Giai Thoại Anh Và Em

Sự thay đổi giữa Vinh Hưởng và Vinh Nhung rất nhỏ nên không có ai nhìn
ra. Ở trước mặt người khác họ vẫn cãi nhau ầm ĩ như cũ, thỉnh thoảng
tính xấu của Vinh Hưởng sẽ bọc phát, ầm ĩ với Vinh Nhung một trận rồi bỏ đi. Tương Mạch rất kinh ngạc, hình như Vinh Nhung đối với Vinh Hưởng
hoàn toàn không có chút giới hạn nào. Cho dù anh vui giận thất thường
hay vô lý ngang ngược ra sao thì Vinh Nhung luôn bao dung vô điều kiện.
Hai anh em này, hình như Vinh Hưởng mới là người ấu trĩ nhất.

Tương Mạch và Vinh Nhung ở nhà ăn đợi Dịch Phong và Vinh Hưởng đến, Tương Mạch chống cằm yên lặng nhìn Vinh Nhung.

Vinh Nhung bị cô nhìn chằm chằm nên có chút sợ hãi, ngượng ngùng phất
phất tay: "Nhìn cái gì, đừng nói là vứt bỏ Dịch Phong rồi quay sang yêu
tớ đấy."

"Nhung Nhung, Vinh Hưởng coi như là bị hủy trong tay cậu rồi."

"..." Vinh Nhung chột dạ trong lòng, ngây ngốc nhìn cô, chẳng lẽ Tương Mạch đã nhìn ra cái gì rồi sao?

"Nói thật đi, cậu hận anh ta sao?" Tương Mạch híp mắt áp sát lại gần cô, sờ cằm gương mặt vô cùng quỷ dị.

"?" Càng nói Vinh Nhung càng không hiểu gì cả.

"Cậu đang trả thù cho mười năm bị anh ta bắt nạt, nên cố ý chiều hư anh
ta, sau đó đem tính tình tồi tệ hết thuốc chữa đó dìm chết trong chiều
chuộng. Để sau này anh ta cả đời phải độc thân?"

Nếu anh cả đời độc thân thì tốt biết mấy, cô ước gì cả đời này không ai
muốn lấy anh đấy. Vinh Nhung gian ác cong khóe mắt lên: "Vậy mà lại bị
cậu phát hiện ra rồi, là tớ cố ý chiều hư anh ấy đó. Cho nên, sau này
cậu không được vạch trần tớ, cứ để cho anh ấy tiếp tục tồi tệ đi. Tính
tình anh ấy càng tồi, thì con gái sẽ càng chán ghét anh ấy, tốt nhất
đừng có người khác giới nào ở bên cạnh anh ấy, nếu vậy thì mục đích của
tớ đã đạt được."

"..." Tương Mạch yên lặng nuốt nuốt nước bọt, độc nhất chính là lòng dạ
đàn bà, mặt ngoài thì nghe lời như vậy nhưng trong lòng lại gian manh
tính kế như thế... Quả thực là đáng sợ.

Vinh Nhung nhìn cô giống như bị kinh động quá mức rồi sợ hãi, trong long cô âm thầm cười trộm. Tương Mạch hít sâu, muốn bên cạnh anh không có
một người khác giới nào, rốt cuộc thì cậu oán hận anh ta bao nhiêu vậy?
Cô chống cằm nhìn về phía cửa: "Chỉ là nếu như muốn con gái không để ý
đến anh ta, thì trừ khi phải phá hủy đi gương mặt đó, nếu không sẽ có
không ít cô gái đơn thuần ngây thơ bị dẫn dụ, a, lại là một người không
biết sống chết."

Vinh Nhung nhìn theo tầm mắt của cô, ở cửa nhà ăn Vinh Hưởng đang nói
chuyện cùng với một học sinh nữ, Vinh Nhung chưa từng nhìn thấy cô gái
kia bao giờ. Dường như Vinh Hưởng có chút không kiên nhẫn, nhưng cô gái
kia thì lại liên tục lải nhải không ngừng, còn không có ý muốn ngừng
lại. Vinh Hưởng nhíu mày nhìn vào bên trong, chỉ thấy Vinh Nhung bình
tĩnh nhìn bọn họ.

Dịch Phong đi vào trước rồi ngồi xuống bên cạnh Tương Mạch, Tương Mạch
tò mò hỏi: "Cô nàng kia, mặt của Vinh Hưởng đã cứng ngắc lại rồi, vậy mà cô ta không hề có một chút tự giác nữa, đúng là rất kiên quyết."

Dịch Phong nhìn cô khẽ cười, vươn tay vỗ vào cái ót của cô một cái: "Bà tám nhỏ, tại sao lúc nào em cũng tám được vậy?"

Tương Mạch lộ vẻ tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác: "Qủa nhiên gần mực
thì đen, tiếp xúc với Vinh Hưởng lâu như vậy, ngay cả anh cũng trở thành người đáng ghét rồi. Em đoán chắc, anh mà ghét ai thì sẽ đưa người đó
đến bên cạnh Vinh Hưởng, bảo đảm người đó sẽ lập tức bị Vinh Hưởng đồng
hóa trở thành người bị người đời phỉ nhổ."

"...." Dịch Phong im lặng tưởng bệnh động kinh của cô lại sắp phát tác.

Vinh Nhung khẽ nhíu mày, ánh mắt cực nhanh lướt qua Tương Mạch.

Lúc Vinh Hưởng đi vào thì Dịch Phong và Tương Mạch đang "đấu" đến không
biết mệt, anh bực mình ngồi xuống, chữ "xuyên" hiện rõ ở giữa hai hàng
lông mày. Dịch Phong và Tương Mạch liếc mắt nhìn nhau, Tương Mạch chậm
rãi uống trà sữa bĩu môi lẩm bẩm: "Vinh thiếu gia, lại bị bạn học nữ
quấn lấy sao? Đây cũng không phải là lần đầu tiên, điều này nói rõ anh
rất có sức quyến rũ, sao lại không kiên nhẫn mà sử dụng vậy."

Vinh Hưởng lạnh lùng liếc cô một cái, hừ một tiếng nói: "Tôi không phải
là hoa, trêu chọc nhiều bươm bướm như vậy để làm gì? Cho dù không có các cô ấy, tôi cũng biết mình rất có sức quyến rũ."

Qủy ấu trí tính tình tồi tệ cộng thêm cuồng tự kỷ, Tương Mạch liếc xéo
anh, "Thật sự không biết có phải những cô gái kia đều bị mù mắt hay
không."

Dịch Phong ung dung nhìn hai người gần như muốn khai chiến với nhau,
nhàn rỗi không có việc gì làm nên muốn xem kịch vui. Vinh Hưởng vẫn
không nói chuyện, bỗng nhiên Vinh Nhung nhỏ giọng nói với Tương Mạch:
"Mạch Mạch, nghe nói......Dịch Lỗi sắp trở về rồi."

"...." Tương Mạch cầm ly trà sữa trong tay, miệng há thành hình chữ "O" phải một lúc lâu sau mới khép lại. Cô theo bản năng quay đầu nhìn Dịch
Phong, vẻ mặt Dịch Phong đầy thâm trầm, sắc mặt không tốt chút nào mà
nhìn cô chăm chú.

Tương Mạch khó khăn nuốt trà sữa trong miệng xuống, oán hận trừng mắt
nhìn Vinh Nhung: "Vinh Nhung, cậu là một cô gái rất độc ác." Có cần bao
che tới vậy không, không phải là cô chỉ không cẩn thận nói ra mấy tật
xấu nho nhỏ của Vinh Hưởng thôi sao. Vậy mà lại gây khó dễ cho cô, tự
vạch áo cho người xem lưng thôi. Biết Dịch Lỗi là tâm bệnh của Dịch
Phong, vừa nhắc tới Dịch Lỗi thì Dịch Phong ước gì sẽ được ăn sạch cô.

Vinh Nhung tốt bụng nheo mắt lại cười, cũng không nói chuyện. Vinh Hưởng mím môi, trong mắt lóe lên một tia cười, anh chỉ sợ thiên hạ không loạn còn nhìn Dịch Phong nói: "Dịch Lỗi trở về, không biết có quay về nhà
lớn ở hay không, nếu nói vậy thì..." Anh ý vị sâu xa liếc nhìn Tương
Mạch: "Aizz, Tương Mạch đến lúc đó em sẽ không còn nhàm chán rồi. Không
phải lúc nhỏ em giống như cái đuôi đi luôn đuổi theo anh ta sao?"

"..." Tương Mạch kinh ngạc, hai người này quả nhiên đều là họ Vinh, nói
bọn họ không phải là anh em chắc chắn sẽ không ai tin! Hia người này nên lấy họ Hắc mới đúng, cả hai anh em đều một bụng đen như nhau!!

Sắc mặt Dịch Phong tối lại, quay đầu nhìn Tương Mạch: "Tại sao anh lại không biết Dịch Lỗi sắp trở về?"

"Em....Quên nói cho anh biết." Tương Mạch càng nói càng nhỏ, yên lặng cúi đầu nghịch ngón tay.

Dịch Phong nhíu mày: "Quên?"

Một trận gió lạnh thổi qua, Tương Mạch bỗng nhiên đứng dậy, cười khan
nói: "Em...Em chợt nhớ ra còn bài tập tiếng Anh vẫn chưa viết xong, tiết thứ hai chiều nay phải nộp. Mọi người từ từ ăn, từ từ ăn." nói xong
liền chuẩn bị bỏ chạy, Dịch Phong bình tĩnh nhả ra một câu nói: "Chiều
nay em không có lớp tiếng Anh."

"..." Có cần phải thuộc lòng thời khóa biểu của cô rõ đến như vậy hay
không? Mẹ kiếp, Tương Mạch khóc không ra nước mắt, cứng cổ quay đầu nói: "Nhớ lầm, ha ha, nhớ lầm."

Dịch Phong vươn tay nắm lấy bả vai của cô, đem cô giam cầm ở giữa hai
tay của mình: "Buổi chiều em có lớp toán, chắc em chưa làm xong bài tập
toán? Anh sẽ giúp em phụ đạo." Nói xong anh đẩy cô chuẩn bị đi khỏi nhà
ăn. Tương Mạch nắm chặt mép bàn không chịu buông tay, nói đùa, lúc này
mà ở một mình với anh, không phải là thỏ vào hang sói hay sao? Cô lắc
lắc đầu nói: "Em làm xong, làm xong rồi."

"Ngoan, anh giúp em kiểm tra lại." Dịch Phong dùng lưc một chút thì đã
ôm trọn cô vào trong lòng rồi rời đi. Tương Mạch tức giận mắng: "Vinh
Hưởng, Vinh Nhung, hai người đều là hồ ly thối, đợi đến lúc gặp lại xem
tôi trị hai người như thế nào."

Ở bên này, hai anh em phúc hắc có thù tất báo yên lặng cười trộm. Vinh
Hưởng thu lại nụ cười, bàn tay ở dưới bàn nắm lấy ngón tay của cô: "Tiểu bại hoại, càng ngày càng tệ rồi."

"Sao vậy, anh không vui à? Không cho ai nói đến anh, cũng không cho ai
được nói xấu anh với em." Vinh Nhung nghịch ngợm nhăn cái mũi lại, cô
thừa nhận mình vừa hẹp hòi lại ấu trĩ, nhất định không cho phép ai nói
xấu Vinh Hưởng.

"Ừm." Vinh Hưởng cười nhẹ gật đầu, "Thì ra em yêu anh như vậy."

"Vậy anh phải yêu em nhiều một chút, nếu không thì sẽ không công bằng tí nào cả." Vinh Nhung nghiêng đầu nhìn anh, nhìn bộ dáng cười nói vui vẻ
của Vinh Nhung làm cho Vinh Hưởng rất muốn ôm cô vào lòng hung hăng hôn
một trận.

Anh nhỏ giọng nói: "Buổi chiều trốn học chứ?"

"Làm gì?"

"Hẹn hò."

*

Hai người lén lút trốn ra khỏi trường học, hẹn gặp nhau ở trước cửa hàng ở con phố bên cạnh. Đem túi sách bỏ vào trong tủ chứa đồ tự động ở siêu thị. Hai người chạy đến công viên chèo thuyền, Vinh Hưởng lười biếng
nằm ở trên thuyền, cánh tay che ánh mặt trời lại, Vinh Nhung bĩu môi
kháng nghị : "Anh, có ai như anh không, tại sao lại để cho một mình em
chèo suốt như vậy?" Có cái chạy bằng điện thì không thuê, lại đi thuê
cái chèo tay, thì ra là để cho cô chèo.

Vinh Hưởng cong khóe môi : "Lực của anh quá yếu, cảm nhận phương hướng
không rõ ràng, sợ thuyền sẽ quay tròn ở giữa hồ. Như vậy thì em sẽ say
sóng, cho nên vì tốt cho em, anh thấy em nên tự chèo sẽ tốt hơn."

"..." Được rồi, vì để không mất hình tượng, cô nhịn. Vinh Nhung cắn răng dùng sức chèo, thân thuyền nhẹ nhàng lắc lư, nụ cười của Vinh Hưởng
cũng thuận theo ánh mặt trời lóa mà nhẹ nhàng lắc lư ở khóe miệng.

Thuê xe đạp, Vinh Nhung đạp đến hai chân đều đau nhức.

Cô nghiến răng nghiến lợi hừ nói : "Vinh Hưởng, anh có dùng sức đạp hay không vậy, tại sao lại nặng như thế?"

Vị thiếu gia nào đó ôm lấy eo cô, mặt mày hớn hở nói: "Cố lên Nhung
Nhung, nếu không thì hai cái hambuger lúc nãy không tiêu hết, như vậy sẽ còn mỡ thừa đó."

"..." Vinh Nhung vô cùng căm phẫn đạp xe, ban nãy là ai muốn để cho cô
ăn hai cái hamburger? Là ai chỉ cắn có một miếng rồi ném cho cô bảo cô
nhất định phải ăn hết? Là ai không biết xấu hổ uy hiếp nếu cô không ăn
sẽ hôn cô ở trước mặt đám đông!! Vinh Nhung thở hổn hển gia tăng thêm
sức lực ở trên bắp đùi, "Vinh Hưởng, anh là một tên rất biến thái, chỉ
biết bắt nạt em."

Vinh Hưởng nhẹ nhàng hà hơi ở bên tai cô: "Ai nói cái này là khi dễ? Cái này gọi là....yêu."

Lỗ tai Vinh Nhung nóng lên, bỗng nhiên tay cầm không chắc, xe đạp lảo
đảo mấy cái liền xông thẳng vào rừng cây nhỏ ở ven đường. Vinh Hưởng vội vàng để hai chân xuống để gia tăng lực cản, vươn tay ra cầm lấy tay
lái, tiếp tục ác liệt nói nhỏ với người nào đó ở trong lòng: "Nhung
Nhung, đi vào rừng cây nhỏ này, là muốn làm gì hả?"

"..." Vinh Nhung trừng mắt nhìn anh: "Anh nói thử xem muốn làm cái gì, hừ, đi vào cắn chết anh."

Vinh Hưởng nhịn không được cười ra tiếng, vẫn giữ nguyên tư thế rồi hôn
cô một cái: "Muốn cắn sao? Vậy tùy em, muốn căn thế nào cũng được."

"..." Vinh Nhung trợn to hai mắt, cái người này bây giờ giở trò lưu manh càng lúc càng thành thục rồi.

**

Đứng ở rạp chiếu phim, hai người nhìn tấm bảng nhấp nháy do dự không
biết nên nói cái gì. Vinh Nhưng nhìn từ trên xuống dưới nhiều lần, lúc
nhìn thấy hai chữ "Sắc Giới" thì khóe mắt giật giật. Len lén liếc nhìn
người ở bên cạnh, rồi lại nhanh chóng dời tâm mắt đi. Vinh Hưởng vươn
tay ra nắm lấy tay cô: "Đi thôi."

"Xem....Xem cái gì?"

Vinh Hưởng dừng lại xoay người nhìn cô, khóe mắt cong lên: "Sắc Giới."

"..."

"Nhung Nhung, chúng ta sắp mười tám tuổi rồi, cần phải phổ cập kiến thức ở phương diện nào đó một chút."

Hai người ngồi giữa đám người trưởng thành, Vinh Nhung có chút không
được tự nhiên. Mặc dù toàn là cặp đôi, người khác cũng sẽ không để ý đến hai người bọn họ. Nhưng cô cảm thấy có chút chột dạ, dù sao cũng là lần đầu tiên xem...cảnh nóng.

Lúc bắt đầu chiếu, hai người đều im lặng nhìn chăm chú vào màn hình. Khi mới vào phim Vinh Nhung ở trạng thái bình thường, nội dung phim này cô
biết sơ sơ cho nên vẫn không mấy hứng thú. Cho đến lúc chiếu đến cảnh
nóng bỏng của Thanh Duy và Lương Triều Vĩ, Vinh Nhung mới thấy lo lắng
bất an, trong chốc lát không biết nên dời tầm mắt đi hướng nào. Người
bên cạnh vẫn không có phản ứng gì, Vinh Nhung khẩn trương nắm chặt hai
tay.

Mặc dù lần trước ở trong phòng đã xảy ra tiết mục giống như đang chiếu
trên màn ảnh, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái chưa tới mười tám tuổi. Cùng với nhiều người nhìn chằm chằm cảnh nóng như vậy, vẫn có chút thẹn ngượng ngùng lo lắng. Hơn nữa cả người cũng bắt đầu nóng lên.

Cô muốn nhìn phản ứng của Vinh Hưởng nhưng lại không dám quay đầu, dường như là cả người đều trở nên cứng ngắc nhìn hai hình dáng đang dây dưa ở trên màn ảnh.

Vinh Hưởng chậm rãi nắm lấy bàn tay của Vinh Nhung, nhẹ nhàng vuốt ve
năm ngón tay mềm mại của cô. Tim Vinh Nhung đập rộn lên, im lặng nhìn
vào trong mắt anh, ở trong rạp chiếu phim rất tối nên cô không nhìn thấy rõ gương mặt của Vinh Hưởng. Anh từ từ nhích tới gần cô, hơi thở thuộc
về phái nam phun ở trên mặt cô. Vinh Nhung vội vàng nhắm mắt lại, lo sợ
siết chặt ngón tay của anh.

Đột nhiên Vinh Hưởng dừng lại, cách khuôn mặt của cô rất gần bật cười ra tiếng, âm thanh ám muội khàn giọng nói: "Nhung Nhung, em đang suy nghĩ
cái gì vậy?"

Mặt của Vinh Nhung hoàn toàn đỏ lên, cắn môi liếc anh một cái, bực mình
xoay người đi. Vinh Hưởng vươn tay ôm lấy cô, cắn vào vành tai của cô:
"Anh rất thích nhìn dáng vẻ này của em, thật sự rất muốn....ăn em."

Vinh Nhung chỉ cảm thấy sự rung động trong cơ thể kia càng ngày càng
mãnh liệt, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào anh. Bên tai không còn biết rõ là có phải tiếng rên rỉ trên màn ảnh nữa hay không. Vinh Nhung ở
trong nơi tối đen chỉ nhìn thấy rõ dục vọng trong mắt của anh, Vinh
Hưởng không kìm lòng nổi mà hôn lên môi cô, liếm láp từng chút từng chút một, bú mút gặm cắn ở cánh môi xinh xắn: "Nhung Nhung, sờ anh." Tay của cô bị anh mạnh mẽ kéo đến nơi đã sớm căng cứng lên đang chờ đợi được
giải thoát, tay của Vinh Nhung run lên, rụt lại muốn thoát khỏi tay của
Vinh Hưởng.

Hô hấp của anh trở nên rối loạn, cô nâng tầm mắt lên, đôi mắt mê ly đầy
xinh đẹp nhìn anh: "Anh là đồ bại hoại, là anh cố ý đúng không? Cố ý dẫn em tới xem phim này." người nào đó thực sự rất tà ác, dụ dỗ trẻ vị
thành niên, hừ hừ...

Vinh Hưởng cười khẽ, ngón tay vuốt ve cần cổ của cô: "Anh muốn dẫn em đi xem phim Deyja Ultraman, nhưng đến đây lại phát hiện phim đó mỗi ngày
đều chiếu trên tivi. Không bằng dẫn em xem phim này....không có chiếu
trên tivi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui