Edit: Sunnie
Trong suy nghĩ của Chu Tư Thành, cho dù là tình yêu hay là vật chất, phụ nữa hay là quyền thế, tất cả đều được anh chia làm hai loại, là muốn hoặc không muốn.
Đàn ông đều có thói hư tật xấu, càng không có được thì càng bóp tim gãi phổi mà chiếm lấy. Chu Tư Thành chưa từng có loại này thể nghiệm này, anh có gia cảnh giàu có, bề ngoài được coi như là tuấn tú, từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua chuyện nào mình muốn có mà lại không có được.
Nếu như mà nghiêm túc suy nghĩ lại thì, Vinh Nhung chính là người mà cả đời này anh nghĩ muốn nhưng lại không chiếm được. Cho tới bây giờ cũng không đạt được....
Phu nữa theo ý anh thì chỉ muốn làm tình. Năm anh mười bảy tuổi, anh đã trải qua chuyện đó lần đầu tiên trong đời. Người đó dung mạo chỉ có thể coi là thanh tú, anh đã không cách nào miểu tả được dáng vẻ tỉ mỉ của cô. Chỉ nhớ mang máng khi cô ở dưới thân anh thì sẽ dùng tay ôm chặt lấy anh, đôi mắt sạch sẽ tinh khiết hiện lên một tầng nước mỏng.
Cô là người con gái mà bạn anh mang tới, anh thế nào cũng không ngờ rằng đó là lần đầu tiên của cô.
Ngày đó là sinh nhật của anh, anh uống rất nhiều rượu, mơ mơ màng màng lúc lật người thì bên cạnh có cô gái xa lạ. Chăn mỏng che lấy thân thể trẻ trung ở phía dưới, máy tóc đen nhánh khẽ che lấy gương mặt trắng nõn của cô, nhìn không ra dáng vẻ của cô, chỉ còn dư lại một đôi mắt màu hổ phách đang sợ hãi nhìn anh.
Nhìn sơ thì cũng là một người khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Cổ họng Chu Tư Thành có chút khô khốc, rượu cồn ở trong thân thể mang theo từng trận nóng ran, chóp mũi đều là mùi hương của thiếu nữ như ẩn như hiện. Anh tự tay sờ mặt cô, đầu ngón tay vén lên một ít tóc đang rủ xuống mặt. Trong tay anh là một làn da nhẵn nhụi, anh rất mê luyến cái loại đó trắng nõn sạch sẽ này, từng tấc tỉ mỉ vuốt ve, đồng thời cũng có chút mê mang.
Cô rất gầy, lúc nhìn thẳng vào anh luôn là đáng vẻ hoảng loạn. Chu Tư Thành trong không nhịn được mà cảm thấy khinh bỉ, bộ dáng này của cô giống như là mặc dù đang cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào. Trong đám bạn của anh có rất nhiều rất đã sớm phá thân, bình thường lúc nói đùa cũng hay lấy ra khoe khoang. Anh không có hứng thú gì, đối với mấy chuyện này cũng không quá hiếu kỳ.
Lần này uống rượu, lại đúng vào sinh nhật, trên giường nhình thấy người con gái xa lạ anh không hề ngạc nhiên. Con gái như vậy, làm gì mà có thể là con nhà tốt lành?
Vì vậy, động tác của anh trở nên có chút thô bạo, một chút cũng không tính là dịu dàng. Mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng mà đối với chuyện này thì không phải là anh không biết gì hết. Anh chỉ là ở trên người cô tùy tiện trêu chọc mấy cái, đợi khi cô có phản ứng, thì nét mắt không có biểu cảm gì mà lặp tức đâm vào.
Hình như cô gái này trong nháy mắt có chút trở nên cứng ngắt, nhưng rất nhanh sau đó thì liền buông lỏng xuống, điều chỉnh tốt tư thế mà nghênh đón anh.
Lần đầu tiên của Chu Tư Thành rất thuận lợi, không có gì quá mất mặt, chỉ là khi động thân thì trong nháy mắt anh có chút kinh ngạc. Anh chống lên hai cánh tay lên nhìn cô, rõ ràng cảm thấy có cái gì đó không đúng, tầng trở ngại kia và sự khít khao làm cho anh không kiềm lòng nổi mà âm thanh trở nên mềm mỏng: "Lần đầu tiên sao?"
Cô gái ấy đau tới mặt mũi trắng bệch, trên trán có tần mồ hôi thật mỏng. Nhẹ nhàng thở hổn hển, "....Ừ."
Không thể phủ nhận, nhận thức này làm cho người đàn ông như anh cảm thấy thỏa mãn. Động tác của anh thoáng chậm lại, mang theo chút săn sóc. Nhìn cô ở dưới thân từ từ đung đưa rên rỉ, vậy mà anh cũng càng ngày càng đắm chìm trong đôi mắt mê mang của anh. Cô gan lớn một chút, thì sẽ chủ động ôm lấy anh, đôi chân trắng nõn ôm thật chặt hông của anh.
Sau đó Chu Tư Thành biết tên của cô.... Mạnh Ca.
Anh cũng biết nguyên nhân mà Mạnh Ca xuất hiện ở trên giường anh, thật ra thì nó không hề khó đoán, cô cần tiền, chỉ bởi vì tiền. Về phần vì sao cô lại cần tiền thì Chu Tư Thành cảm thấy không hề có hứng thú, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi tìm hiểu quá khứ riêng của cô.
Mạnh Ca là một nữ sinh rất biết nghe lời, lúc anh mang cô đi ra ngoài thì cô liền yên lặng đi với anh, cũng không nhiều lời. Bọn anh cả đám người ở chung nói chuyện với nhau, trêu chọc, thì cô cũng phối hợp mà mím môi cười khẽ.
Từ đầu tới đuôi bọn họ vẫn là người của hai thế giới.
Đối với chuyện tình nam nữ thì Chu Tư Thành cũng không nóng lòng gì, lúc cần thì mới dẫn Mạnh Ca đi vào khách sạn. Cô cũng từ từ không còn ngượng ngùng như trước nữa, sẽ dùng rất nhiều phương thức mới lạ lấy lòng anh. Chu Tư Thành rất hưởng thụ loại quan hệ này với cô, hai bên không quá dính vào nhau, cũng sẽ không quá xa cách.
Anh vẫn cho rằng quan hệ giữa bọn họ cũng đã được xác định, cô không tính là bạn gái của anh, nhưng cũng là bạn gái.
Anh chỉ có cô, cô cũng phải chỉ có anh.
Lần đầu tiên phát hiện Mạnh Ca có cái gì không đúng là lúc cô ở trong phòng tắm, lần đó bọn họ có một tháng không gặp nhau, Chu Tư Thành không biết vì sao, thậm chí có chút muốn cô. Lúc cô đi vào phòng liền bị anh ôm đặt ở trên bồn rửa tay, Mạnh Ca nhẹ nhàng cười, không có cự tuyệt, nổ lực hôn trả lại anh.
Chu Tư Thành từ từ lột đồ của cô ra, hơi thở gấp gáp muốn tiến vào, Mạnh Ca bám lấy thân thể, tóc dài cũng bị anh vén đến bên vai. Chu Tư Thành thề, đó là lúc anh chật vật nhất trong đời, nhưng trong nháy mắt anh đã cảm thấy có đồ vật gì đó chặn ngay lại cổ họng của anh, không thể hô hấp.
Anh thấy lưng của cô ở trong gương rất rõ ràng trên sống lưng có đấu vết xanh xanh tím tím, đường cong bên thắt lưng trắng nõn cũng có vết máu nhàn nhạt ứ đọng lại. Anh biết đây là cái gì, da Mạnh Ca rất mỏng, mỗi lần làm chuyện kịch liệt là từ trên xuống dưới trên người sẽ cô lưu lại rất nhiều ấn ký.
Anh yêu thương cô, cho nên tới bây giờ đều luôn cẩn thận lại dịu dàng.
Những dấu vết này, không thuộc về anh.
Chu Tư Thành đen mặt lại, ngay lúc đó cảm giác rất kỳ diệu, rõ ràng chỉ là một người phụ nữ, còn là một người anh không thèm để ý, nhưng khi nhìn thấy những dấu vết kia thì trong lòng anh lại dân lên từng trận lửa giận.
Sau đó thì anh cố ý quên người phụ nữ này. Anh không thừa nhận mình quá rộng lượng với chuyện trinh tiết này, cũng không hiểu được tại sao mình lại có cảm giác với một cô gái.
Nhưng, sự thực là cho dù có phụ nữ nào xinh đẹp kiều mỹ nào thì cuối cùng chỉ làm cho anh nổi lên thú tính rồi coi như là phát tiết mà xong vào, cuối cùng vẫn còn lại một linh hồn trống rỗng. Anh như đưa đám mà thừa nhận, anh yêu, yêu cái người gọi là Mạnh Ca, còn là một người con gái không tim không phổi.
Lần đầu tiên anh từ bạn bè của mình mà tìm được cách liên lạc với Mạnh Ca, lần đầu tiên đi vào những ngồi nhà lùn trệt của những người dân nghèo. Cũng là khi đó anh mới chân chính bước vào thế giới thuộc về Mạnh Ca.
Cô có một người mẹ bị ung thư phổi, một người cha mê cờ bạc.
Chu Tư Thành nhìn hình dáng thon gày của cô, không hề nói gì, ôm cô thật chặt, một lúc lâu mới ở bên tai cô nói một câu: "Đừng nữa phản bội tôi...."
Mạnh Ca chỉ biết ở trong ngực anh mà khóc, trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Một lần nữa bọn họ ở chung với nhau, đối với những ấn ký của cô anh không đề cập tới. Anh dùng hết mọi thứ giúp cô, vì anh cho là chỉ cần cô không thiếu tiền nữa thì cô sẽ trở về làm một Mạnh Ca đơn giản trong sáng.
Sau đó anh từ chỗ bạn bè mình nghe được một vài chuyện, anh im lặng, đối với cô trước sau như một. Trong đầu thỉnh thoảng hiện lên đôi mắt trong vắt của Mạnh Ca, anh tự nói với mình chỉ cần tin cô là tốt rồi.
Cho đến khi anh một lần nữa nhìn thấy vết hôn trên người của cô, lần này anh là thật giận dữ rồi.
Anh lạnh lùng mặc quần áo tử tế, nhìn dấu vết bầm tím ứ đọng lại, trong lòng cảm thấy buồn cười. Đây chính là người con gái mà anh vẫn cho là sạch sẽ, lại lần lượt phản bội anh. Cho dù anh móc ra tim của mình ra cho cô, cô cũng thấy không đủ. Con gái như vậy, đúng là rất bẩn?
Từ đó về sau anh không hề yêu nữa, cũng sẽ không yêu.
Bạn của anh cười anh tìm bạn gái cho anh luôn là xinh đẹp khiêu gợi, cũng không đổi khẩu vị? Anh chỉ là cười không nói, con gái trong sạch, cuối cùng cũng lưu lại một mặt bẩn thỉu không chịu nổi.
Một năm sau, lúc anh biết tin về Mạnh Ca lại là từ tin tức trên báo chí xã hội. Anh không thể tin mà ngồi ở trước bàn ăn, chờ tinh thần phục hồi lại rồi xông ra khỏi nhà.
Đứng ở trước mộ Mạnh Ca, trong hình vẫn là cô với khuôn mặt đơn thuần sạch sẽ tươi cười như cũ. Chu Tư Thành giơ tay lên vuốt mộ bia lạnh như băng, hốc mắt vô cùng khó chịu. Một lúc lâu sau mới run rẩy nói ra một câu: "Đồ ngốc, tại sao em cái gì cũng không chịu nói...."
Mạnh Ca để lại một lá thư cho Chu Tư Thành, Chu Tư Thành nhìn lá thư màu xanh nhạt mà tim như bị đao cắt.
Cha mẹ của Mạnh Ca không phải là cha mẹ ruột của cô, khi cô được năm tuổi thì cô được nhận nuôi từ cô nhi viện. Cha nuôi là một ngườ mê cờ bạc chẳng ra gì, trừ việc ham mê cờ bạc còn thích uống rượu bên ngoài, còn có một mặt háo sắc. Mạnh Ca bị ông ta quấy rầy rất nhiều lần, cuối cùng dứt khoát đem lần đầu tiên của mình bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi.
Cả người cô ít nhất cũng có chỗ đáng tiền.
Cô rất may mắn gặp được Chu Tư Thành, lúc mà Chu Tư Thành còn chưa động tâm, thì cô đã len lén động tình, thua tâm. Thật ra thì cô rất quý trọng thời gian ở cùng với anh, một anh tuấn thiếu niên săn sóc như vậy lại còn rất yêu cô làm cho cô vô cùng hạnh phúc.
Cô cũng chỉ là một cô gái mười bảy tuổi nho nhỏ, làm sao đánh lại một người đàn ông trung niên đã bốn mươi tuổi. Cuối cùng bị khi dễ, bị thương hại, tất cả đều chỉ có thể yên lặng mà chịu được.
Cô vừa khổ sở chịu đựng, vừa cảm thấy vô cùng có lỗi với Chu Tư Thành.
Rốt cuộc lúc Chu Tư Thành rời đi, mẹ nuôi cũng tới lúc hoàn toàn tuyệt vọng. Lúc cô bị cha nuôi kéo tới bên giường, cô liền lấy con dao đã giấu sẵn ở dưới gối ra rồi đâm thẳng vào tim của cha nuôi mình. Cuối cùng nhìn người đàn ông bẩn thỉu đó chảy máu tới chết, rồi cô lại lao sạch sẽ cây dao đó, từ từ cắt máu cổ tay của chính mình.
Chu Tư Thành đứng trước mộ bia của cô, thời tiết vào đông gió lạnh thoải xuyên qua áo của anh. Đời này của anh, lần đầu tiên yêu, nhưng lại đánh mất đi.
Mấy năm sau đó, anh đem đoạn tình cảm đau đớn trẻ trung này chôn thật sâu ở đáy lòng. Anh đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều không có cảm giác, cái loại cảm giác khi nhìn thấy cô rồi lại sa vào, đời này cũng không tìm được.
Năm anh mười chín tuổi, lần đầu anh gặp được Vinh Nhung, cô ngồi trong phòng ăn ở trường học. Nắng ấm dịu dàng chíu vào người cô, áo lông cừu màu phấn tìm làm cho cô nổi bật lên. Chu Tư Thành từ xa đến gần cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt màu hổ phách.... trong trong sáng sáng lại mang theo chút sợ hãi.
Anh không khỏi ngơ ngẩn, một chút xíu ở trong mắt cô, đã làm cho anh bị lạc vào. Họ có quá nhiều điểm giống nhau, giống đến mức, Chu Tư Thành không cách nào phân biệt, rốt cuộc thì anh yêu người nào.
Hoặc là chỉ là anh đang đền bù cho phần tiếc nuối đã từng bỏ qua này....