Giai Thoại Anh Và Em

Editor: - Tử Tinh -

Năm thứ hai Vinh Hưởng và Vinh Nhung chuyển tới L.A, cả ngôi nhà lớn vẫn chỉ có hai người bọn họ. Phòng quá lớn, chỉ có hai người ở thì cũng hơi vắng lạnh, bà ngoại Hồng khi rảnh rỗi sẽ tới đây chơi. Vòng qua vòng lại từ trên xuống dưới, cau mày kết luận, “Căn nhà lớn quá, chỉ có hai đứa con thì ít hơi người, sẽ dễ ngã bệnh.”

Cho nên mới vung tay lên, trong nhà có thêm quản gia, đầu bếp và người giúp việc, còn có một đống người chẳng liên quan.

Thật ra thì Vinh Hưởng không thoải mái khi trong nhà vang lên giọng nói của người nọ người kia, anh vẫn luôn âm trầm lại cô tịch, hơn nữa còn rất khó tính. Cảm giác như thêm người thì sẽ bớt đi cơ hội được ở cùng với Vinh Nhung.

Nên biết là, anh rất thích giữa thanh thiên bạch nhật, không coi ai ra gì cắn tai cô, hôn trộm cô, lúc nào thích thì có thể đè cô trên ghế sofa ở phòng khách, đè ở trên thảm, đè trên bàn trà, đè trên bàn sách…… Còn có thể độc chiếm cô, muốn như vậy, điều kiện tiên quyết là trong nhà chỉ có hai người bọn họ!

Vì vậy nên chuyện trong nhà mọc đâu ra một đống người không liên quan, mấy cái mưu kế này của anh, tất cả tính toán đều không thể thực hiện được. Mà bà ngoại lại cứ cố tình bày tỏ quan tâm, nói là tấm lòng, thật ra thì là tự bà ngoại cậy lớn quyết định một mình, ngay cả cơ hội để cự tuyệt anh cũng không có.

Buồn bực nhìn cái nhà đầy người, Vinh Hưởng bắt đầu ấm ức vì cuộc sống tình thú trong tương lai sẽ phải hạn chế.

Cuộc sống đại học đơn giản, phong phú. Vinh Nhung vừa mới lên đại học năm nay, mỗi ngày đều tràn đầy nhiệt huyết, quay như con thoi giữa trường học và nhà. Lần này về nhà thấy nhiều người như vậy, cô cũng không hề hay biết.

Kể lể với Vinh Hưởng rất nhiều chuyện trong trường học, khóe miệng còn hiện lên độ cong. Trước kia cô là người rất nặng nề, ngột ngạt, nhưng dáng vẻ bây giờ lại hoàn toàn khác hẳn. Có rất nhiều bạn bè, cho dù là nam hay nữ, cô đều rất nhanh sẽ thân thiết.

Vinh Nhung còn tham gia rất nhiều hoạt động câu lạc bộ, thường thường đi một lần là hai ba ngày, hơn nữa còn thường chọn thời điểm vào Chủ nhật.

Vinh Hượng rất hận hực, vốn là cơ hội để hai người chung một chỗ đã bị thiếu hụt, hiện tại ngay cả hai ngày cuối tuần cũng bị chiếm mất luôn. Vinh Hưởng tóm được Vinh Nhung, lông mày ngọn núi nhíu thật chặt, “Nhóm trưởng của em không phải là đàn ông lớn tuổi chứ? Có phải là không thể yêu đương ai không, tại sao vừa tới Chủ nhật, Valentine thì lại tổ chức hoạt động?”

Vinh Nhung liếc anh một cái, hoàn toàn không để ý cái người đang mang bộ dáng ông chồng than trách kia.

Vinh Nhung rất quá đáng, hoặc phải nói là thần kinh cô bị thô. Lúc không có hoạt động thì cũng thường lạnh nhạt với Vinh Hưởng, cô hứng thú xem tiểu thuyết hơn, hoặc là hết sức chăm chú chơi game, hoặc là đi bơi với Tô Mộng, đi dạo phố, tóm lại là cuộc sống có vẻ rất phong phú.

Ngay cả tới tối cũng làm không xong việc, Vinh Hưởng thường đợi bên cạnh rồi cũng mơ màng ngủ mất. Đột nhiên có một ngày, Vinh Hưởng phát hiện ra bọn họ đã lâu rồi không ngồi ăn sáng cùng nhau, cùng nhau làm mấy chuyện vận động hữu ích cho thân thể, cùng nhau ra ngoài đi dạo một chút. Tóm lại là cùng nhau làm vài chuyện, bây giờ hình như toàn là làm một mình, hoàn toàn không liên quan đến nhau.

Cho dù buổi tối có ngủ chung cái giường lớn, nhưng đáng tiếc là cũng giống như chưa chạm được vào lòng cô.

Vinh Hưởng bắt đầu nghĩ ngợi, rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào?

Buổi tối, anh cố ý chờ Vinh Nhung. Vinh Nhung tắm xong, ngồi trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng, sẽ phải mân mê tới nửa ngày tới khi mí mắt của anh đánh nhau thì mới chịu bò lên giường. Cô vào mới chui vào chăn đã bị Vinh Hưởng kéo vào trong lòng.

Vinh Hưởng ngửi mùi sữa thơm trên người cô, say mê hít hà. Điên cuồng bắt lấy cái lưỡi của cô rồi giở trò, Vinh Nhung vùng vẫy tượng trưng một chút rồi cuối cùng cũng để mặc anh. Vinh Hưởng vừa tiến vào vừa quan sát phản ứng của cô, vẫn còn cái bộ dạng nũng nịu lười biếng kia, vừa thấy đã khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu.

Cô đã nhũn ra như nước, thân thể úp sấp đang bắt đầu nhộn nhạo, phát ra tiếng rên nhè nhẹ. Hai tay Vinh Hưởng để bên người cô, bắt đầu gặm cắn làn da trắng nõn trên cổ cô, người vốn đang chìm đắm trong khoái cảm lại chợt mở mắt ra, che đi phần ngực không muốn anh hôn “Đừng, đừng lưu lại dấu hôn.”

Vinh Hưởng nheo mắt lại, suy nghĩ xấu xa dùng sức hôn lên môi cô một cái, “Tại sao?”

Trên mặt Vinh Nhung vẫn còn lơ lửng rặng mây hồng, theo động tác đung đưa của anh ở trên giường, giọng nói cũng trở nên đứt quãng, “Rất khó coi………”

Bị người khác thấy sẽ lúng túng có được không, mặc dù là ở nước ngoài, mặc dù người phương Tây đều rất cởi mở, nhưng bên cạnh cô cũng có không ít bạn bè người Hoa đấy.

Vinh Hưởng lại cứ cố tình cúi đầu mút mút trên cổ cô, ngay cả nụ hoa cũng không buông tha, “Anh sẽ để cho nó nhìn trông rất đẹp.”

Hai mắt Vinh Nhung trợn trắng, cong miệng lên nói, “Em không muốn cho mọi người biết mình có bạn trai……”

Sắc mặt Vinh Hưởng vô cùng khó coi, mấy lời này so với lời nói cô phải đi tham gia hoạt động không thể ở nhà với anh còn đáng giận hơn gấp trăm lần! Vinh Hưởng xoay đầu cô lại, không cho phép cô né tránh, “Cái gì gọi là không muốn cho người khác biết em có bạn trai?” Là anh không có bản lĩnh? Hay là cô gái nhỏ này đã lớn, đã có ý khác rồi hả?

Vinh Nhung liếc anh một cái, vội vàng vòng quanh cổ anh lấy lòng, “Đừng có đoán mò, không phải kiểu như anh nghĩ đâu.”

“Thế là kiểu nào?”

Vinh Hưởng đã hoàn toàn bị bao phủ bởi áp suất thấp, quanh người cũng tản ra sự khó chịu. Vinh Nhung vừa bị anh quát, sợ tới mức rụt cổ lại.

*

Kết quả là người đàn ông vừa nhỏ mọn lại ngây thơ bởi vì chuyện này nên phải ngủ phòng khách một tuần. Lúc hai người chiến tranh lạnh, Vinh Nhung cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, mỗi ngày ở trên bàn cơm đều thấy anh mang cái vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, đột nhiên có cảm giác rất muốn vươn tay bẹo má anh một cái, cảm thấy dáng vẻ này của anh có chút đáng yêu. Cực kỳ giống bộ dạng hờn dỗi lúc nhỏ khi bị cô đoạt mất cái điều khiển đồ chơi.

Thời điểm vừa nghĩ như thế, Vinh Nhung đã làm thật luôn.

Người kia đang nghiêm mặt hằm hè, đang đọc báo không hề phòng bị, trên mặt đột nhiên bị bao trùm bởi bàn tay ấm áp. Mặt cô tươi cười rạng rỡ, hai lòng bàn tay dùng sức cọ lên mặt anh, nhìn gương mặt vốn gầy gò của anh trở nên mềm mại, mặt mày cũng lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng mê hoặc, Vinh Nhung có một loại khoái cảm độc ác khi đã làm được vụ này.

Vinh Nhung giữ tư thế này, vì anh đang bị giữ chặt không ngẩng lên được nên cô cúi đầu hôn chụt một cái lên cánh môi kia. Vinh Nhung cười, vươn đầu lưỡi liếm môi một cái, “Khóe miệng còn dính tí sữa….”

Vinh Hưởng nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống, bàn tay vòng qua eo cô, thuận thế ôm cô đặt lên đùi. Trong đôi mắt đen như mực cũng hàm chứa ý cười, anh cúi đầu vén mái tóc của cô, từ từ cong khóe môi, “Vậy sao? Thì ra Nhung Nhung muốn uống sữa tươi….”

Mặt Vinh Nhung đỏ bừng, chợt phát hiện, thật ra thì thời điểm anh giận dỗi còn đáng yêu hơn. Ít nhất là nghiêm chỉnh hơn rất nhiều so với hiện tại.

*

Sự tình không giải quyết được gì, Vinh Nhung cũng không tiếp tục làm tới, nhưng trong lòng vẫn luôn vướng mắc về chuyện này. Anh thật không hiểu, rõ ràng là cô vẫn rất để ý tới anh, nhưng lại giấu diếm mình làm gì?

Chủ nhật Vinh Nhung cùng với các bạn trong câu lạc bộ đi cắm trại, Vinh Hưởng không có cơ hội được đi theo cô. Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên hai người tách ra lâu như vậy. Vinh Hưởng nằm trên giường, trong tay cầm điện thoại di động, do dự không biết có nên chủ động gọi điện hay không. Cô gái nhỏ kia thật là không có lương tâm mà.

Vinh Nhung giận dỗi, cuối cùng kéo chăn đi ngủ.

Vừa mới mơ mơ màng màng ngủ được một chút thì lại thấy vang lên âm thanh của điện thoại di động, anh thường ngủ không sâu giấc, nheo mắt lại thì thấy tin nhắn. Vừa thấy nội dung tin nhắn của Vinh Nhung đã giật mình bật dậy, vội vội vàng vàng tìm quần áo trong tủ để mặc vào.

Vinh Nhung tỉnh ngủ, thấy bóng lưng cao lớn quen thuộc đứng trong lều, cho là mình vẫn còn đang nằm mơ. Nhưng dụi dụi mắt, người kia lại chậm rãi xoay người, lúc nhìn cô còn khẽ cười cười. Vinh Nhung không tin nổi, “Anh… Sao anh lại biết mà tới?”

Vinh Hưởng thở dài, vén chăn lên kiểm tra vết thương bị rắn cắn của cô, thấy vết thương đã được băng bó ổn thỏa hơn nữa cũng không có dấu hiệu bị viêm nhiễm thì anh mới lộ ra dáng vẻ mệt mỏi do phải đi đường cả đêm, “Anh không yên tâm về em.”

Vinh Nhung nhìn ánh mắt lim dim của anh, vươn tay nắm lấy những ngón tay lạnh như băng của anh, cả thân thể dựa vào lòng anh, “Ngốc quá, chỗ này cách xa nội thành như vậy, đường núi lại khó đi, ban đêm anh đi không ngừng nghỉ mới là nguy hiểm.”

Vinh Hưởng có chút mất hồn ôm lấy người trong ngực, cuối cùng mệt mỏi xoay cổ, “Anh vừa đọc được tin nhắn của em đã cuống cuồng, làm gì còn nghĩ được nhiều như vậy. Trong đầu lại nghĩ tới lần đó em nhảy…” Anh không nói nữa, cuối cùng đặt một nụ hôn lên trán cô, “Về sau không cho tham gia mấy hoạt động này nữa, phải ở cùng với anh, không cho rời khỏi tầm mắt anh quá 24 giờ nữa.”

“……..”

Vinh Hưởng đột nhiên tới tham gia khiến cho rất đông người hiếu kỳ, trong đó có rất nhiều bạn nữ hai mắt tỏa sáng chạy theo hỏi về thân phận của Vinh Hưởng. Vinh Nhung còn chưa kịp mở miệng, Vinh Hưởng đã cười nói, “Anh là anh trai của Vinh Nhung, Vinh Hưởng.”

Vinh Nhung nhìn gương mặt mỉm cười của anh, nhất thời yên lặng.

Sau đó thì có không ít các cô thiếu nữ tìm cơ hội chủ động bắt chuyện với Vinh Hưởng, nói chuyện phiếm, lúc liên hoan cũng tìm lý do để được ngồi cạnh Vinh Hưởng. Vinh Nhung vô cùng bực mình, nhưng lại đuối lý.

Buổi tối buồn buồn ngồi ở bên hồ ném sỏi, Vinh Hưởng ngồi cạnh cô, im lặng nhếch môi. Vinh Nhung nhìn bộ dạng hả hê của anh, tức giận cầm một nhánh cây lên chỉ vào anh, “Anh…” cứng họng nhìn anh chằm chằm, tức đến không nói nên lời.

“…Anh làm sao?” Vinh Hưởng gọn gàng bắt được cánh tay đang phát run vì tức giận của cô, từ từ kéo tay cô vào trong miệng. Đầu lưỡi vờn quanh ngón tay mảnh khảnh của cô, cả người Vinh Nhung run lên, đỏ mặt mắng, “Đây là chuyện anh trai nên làm với em gái, hả? Anh trai!”

Vinh Nhung ôm eo cô, cười đến vô tội, “Không phải là em muốn giấu quan hệ của chúng ta không cho người khác biết sao?”

Vinh Nhung nổi đóa, cúi đầu tiếp tục lia sỏi, “Đó là bởi vì mọi người đều là sinh viên mới, rất nhiều người cũng không có bạn trai. Em không muốn khác biệt với mọi người, không muốn bị xa lánh, em muốn…. có thêm bạn bè….không muốn toàn bộ thế giới chỉ có mình anh, cũng không muốn…giống như kiếp trước vậy…”

Giọng nói của cô rất thấp, nhưng từng chữ từng chữ đều truyền vào tai Vinh Hưởng rất rõ ràng. Vinh Hưởng ngẩn ra, chợt nhớ tới lễ tang lạnh tanh của Vinh Nhung, tiệc lễ vắng vẻ…”

Trong lòng bắt đầu đau, anh ôm cô vào ngực, thật chặt, “Vậy sao lại không nói cho anh biết? Anh không có ích kỷ như vậy.”

Vinh Nhung ngẩng đầu lên, ánh mắt trong đêm tối vô cùng trong trẻo, “Em nói như vậy, anh không tức giận sao?”

Vinh Hưởng cười, sờ sờ chóp mũi cô, “Em không nói ra mới khiến anh tức giận.”

Vinh Nhung an tâm cuộn tròn trong ngực anh, Vinh Hưởng nhìn mặt hồ yên tĩnh, trên mặt nước dập dềnh ánh trăng. Từ phía sau truyền tới tiếng nói đùa của mọi người, bên đống lửa, người xếp thành vòng tròn hi hi ha ha rất náo nhiệt. Vinh Nhung dắt tay Vinh Hưởng đi vào, mọi người kể xong chuyện cười, cuối cùng bắt đầu chơi trò chơi. Vẫn là trò Nói thật hay Mạo hiểm, giống như đúc với tình cảnh năm ấy.

Nhưng lần này Vinh Nhung không có may mắn như vậy, chưa chơi được mấy ván đã thua trận, cô trực tiếp chọn Nói thật. Sau đó thì có một nam sinh xấu bụng hỏi, “Lần đầu tiên của cậu vẫn còn chứ? Nếu như không còn, vậy đã cho người nào?”

Tất cả mọi người đều hưng phấn, hiếu kỳ nhìn cô. Bình thường Vinh Nhung rất hướng nội, rất ít nói, lúc này ai ai cũng nhìn sang cô, kích động muốn biết bí mật của người khác.

Đỏ mặt nhìn ánh lửa chiếu rọi, Vinh Hưởng chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cô, khóe môi như ẩn như hiện nụ cười.

Vinh Nhung nhìn người bên cạnh một cái, xoay người, ôm lấy mặt của anh hôn mạnh xuống, môi lưỡi quấn quýt, Vinh Hưởng cũng không ngoài ý muốn. Chỉ vòng tay ôm lấy eo cô, vươn lưỡi vào thăm dò.

“Tất cả của tôi, tất cả đều cho người này, người yêu của tôi.”

-----------------------------------------

Ngoại truyện 2

Editor: SunniePham

Năm Vinh Hưởng tốt nghiệp, thì Vinh Nhung đã học tới năm thứ 3. Cũng chính là vào năm này, Vinh Nhung có đứa con đầu tiên của họ.

Ngồi ở phòng vệ sinh nhìn thấy que thử thai hiện lên hai vạch, tâm trạng của Vinh Nhung vô cùng bình tĩnh, mơ hồ còn mang theo chút vui mừng. Loại cảm giác này so với kiếp trước cũng có chút tương tự. Nhưng là nhớ tới lần đó, trong lòng Vinh Nhung cũng có chút dao động.

Cô bình tĩnh bỏ que thử thai vào trong túi, đi ra ngoài với gương mặt lạnh nhạt. Cô tạm thời không muốn nói cho anh biết. Bình thường lúc thân mật cho dù anh động tình đến cỡ nào đi nữa nhưng nói với chuyện ngừa thai thì anh cũng vô cùng cố chấp, đến mức làm cho người ta líu lưỡi.

Hình như Vinh Nhung mơ hồ hiểu ra điều gì đó, có phải anh không chờ mong đứa bé này không.

Bọn họ có liên hệ máu mủ, hơn nữa còn là ruột thịt, đứa bé là cấm kỵ, nó trở thành hy vọng xa vời giữa bọn họ. ddlqd Vinh Hưởng cho tới bây giờ đều không nhắc, Vinh Nhung cũng giống như vậy. Cô và những người phụ nữ truyền thống đều có tâm trạng giống như nhau, yêu anh như vậy, dĩ nhiên là muốn sinh con cho anh.

Đứa bé của họ, có dòng máu của anh đồng thời cũng có dòng máu của cô.

Tô Mộng đi với Vinh Nhung đến bệnh viện kiểm tra, xác định đã mang thai được sáu tuần, cô cầm kết quả siêu âm trong tay mà run rẩy.

Về đến nhà, cô vui vẻ đến mức cả ngày đều líu ríu như chú chim nhỏ, vây quanh Vinh Hưởng nói những chuyện nhàm chán vụn vặt. Vinh Hưởng quan sát cô, không nhìn ra manh mối gì, mỉm cười để mặc cho cô la lối. Hình như đã lâu lắm rồi cô cũng không có vui như vậy.

Ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, cho nên Vinh Nhung luôn lấy rất nhiều cớ để từ chối Vinh Hưởng. Vinh Hưởng tưởng là cô không thoải mái trong người, nhưng thời gian lâu dài, rốt cuộc anh cũng nhận ra sự khác thường.

Phản ứng nôn mửa của Vinh Nhung vô cùng nghiêm trọng, cái gì cũng ăn không vô, ngửi được một chút xíu dầu mỡ hoặc là mùi tanh cũng sẽ ói ra hết. Cho dù cô cố ý che giấu, nhưng lại không chống lại được phản ứng của cơ thể. Vinh Hưởng chợt phát hiện, bởi vì lúc tốt nghiệp quá bận rộn, nên hình như anh đã quên mất ngày chu kỳ của cô.

Vinh Nhung từ phòng vệ sinh ra ngoài, trên mặt không có chút huyết sắc nào, giữa hai hàng lông mày còn hiện lên vẻ khó chịu.

Vinh Hưởng ngồi ở trước bàn ăn, không tiếng động nhìn cô một hồi, cuối cùng đưa tay lấy đi chén canh trước mặt cô, bảo người giúp việc đổi cho cô một chén cháo nhỏ.

Vinh Hưởng đi tới ôm cô, nhẹ nhàng thay cô lau đi vết nước đang đọng ở khóe môi, cuối cùng thở dài một tiếng, "Nha đầu ngốc...."

Vinh Hưởng vẫn rất để đứa bé đã bỏ lỡ ở kiếp trước, cho dù lúc ấy bọn họ nhỏ như vậy, có lẽ bởi vì do hoàn cảnh nên phải từ bỏ. Vì vậy anh cảm thấy, ở phương diện này là anh đang thiếu Vinh Nhung, điều này làm cho anh rất đau lòng.

Nhưng mà tình huống bọn họ như vậy, muốn sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh bình thường chỉ sợ là hy vọng xa vời. Vinh Hưởng sợ, Vinh Nhung mong đợi như vậy, cố chấp như vậy, anh làm sao có thể không nhìn ra được ánh mắt ảm đạm của cô khi anh kiên trì tránh thai. Nhưng anh thật sự không có dũng khí khiến để cho Vinh Nhung một lần nữa phải chịu đau khổ.

Bác sỉ mà Tô Mộng giới thiệu, chị là chị họ của cô ấy, Tô Mộng nói lại tình huống của bọn họ với bác sỉ. Bác sỉ đề nghị Vinh Nhung làm kiểm tra thai định kỳ. Lúc thai được mười tám tuần thì có thể chọc nước ói, đến lúc đó có thể kiểm tra được đứa bé có dị dạng được gì hay không?

Kể từ khi Vinh Nhung nghe được ý kiến của bác sỉ, mỗi buổi tối đều ngủ không được, ngủ cũng sẽ bị cơn ác mộng làm cho thức tỉnh. Vinh Hưởng ôm cô, nói lời an ủi nhưng chính anh trong lòng cũng khẩn trương và hoảng sợ vô cùng. Bởi vì mang thai, tâm tình Vinh Nhung thay đổi rất lớn, lúc vui vẻ, lúc buồn bã, thường thường không biết vì sao lại khóc thút thít.

Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ này của cô, anh coi rất nhiều tài liệu cũng tư vấn không ít bác sỉ khoa sản, anh có cảm giác càng ngày mình càng giống con gái rồi.

Lúc thai được mười tám tuần, Vinh Nhung và Vinh Hưởng cùng đi bệnh viện kiểm tra.

Năm ấy, Vinh Nhung 21 tuổi, Vinh Hưởng 22. Nhưng bọn họ vẫn mất đi đứa con đầu tiên. Đứa bé bị dị dạng, bọn họ không thể ích kỷ mà sinh nó ra.

Họ không thể ở cạnh nó được cả đời.

Sau này Vinh Nhung lộ ra sự kiên cường làm cho Vinh Hưởng có chút hoảng sợ, nhưng nhìn cô mỗi ngày đều đi học như bình thường, cuộc sống vẫn như vậy anh lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều. Cho đến một lần bắt gặp ddlqd Vinh Nhung núp ở trong phòng cất video mà khóc, Vinh Hưởng nhìn cơ thể gầy gò của cô, nhìn trên màn ảnh phát ra dòng chữ ‘kế hoạch của bảo bối’, trong lòng anh đau đến không chịu nổi.

Nếu như có thể, anh thật hy vọng có thể cầm tất cả đi đổi một đứa bé khỏe mạnh cho cô.

Vượt qua đoạn ngày tháng không vui vẻ này, công ty Vinh Hưởng bắt đầu đi vào quỹ đạo, mà Vinh Nhung cũng thuận lợi tốt nghiệp ở một nhà đầu làm một giáo viên dạy ngôn ngữ Trung. Đối với chuyện đứa bé, ai cũng không nhắc lại nữa, cũng không có người chủ động phá vỡ cục diện bế tắc.

Có đôi khi Vinh Hưởng vô cùng bận rộn, lúc trở về thì Vinh Nhung đã sớm ngủ. Vinh Hưởng thấy cái đầu nhỏ ló ra khỏi chăn, anh rón rén chui vào trong chăn, dán vào lưng của cô nằm xuống. Lại phát hiện cô căn bản không ngủ, ánh đèn nhẹ nhàng, đôi mắt cô đầy mê ly. Vinh Nhung chủ động hôn anh, lưỡi mềm mại, dịu dàng lại vô cùng mê người.

Cô từng bước một tập kích xương quai xanh, lồng ngực của anh, cảm nhận nhịp tim và dục vọng từ từ dâng cao. Vinh Nhung cúi người ngậm nó, nheo mắt lại nhìn anh với ánh mắt đầy nghịch ngợm, ánh sáng mờ ảo vây vào mặt của cô, đôi mắt trong suốt chớp động.

Vinh Hưởng vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô, hô hấp nặng nề. Anh ôm lấy cô, từ ở sau lưng tỉ mỉ hôn vành tai của cô, sau đó nâng cao hông của cô cùng cô hòa làm một thể. Vinh Nhung ra sức cùng anh triền miên, sự nhiệt tình của cô làm cho anh có chút chống đỡ không được.

Vinh Nhung cảm thấy trong cơ thể mình có gì đó không ngừng trở nên to lớn, nổi lên lại bị anh đè dưới thân.

Cô giãy dụa, xinh đẹp nở rộ. Vinh Hưởng hôn lên môi mỏng của cô, hơi thở gấp gáp không ngừng va chạm. Sắc mặt Vinh Nhung ửng hồng, ngón tay bấm sau vào vai anh, thân thể không khống chế được mà co rút nhanh.

Vinh Hưởng đỡ chặt eo của cô, hôn đến mức cô gần như không thở nổi, hơi thở của anh nồng đậm, có giọt mồ hôi lướt qua lồng ngực từ từ chảy xuống chỗ hai người đang dây dưa. Vinh Hưởng cảm thấy không ổn, nghĩ rằng mình phải nhanh chóng rút ra, lại bị cô gắt gao ngồi ôm chặt lấy không buông. Vinh Nhung quấn lấy hông của anh, vòng quanh anh dùng lực mút hôn, “Chúng ta lại thử lại một lần nữa, một lần cuối cùng…. Cho em một đứa bé, cầu xin anh.”

Vinh Hưởng cứng ngắc, đôi mắt thâm thúy nhìn cô. Anh đè cô xuống, động tình hôn, chất lỏng nóng bỏng đều lưu lại ở chỗ sâu nhất.

Yêu một người, thường hay gặp lại những chuyện rất phức tạp. Giống như bây giờ, anh không bỏ được cô, không đành lòng nhìn cô phải trải qua đau khổ, nhưng lại không đấu lại sự cầu xin của cô. Anh luôn luôn không có cách nào từ chối cô, đến cuối chuyện gì cũng đều rơi vào kết quả thỏa hiệp.

*

Năm nay, Vinh Nhung 24 tuổi, là thời gian tốt nhất để thụ thai. Cô không đi bệnh viện, từ chối bất kỳ kiểm tra nào, núp ở thế giới của mình không chấp nhận ý kiến của bất kỳ người nào. Vinh Hưởng thử mấy lần, sau cũng bỏ qua, chỉ là cố gắng dành nhiều thời gian cho cô.

Hồng Mộ thường bắt đầu đi qua lại giữa LA và thành phố N, mỗi lần nhìn Vinh Nhung bằng ánh mắt muốn nói lại thôi.

Vinh Nhung và Vinh Hưởng cũng không biết rõ tâm tư của Hồng Mộ, rõ ràng trong lòng bà cũng rối rắm muốn chết, nhưng mà ở tại trước mặt hai đứa nó còn phải giả bộ bình tĩnh. Vui vẻ nhất chính là bà ngoại Hồng khi biết rõ mọi chuyện, ngày ngày đều dặn người làm chuẩn bị rất nhiều canh bổ. Thân thể Vinh Nhung vốn luôn gầy yếu, bây giờ bắt đầu trở nên đầy đặn.

Ngày sinh dự tính càng đến gần, mọi người ngược lại cũng buông lõng đi rất nhiều. Cục diện đã định, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn chờ đợi. Có lẽ, sẽ có không kết cục giống như vậy.

Buổi tối Vinh Nhung ôm tự điển coi, Vinh Hưởng vừa vào phòng ngủ liền nhìn thấy trên mũi cô có thêm một cái gọng kính, dáng vẻ có chút tức cười. Vinh Hưởng nằm ở bên cạnh cô, bàn tay đặt lên bụng của cô, “Đang xem gì vậy?”

“Anh, chúng ta đặt tên cho con là gì đây?”

Vinh Hưởng có chút khó xử, chuyện đặt tên thế này, anh thật sự có chút không hiểu, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu. Vinh Nhung buông từ điển trong tay xuống, nằm tựa vào trong lòng anh, “Dù sao thì tên ở nhà em cũng đã nghĩ xong.”

“Có chút ít còn hơn không… Cho nên gọi là Tiểu Liêu (trò chuyện - ỷ lại).”

Trong lòng Vinh Hưởng thở dài, đứa bé này từ đầu đến cuối cũng không có kiểm tra gì, Vinh Nhung lại chọn cái tên này, thì đã quyết định muốn đứa bé. Hơn nữa, mặc kệ đứa bé khỏe mạnh hay không, cô đều quyết tâm không thể từ bỏ.

Vinh Hưởng vuốt mấy sợi tóc mềm mại của cô, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, “Nhung Nhung, cám ơn em.”

Vinh Nhung cong khóe môi lên, từ từ nhắm mắt lại, “Nếu như không có một đứa bé, em đối với anh sao được gọi là yêu hoàn chỉnh.”

*

Tiểu Liêu ra đời vào đầu mùa hè, so với thời gian dự tính trước một tháng.

Vinh Hưởng khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật. Vinh Nhung còn chưa tới ngày sinh dự tính là đã vỡ nước ối, nhưng vẫn chưa bắt đầu đau bụng sinh, cửa mình không có mở, chỉ có thể sinh mổ. Hồng Mộ, bà ngoại Hồng và Tô Mộng đều ở đây, còn có thêm vài người phụ nữ khác.

Lúc đứa bé được ôm ra ngoài, mọi người đều ngẩng ra đứng tại chỗ không dám động, không khí trong nháy mắt cũng yên lặng lại. Bác sĩ nhìn thấy người nhà bệnh nhân im lặng. Chỉ có bà ngoại Hồng là phản ứng đầu tiên, vội vàng bước lên ôm lấy đứa bé.

Bác sĩ cười nói, “Chúc mừng, là một bé gái, nặng 3.17kg, rất khỏe mạnh…”

Hốc mắt Vinh Hưởng cảm thấy cay cay, dường như có nước mắt chảy xuống.

Rất khỏe mạnh!

Hồng Mộ và Tô Mộng bên cạnh ngược lại rất phối hợp với tình hình vui mừng đến phát khóc, tranh giành cướp giật đi xem đứa bé. Bà ngoại Hồng đem đứa bé nhét vào trong ngực anh, “Nhìn một chút đi, đây là con gái của cháu, rất đáng yêu.”

Tay chân Vinh Hưởng luống cuống, không biết nên làm sao để ôm, cương hai cánh tay nhìn vật nhỏ trong ngực, nhìn hồi lâu nhăn lại mày, “Sao không giống như trong tiểu thuyết miêu tả vậy, nhăn nheo như bà cụ?”

“….”

Mấy người phụ nữ bên cạnh im lặng trợn trắng mắt, Hồng Mộ vỗ vào ót của anh một cái, “Đồ ngốc, đứa trẻ nào mới sinh mà không như vậy.”

“….”

Vinh Hưởng nhìn vật nhỏ trong ngực đã bị cướp đi, lại nhìn thấy mấy người phụ nữ kia vây quanh lấy con anh, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cầm lấy bàn tay nhỏ của bé. Vinh Hưởng buồn bực suy nghĩ, hình như đó là con gái của anh mà?

Kế tiếp Vinh Nhung được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sắc mặt không tốt, hình như kể cả hơi sức mở mắt cũng không có. Vinh Hưởng cầm tay của cô, hôn lên cái trán, ở bên tai cô nói, “Tiểu Liêu vô cùng tốt, rất khỏe mạnh…”

Anh hôn lên nước mắt của Vinh Nhung đang từ từ chảy xuống, Vinh Hưởng nhìn cô an tâm nhắm lại mắt, ôm lấy cô, “Anh yêu em, bà xã.”

*

Lúc Tiểu Liêu được hơn một tuổi, Vinh Hưởng và Vinh Nhung phát hiện sự khác thường của bé.

Đứa bé đã tránh được thân thể không trọn vẹn, nhưng là vẫn không thể thoát khỏi di chứng họ hàng kết hôn gần. Bé hơi chậm hiểu, khả năng phân biệt đồ đạc cũng không tốt. Nhưng Vinh Nhung không ngại, nhìn Tiểu Liêu từng ngày lớn lên ở trước mặt cô, cái loại vui vẻ đó, cả đời cô chưa từng có.

Tiểu Liêu nói chuyện rất rõ ràng nhưng lại hơi cà lăm. Hình như không có biện pháp nói ra một câu dài, chỉ nói ra được vài chữ. Nhưng rất may là sau này bé có thể lo cho cuộc sống của chính mình, lúc sáu tuổi thì có thể tự mình tắm rửa, mặc quần áo cẩn thận.

Vinh Hưởng mặc dù thương bé, nhưng vẫn cố gắng dạy dỗ bé trở nên độc lập. Giống như những cô bé khác, về phương diện này anh vô cùng chú trọng. Anh không hy vọng tương lai cái gì bé cũng phụ thuộc vào cha mẹ, cũng không hy vọng tương lại bé sẽ cảm thấy mình là gánh nặng của người khác.

Vinh Hưởng bưng cà phê từ phòng bếp ra ngoài, thấy trong sân có một cô bé nhỏ đang chạy trốn, váy màu trắng bông kết hợp với màu xanh lá của sân cỏ trông vô cùng trang nhã. Đứa bé cười khanh khách, phía sau là mẹ cô bé đang đuổi theo. Vinh Nhung từ khi làm mẹ đã trở nên dịu dàng hơn, ôm Tiểu Liêu lên hôn vào mặt của bé.

Khóe môi Vinh Hưởng khẽ cong lên.

----End----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui