Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y

Chương này để ăn mừng truyện đạt 200 lượt like, cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho truyện ạ. ^^

===============

Mộ Dung Vũ Xuyên phiền muộn ngồi trên ghế sô pha, liên tục bấm chiếc remote tivi trong tay chuyển hết kênh này sang kênh khác. Con chó Pug mập ú lững thững đi đến ngồi cạnh hắn. Mộ Dung Vũ Xuyên quay sang nhìn nó, hai cặp mắt im lặng nhìn nhau. Mộ Dung Vũ Xuyên quay đầu đi tiếp tục chuyển kênh tivi, lát sau hắn lại nhìn con chó, nhận ra con chó này vẫn đang nhìn hắn, đến biểu cảm trên mặt nó cũng không hề thay đổi chút nào.

Đây là một con chó thích trầm tư suy nghĩ. Cả ngày trời từ sáng tới tối, ngoài lúc ăn cơm và ngủ nghỉ ra thì nó dành toàn bộ thời gian còn lại để học tập tri thức. Nó không thích đọc sách, đó là nói trong trường hợp nó có thể đọc được chữ ấy. Nó thường xem tivi, nhưng không thích các bộ phim về đề tài xuyên không và hoạt hình Trung Quốc. Nó chỉ thích xem các chương trình truyền hình về hẹn hò như “Nếu bạn là người duy nhất” và “Rơi vào lưới tình”.

“Mày không thể tôn trọng không gian cá nhân của tao một chút sao Aristotle?” Mộ Dung Vũ Xuyên bực mình nói.

(Chú thích: Aristotle là tên của một nhà triết học và bác học thời Hy Lạp cổ đại, ông là học trò của Platon và là thầy dạy của Alexandros Đại đế.)

Aristotle vẫn ngẩng gương mặt như trái cà của mình lên nhìn hắn, không có chút phản ứng nào.

Mộ Dung Vũ Xuyên thừa biết nó hiểu được tất nhưng cứ thích giả ngu. Hắn mò mẫm tìm trong mâm trà nhỏ trên bàn, cuối cùng nhặt được một viên kẹo sô-cô-la. Do dự một chút, hắn quyết định nhét viên kẹo vào mồm mình rồi lại mò ra một viên kẹo trái cây. Hắn huơ huơ viên kẹo trước mặt Aristotle rồi ném ra đằng xa. “Đi lấy đi Aristotle.”

Aristotle chẳng buồn quay đầu lại, trong mắt nó còn ánh lên vẻ khinh thường.

Mộ Dung Vũ Xuyên tức anh ách định vỗ đầu nó một cái, nhưng mới đưa tay lên đã bị Cố Phán Phán vừa làm bài tập xong bước ra khỏi phòng bắt gặp. “Anh! Anh lại ăn hiếp Aristotle nữa rồi.”

Cố Phán Phán dẩu môi chạy tới, Aristotle lập tức trở nên có sinh khí hơn hẳn, nó lắc lư thân hình ú nu của mình cọ tới cọ lui trên chân cô chủ nhỏ. Nó còn cố gắng muốn đứng lên bằng hai chân sau, nhưng từ khi bụng nó mập đến mức sắp chạm xuống sàn thì nó cũng mất luôn kỹ năng này.

Cố Phán Phán chơi đùa với Aristotle một lúc rồi nhảy lên ghế sô pha. Cô bé đoạt chiếc remote tivi trong tay Mộ Dung Vũ Xuyên, chuyển sang kênh đang chiếu một bộ phim tình cảm Hàn Quốc rồi ngồi xem say mê.

Cố Phán Phán đang học lớp Mười ở một trường trung học bình thường trong thành phố. Tính cách cô bé rất tinh quái và thất thường, mà thành tích học tập cũng thất thường không kém, lúc cao lúc thấp không khác gì bức điện tâm đồ. Cậu mợ Mộ Dung Vũ Xuyên vô cùng buồn rầu, hai người không tài nào dự đoán được kết quả thi đại học của cô bé sẽ nằm ở cực trên hay cực dưới điện tâm đồ, lỡ như làm bài không tốt thì có khi sẽ “thẳng đơ” luôn.

Bởi vậy, cậu mợ hắn xem thằng cháu trai ở cùng nhà là bàn tay vàng thay đổi vận mệnh cho đứa con gái yêu, cũng mong hắn sẽ khích lệ cô bé cố gắng học tập. Nhưng Mộ Dung Vũ Xuyên là người rất thực tế, sau khi phụ đạo cho em họ một thời gian, hắn đã từ tốn nói với cả nhà, nếu để cho Aristotle đi thi đại học thay cho em họ thì tổng điểm thi có thể tăng thêm khoảng tám mươi điểm nữa.

(Chú thích: Tổng điểm thi đại học cao nhất ở Trung Quốc là 750 điểm.)

Cố Phán Phán vừa rung đùi vừa xem tivi, đôi mắt tinh quái vẫn thi thoảng liếc nhìn sang anh họ. Sau khi rình mò nhìn cả buổi trời cô bé mới quay sang nói chuyện với hắn, ra vẻ thần bí: “Anh họ —”

“Hử?”

“Sao hôm nay anh không đưa chị gái người Nhật Bản về nhà chơi nữa?”

“Cô ấy ăn nhiều quá, anh muốn tiết kiệm chút tiền cơm cho nhà mình.” Đôi mắt Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn dán vào màn hình tivi.

“Anh đang hẹn hò với chị ấy hả?”

Aristotle muốn bò lên ghế sô pha nhưng thử vài lần đều thất bại, nó rất buồn bực. Cố Phán Phán cố hết sức ẵm nó lên đặt nó ngồi cạnh mình.

“Hai người quen nhau được bao lâu rồi?”

“Ai thèm quen con gái Nhật Bản chứ, dáng người lùn tịt.”

“Em không tin anh đâu, tối qua em đã thấy ánh mắt anh nhìn chị ấy, trong mắt anh như muốn mọc ra cái tay sờ người ta luôn ấy chứ.”

“Nói bậy bạ, anh…”

“Anh đừng giả bộ nữa, em biết hết rồi.”

Gương mặt trái cà của Aristotle liếc Mộ Dung Vũ Xuyên một cái rồi quay về nhìn cô chủ nó.

Mộ Dung Vũ Xuyên hầm hừ nói: “Đồ con nít quỷ, em thì biết cái gì?”

“Cái gì em cũng biết hết,” Cố Phán Phán nghiêng đầu nháy mắt với hắn. “Sáng nay lúc em ngủ dậy, chị gái người Nhật đã biến mất không thấy tăm hơi. Anh cũng không còn ở đây. Anh định giải thích với em như thế nào hả?”

“Anh và cô ấy đến phòng pháp y trong cục cảnh sát.” Mộ Dung Vũ Xuyên thành thật khai nhận.

Cố Phán Phán kinh ngạc nhìn ông anh họ rồi cười nghiêng cười ngả, suýt tí nữa đã đẩy Aristotle té xuống đất. “Anh họ, em phục anh thiệt đó. Kiểu tỏ tình sáng tạo như thế mà anh cũng nghĩ ra được.”

Đệt! Mình nói thế lúc nào?! Mộ Dung Vũ Xuyên vò đầu bứt tai.

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui