đối không thể đi vào."

Một người trong số bốn người kia tiến lên nói với Tà Thiên Viêm. Mất tánh mạng tiền tài có ích gì, huống chi chỉ là một ít thuế.

"Được, như vậy cũng tốt."

Tà Thiên Viêm gật đầu, vốn là bình thủy tương phùng, nơi đây quả thật nguy hiểm, tuyệt đối không thích hợp để đi tiếp tục.

"Ba vị đại hiệp, mấy binh khí này các ngài nhận lấy, coi như là báo đáp ân trợ giúp vừa rồi."

Tà Thiên Viêm không có cự tuyệt, bởi vì đối phó mấy người độc dược này binh khí dài là tốt nhất.

Đằng Tường cũng đề nghị rời khỏi nơi này. Bởi vì xem tình huống trong thôn tuyệt đối còn có những người độc dược khác, chỉ sợ Liễu Hạng thôn này đã chỉ còn tên mà chẳng còn người sống.

Tà Thiên Viêm tuy rằng là lần đầu tiên gặp được người độc dược, nhưng mà Cưu độc hắn đã nghe nói qua. Cho nên xem ra rời khỏi nơi này là lựa chọn tốt nhất. Nhưng trừ con đường này sợ là sẽ dễ bị quan binh Thần Quốc phát hiện.

"Đi thôi."

Tà Thiên Viêm quyết định.

"Nói như vậy, hành tung chúng ta sẽ rất khó che dấu."

Hàn Vận mở miệng nói.

"Hành tung còn có thể dùng nhiều cách che dấu, mạng thì chỉ có một cái"

Tà Thiên Viêm lạnh lùng nói, hắn làm sao không hy vọng nhanh nhanh đến quốc đô Thần Quốc. Lam Tuyết bây giờ còn ở Thần Quốc, hiện tại nơi này lại xuất hiện người độc dược, làm sao hắn yên tâm.

"Giáo chủ nói rất đúng, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, buổi tối càng khó đi."

Đằng Tường nhìn nhìn sắc trời. Nếu dốc sức lực chạy nhanh, trước trời tối hẳn có thể tới bến tàu cửa khẩu.

Ba người lập tức thay đổi phương hướng, dùng khinh công chạy nhanh đến bến tàu Thần Quốc.

Tà Thiên Viêm cùng Hàn Vận khinh công đều giỏi, Đằng Tường tuy rằng khinh công cũng tốt, nhưng kém hơn hai người kia.

Dọc theo đường đi, Hàn Vận cùng Tà Thiên Viêm phía trước sau lưng là Đằng Tường, rốt cục trước trời tối đã tới.

Lúc này Tà Thiên Viêm cùng Hàn Vận sắc mặt đã trở nên trắng bệch, sắc mặt Đằng Tường cũng không tốt hơn so với hai người kia.


"Vào khách điếm phía trước để nghỉ ngơi."

Tà Thiên Viêm nói theo tình huống hiện tại bọn họ không nên vào khách điếm. Nhưng hiện tại trạng thái ba người cũng không tốt, nếu không nghỉ ngơi để hồi phục thể lực sẽ không thể đi tiếp. Hai người khác không phản đối.

Có lẽ là vào mùa hạ nên khách điếm kinh doanh đặc biệt tốt, ba người chỉ có thể thuê một cái phòng.

Tiến vào phòng ba người cũng thở phào nhẹ nhõm. Tà Thiên Viêm ngồi vào ghế, Hàn Vận chịu không nổi mồ hôi đầy người chạy đi tắm rửa, mà Đằng Tường còn đang suy nghĩ về người độc dược ở Liễu Hạng thôn.

Cũng may phòng đủ lớn, ba người cùng ở cũng không cảm thấy chật chội, huống chi ba người cũng không câu nệ tiểu tiết, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mới là tối quan trọng.

Sáng sớm ngày hôm sau, ba người liền trả phòng rời đi.

Bởi vì không muốn bị chú ý, ba người cải trang, lại mua một chiếc xe ngựa, Tà Thiên Viêm đánh xe đi hướng quốc đô.

Ba ngày sau, ba người tới thành gần nhất với quốc đô Thần Quốc, Thiên Dương Thành.

"Đứng lại, mở cửa xe để kiểm tra."

Lính gác cổng thành ngăn xe ngựa của bọn họ lại.

Tà Thiên Viêm cải trang thành một người đánh xe trung niên, Hàn Vận cải trang thành một công tử yếu ớt nhiều bệnh, Đằng Tường cải trang thành một đại phu.

"Quan gia, công tử nhà ta bệnh nặng, phiền ngài thông cảm một chút."

Tà Thiên Viêm cúi đầu khom lưng đem một khối bạc nhét vào tay tên lính.

Tên lính nhìn nhìn hai người trong xe rồi phất tay.

"Qua đi."

Tà Thiên Viêm liên tục nói lời cảm tạ, đánh xe ngựa tiến vào cổng thành.

"Thiên Viêm, không nghĩ tới ngươi ra vẻ đáng thương lại rất giống nha."

"Hừ, điểm này cũng làm không được, sao hành tẩu giang hồ."

Tà Thiên Viêm tỏ vẻ không quan tâm lời châm chọc của Hàn Vận.


Hàn Vận bĩu môi. Trong lòng lại sinh ra một chút kính nể đối với Tà Thiên Viêm. Co được dãn được mới xứng là đại trượng phu.

"Tìm một khách điếm sang trọng một chút, nếu ta là công tử thì phải hào phóng thôi."

Hàn Vận miễn cưỡng nói. Tuy rằng ngồi ở trên xe ngựa, nhưng ăn ba ngày lương khô, là một người bình thường cũng chịu không nổi.

"Hiếm khi công tử hào phóng như thế."

Đằng Tường nhếch khóe miệng. Mấy ngày nay ở chung, hắn đã nhìn thấu tính cách Hàn Vận là người vắt chày ra nước.

Tới Thiên Dương Thành thì khoảng cách đến quốc đô sẽ không còn xa. Tà Thiên Viêm tâm tình cũng trầm tĩnh lại.

"Ta đây cần phải tìm một khách điếm sang nhất."

Nhìn đến tòa khách điếm cao ngất trước mắt, Hàn Vận bắt đầu hối hận. Phải biết tòa nhà cao ba tầng ở trong thế giới này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống chi là tòa kiến trúc năm tầng này.

"Thiên Viêm, tốt xấu gì ta cũng là nghĩa huynh của Lam Tuyết, ngươi cũng không thể làm như vậy."

Hàn Vận muốn khóc quá đi.

"Ha ha, khó có dịp Hàn đại ca hào phóng, ta sao có thể để "Nghĩa huynh" mất mặt mũi."

Tà Thiên Viêm cười đắc ý.

Trong ba người Hàn Vận tuổi lớn nhất, nên hai người kia gọi là đại ca.

"Khách quan mời vào bên trong."

Tiểu nhị lập tức ra nghênh đón ba người.

"Khách quan là muốn nghỉ lại, hay là dùng cơm."

"Ăn cơm trước, nghỉ ngơi sau."

Hàn Vận dũng cảm nói, thể hiện là một công tử thế gia.

Tiểu nhị đã nhìn ra, trong ba người này Hàn Vận mới là người có tiếng nói, lập tức cười giới thiệu.

"Lầu hai có phòng, ba vị khách quan mời lên trên lầu."

Hàn Vận ngửa đầu ưỡn ngực dẫn đầu, mà hai người ở sau lưng là Tà Thiên Viêm và Đằng Tường khóe miệng cũng không tự chủ run rẩy hai lần. Họ thầm nghĩ trong lòng, vẫn là kính đáo một chút sẽ tốt hơn.

"Mời khách quan gọi món ăn."

Tiểu nhị đem thực đơn đưa tới trước mặt Hàn Vận.

Hàn Vận chưa kịp nhận lấy thực đơn, liền bị Tà Thiên Viêm cướp đi.


"Nếu là công tử mời khách, như vậy ta sẽ không khách khí."

Hàn Vận nhất thời cứng đờ, ánh mắt như muốn phóng tia lửa điện đốt cháy thực đơn.

"Tiểu Tường, ngươi thích ăn cái gì?"

Tà Thiên Viêm dò hỏi.

"Cái gì cũng được, Tà đại ca làm chủ đi."

Trong ba người tuổi Đằng Tường là nhỏ nhất, nên làm tiểu đệ của hai người kia.

Tà Thiên Viêm cầm đơn chỉ chỉ.

"Món này, món này, còn có món này."

Hàn Vận nhìn thấy mấy món Tà Thiên Viêm chỉ đều là món ăn rẻ nhất, nên tạm thời yên tâm. Xem ra Tà Thiên Viêm cũng không phải tệ, đợi cho đến khi gặp Tiểu Tuyết sẽ nói vài câu tốt đẹp về hắn.

Không đợi Hàn Vận cảm khái xong, thì lại nghe Tà Thiên Viêm tiếp tục nói:

"Trừ những món ta chỉ, các món khác đều mang lên, lấy thêm hai bình rượu Hạnh Hoa loại ngon nhất."

Hàn Vận lúc này cảm thấy khí huyết dâng lên, trước mắt biến thành màu đen, suýt một chút nữa không thở được nghẹn thở mà đứt hơi. Trời ơi, tất cả sẽ tốn bao nhiêu tiền đây!?

Tiểu nhị mừng rỡ ôm thực đơn.

"Mời khách quan ngồi đợi chốc lát, đồ ăn sẽ lập tức mang lên."

Không hổ là khách điếm tốt nhất Thiên Dương Thành, chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được mang lên, một bàn tràn đầy sơn hào hải vị.

"Hàn đại ca, ngươi ăn từ từ."

Đằng Tường nhìn Hàn Vận không ngừng đưa đồ ăn vào miệng, đã tốt bụng rót cho Hàn Vận một chén rượu, rất sợ đối phương bị nghẹn.

Hàn Vận cũng không thèm nhìn mà lấy rượu uống một ngụm lại tiếp tục ăn.

"Này...?"

Đằng Tường khó hiểu nhìn về phía Tà Thiên Viêm.

Tà Thiên Viêm từ từ thưởng thức các món trên bàn.

"Tiểu Tường ăn đi, không cần phải xen vào, hắn là đau lòng vì mất bạc, sợ ăn không đủ thôi."

Đằng Tường cười ha ha. Tuy rằng Hàn Vận lớn tuổi hơn bọn hắn nhưng tính cách thật đúng là quá trẻ con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận