Giai Nhân Là Trộm

Bị Hàn Vận cười, Hiên Viên Hủ có chút xấu hổ. Nhưng biểu tình khôi phục rất nhanh, nếu không sẽ không biết còn bị người vô tâm vô phế giễu cợt bao lâu.

"Hy vọng chốc lát nữa Văn tiểu thư đến, Vương gia đừng quá mức kích động là được."

Hàn Vận cười tủm tỉm nói.

Hiên Viên Hủ liếc Hàn Vận một cái.

"Tùy Vân Nhi, nhưng Văn gia cũng không phải là dễ chọc đâu."

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, huống chi Văn gia hai năm gần đây phát triển rất mạnh, trên đại lục không ai không nể nang.

"Ta muốn như thế thì sao."

Hàn Vận cười lạnh.

Sau khi hai người ăn trưa không lâu, đột nhiên có người gõ cửa khoang thuyền.

Hàn Vận nở nụ cười chiêu hồn đoạt phách.

Hiên Viên Hủ si ngốc nhìn Hàn Vận. Mi lực của Vận Nhi càng ngày càng mạnh nha.

Hàn Vận đứng dậy đến mở cửa, Hiên Viên Hủ đem mặt nạ mang lên trên mặt.

Cửa gỗ bị mở ra, Văn tiểu thư liền xuất hiện ở trước mắt Hàn Vận. Đi theo Văn tiểu thư ngoài nha hoàn Văn Điệp còn có hai gã hộ vệ, trong đó có một người nhìn rất dữ tợn, một người khác khá lớn tuổi không dưới năm mươi vừa nhìn thấy liền biết không phải nhân vật đơn giản.

"Hàn công tử, xin quấy rầy. Chẳng biết có thể vào ngồi được hay không."

"Mời vào."

Hàn Vận mỉm cười.

Đợi bốn người tiến vào xong, Hàn Vận đem cửa đóng lại, rồi ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Hủ.

Văn Điệp cầm lấy ấm trà trên bàn, rót trà cho những người đang ngồi.


"Làm phiền."

Hàn Vận tiếp nhận chén trà, lễ phép nói.

Mặt Văn Điệp ửng đỏ, nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức đem chén trà thứ hai đưa đến trước mặt Hiên Viên Hủ.

Hiên Viên Hủ khẽ gật đầu.

Chén trà thứ ba là dành cho Văn tiểu thư.

"Hàn công tử, tiểu nữ còn chưa nói lời cảm tạ, cám ơn công tử tặng cá cho Tiểu Điệp."

"Không cần cảm tạ, đây chỉ là món quà nhỏ cho Tiểu Điệp cô nương thôi."

Hàn Vận thanh nhã cười, bình tĩnh đáp lại.

Hiên Viên Hủ khẽ nhíu mày. Lúc trước còn gọi Văn Điệp, Văn Điệp, hiện tại sao biến thành Tiểu Điệp cô nương. Vậy tiếp theo có phải sẽ gọi thẳng kỳ danh hay không?

Hàn Vận nhíu mày, trà này hương vị quả nhiên kém quá. Đem chén trà đặt trên mặt bàn, Hàn Vận cười như không cười nhìn về phía Văn tiểu thư.

"Tiểu thư lần này tới đây chắc không phải chỉ vì nói lời cảm tạ phải không?"

Văn tiểu thư lộ vẻ xấu hổ.

"Tiểu nữ quả thật có mục đích khác."

Hàn Vận biểu tình không có chút biến hóa.

"Tiểu thư mời nói."

"Tiểu nữ chỉ là cảm thấy vị công tử này rất quen mặt, rất giống vị bằng hữu cũ của tiểu nữ."

Văn tiểu thư nhìn về phía Hiên Viên Hủ.

"Hả?"

Hàn Vận thoáng kinh ngạc.

"Không nghĩ tới ánh mắt tiểu thư lợi hại như vậy, cách mặt nạ cũng cảm thấy vị bằng hữu này nhìn quen mắt."

Văn tiểu thư hạ mí mắt, Hàn Vận nói lời châm chọc, nàng sao không hiểu. Nhưng người này nàng đã chờ đợi nhiều năm, sớm không đợi nổi nữa.

Hộ vệ đứng phía sau đột nhiên hô lên.

"Tiểu tử, đừng vội ngông cuồng!"

"Làm càn!"

Không đợi Hàn Vận phản ứng, Văn tiểu thư quát lớn.

"A Bưu, im lặng cho ta, nếu không đi ra ngoài!"

"Dạ."

A Bưu hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Vận, không dám có hành động gì, dù sao hắn cũng không thể đi ra ngoài.

"Tiểu nữ có một thỉnh cầu, xin vị công tử này bỏ mặt nạ trên mặt ra được không."

Lần này, Văn tiểu thư không có nhìn Hàn Vận, mà đem tầm mắt nhắm ngay Hiên Viên Hủ.

Hàn Vận cũng đem tầm mắt chuyển dời đến Hiên Viên Hủ.


Thấy vậy Hiên Viên Hủ ai thán một tiếng.

"Văn Nhã, cần gì phải vậy."

Sắc mặt Văn tiểu thư đột nhiên biến đổi, sợ hãi lẫn vui mừng khó có thể che dấu.

"Ám Dạ."

"Ám Dạ?" Hàn Vận trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ đây là tên giả của Hiên Viên Hủ dùng ở trên giang hồ. Xem ra Văn tiểu thư cũng không biết thân phận thật của hắn.

Nếu đã lên tiếng thừa nhận, Hiên Viên Hủ liền không hề che dấu, đem mặt nạ bỏ ra.

"Văn Nhã, lúc trước cứu nàng chỉ là vô tình, nàng không cần để ở trong lòng. Bây giờ Văn gia đã khôi phục thực lực, nàng có thể hoàn toàn quên ta đi."

Hiên Viên Hủ thản nhiên nói. Quá khứ đã qua, hiện tại trong lòng hắn không có bất cứ ai ngoài Vận Nhi.

Tuy rằng cách cái khăn che mặt, nhưng có thể thấy sắc mặt Văn Nhã tái nhợt như tờ giấy.

"Ám Dạ, Văn gia cũng không phải là hạng người bội bạc, sẽ không lật lọng."

Văn Nhã tuy rằng thân là nữ tử, nhưng tính cách cương nghị không thua kém bất cứ nam tử nào.

"Hừ"

Hàn Vận hừ lạnh một tiếng. Mấy người xem ta vô hình sao?

Tiếng hừ hết sức rõ ràng, Văn Nhã muốn bỏ qua cũng khó làm được.

Hiên Viên Hủ lúc này lại tựa lưng vào ghế ngồi, không hề lên tiếng.

"Văn Nhã tiểu thư? Nàng hình như quên hỏi ý kiến của ta?"

Hàn Vận lạnh lùng nói.

Hàn Vận cười mị hoặc, có chút không xem Văn tiểu thư ở trong mắt, biểu tình thản nhiên trào phúng.

"Không biết Hàn công tử cùng Ám Dạ là quan hệ gì?"

Văn nhã mở miệng dò hỏi. Dù sao nam cùng nam cũng không thể danh chính ngôn thuận, bất quá chỉ là nam sủng. Nàng không tin hai người dám thừa nhận. Hơn nữa nàng rất tự tin vào bản thân.

"Hắn.... là người của ta."

Hàn Vận chỉ vào Hiên Viên Hủ nhẹ nhàng trả lời.


Lời nói bá đạo này lập tức khiến cho Hiên Viên Hủ sung sướng.

"Hả?!"

Tuy rằng hai người là cái loại quan hệ này, nhưng không có nghĩ đến Hàn Vận chủ động thừa nhận, hơn nữa Hiên Viên Hủ cũng không có phẫn nộ, hình như còn có chút tự hào. Điều này làm cho Văn Nhã luôn luôn tự cao bị đả kích.

"Ám Dạ."

Văn Nhã kêu lên, thần sắc có chút bi thương.

Hiên Viên Hủ ôm eo Hàn Vận, thấy đối phương không có phản kháng, trong lòng càng vừa ý. Hắn không nghĩ tới nhờ có Văn Nhã xuất hiện mà tình cảm hai người tiến triển hơn.

"Văn Nhã, sự việc năm đó mong nàng hãy quên đi."

Hiên Viên Hủ thản nhiên nói.

Hành động của Hiên Viên Hủ làm Văn Nhã bị đả kích, Văn Điệp cũng tái nhợt không thể tin nhìn về phía Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận.

Đúng lúc này, người hộ vệ lớn tuổi đột nhiên mở miệng, giọng cũng mang theo chút tang thương.

"Tiểu thư, Ám Dạ Môn chủ nếu đã nói như thế, vậy hôn sự này cũng có thể chấm dứt rồi."

Ám Dạ là ân nhân của Văn gia. Khi Văn gia chìm trong tai ương nếu không có Ám Dạ Môn đột nhiên xuất hiện sợ là Văn gia đã sớm không còn tồn tại.

Ánh mắt Văn Nhã có chút ướt át. Nàng đợi nhiều năm, chẳng lẽ chờ kết cục này sao, nàng không cam tâm!

Trong mắt âm trầm chợt lóe lên, Văn Nhã bình tĩnh đứng dậy.

"Một khi đã như vậy, Văn Nhã cũng không phải biết phân biệt, Ám Dạ Môn chủ vĩnh viễn là ân nhân của Văn gia, điều này sẽ không thay đổi, tiểu nữ cáo từ."

Ba người đi theo Văn Nhã ra ngoài. Người hộ vệ lớn tuổi nhìn Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận một cái, thở dài một tiếng, trước khi đi theo Văn Nhã rời khỏi khoang thuyền.

"Hy vọng Văn Nhã thật sự hết hy vọng."

Hiên Viên Hủ lẩm bẩm nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận