Giai Thoại Tình Yêu Hades

Biểu tình của sự tức giận muốn hủy diệt cả thế giới! Tuy là hắn đang cười nhưng nụ cười này lại khiến người ta thấy lạnh đến thấu xương, giống cơn mưa đá tháng mười hai khiến người sợ run đít! Mà da thịt của hắn cũng biến hóa, da giống như cứng hơn, biến thành màu trắng, sau đó một dấu ấn hiện trên tay, cổ và mặt, giống như mực đen dính vào da hắn một thời gian rất dài vậy…

Hắn nhắm mắt sau đó mở ra, đôi mắt màu đen bây giờ đã thành màu đỏ! Màu đỏ rực như máu! Hắn giống như ác quỷ đến từ địa ngục, khuôn mặt đẹp trai biến hóa, cả người toát ra sương mù màu đen, thì ra là vong hồn cũng tồn tại trong thân thể hắn. Những vong hồn dữ tợn hét lên, giống như muốn xé nát con mồi.

Mà con mồi đó là Ares cách đó không xa!

Persephone biết Hades giận rồi! Một hồi khiến trời long đất lở là không thể thiếu, cô sợ hãi trốn ở phía sau hắn không xa, im lặng che giấu cả người mình, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn họ.

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Ares bước lui hai bước, dĩ nhiên là bị Hades làm cho sợ hãi.

“Làm gì……?”

Hades cười, mái tóc dài bay sau lưng giống như những linh hồn kết thành, trong đêm thanh tĩnh, hắn như tử thần!


Hắn vươn tay phải. Trong lòng bàn tay hiện lên một quả cầu màu đen quỷ mị.

“Ta muốn cho ngươi nếm thử việc sống không bằng chết ấy mà!”

Hắn nổi giận hét lên một tiếng, quả cầu đánh về phía Ares, ở khoảng cách không xa Ares cho mấy thì quả cầu càng mở rộng hơn, vô số linh hồn quấn lấy hắn mà cắn lấy cắn để.

Ares hét lên thảm thiết, trong tay vội vàng biến ra cây kiếm bằng lửa để ngăn cản, linh hồn bị lửa đánh lui, nhưng rất nhanh chúng lại xuất hiện, Ares mệt mỏi đánh chúng – linh hồn hét lên đồng thời với tiếng hét đau đớn của Ares.

Persephone bị dọa ngây người! Cô tuy biết Hades là người mạnh nhất trong ba vị thần tối cao, nhưng không biết sức mạnh của hắn lại mạnh và tàn nhẫn như vậy!

Lúc Persephone trợn mắt thì Hades cười lạnh di chuyển đến trước mặt Ares, hắn vươn tay đánh vào đầu Ares khiến hắn bay về phía cột đá ở phía sau –

“Phanh —-”

Ares hét lên một tiếng rồi ngã xuống, cột đá phía sau cũng hóa thành từng mảnh nhỏ!

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ vài giây ngắn ngủi! Persephone nghẹn họng nhìn cột đá tan tành và Ares bất tỉnh kinh ngạc!

Hades thật sự quá mạnh!

Im lặng trong chốc lát.


Hades xoay người chậm rãi đi đến trước mặt Persephone, vươn tay về phía cô.

Lúc này sự tức giận của Hades đã dần biến mất, nhưng da của hắn vẫn còn hình xăm màu đen. Persephone trừng mắt nhìn hắn, cô cần được giải thích, nhưng mà Hades lại nghĩ là cô sợ hắn nên ánh mắt âm trầm, buông tay.

“Lạy trời, cái gì đang xảy ra thế này?” Âm thanh khoa trương của Hermes vang lên. Đôi mắt to của hắn kinh ngạc nhìn Ares sống chết không rõ.

Có lẽ hắn nghe được tiếng nổ nên mới đi ra ngoài.

“Ha…… Hades?” Hermes nhìn khuôn mặt tối tăm của Hades, kinh hoảng.

“Ngươi tới vừa đúng lúc…” Hades liếc mắt nhìn về phía Ares “Nói với Hera, bảo nó quản thúc con trai của mình cho tốt”

Khuôn mặt Hermes trắng bệch, chạy nhanh vào thần điện.

Vài phút sau, Hera lảo đảo chạy ra, phía sau rất nhiều vị thần đi theo xem náo nhiệt.


“Ares!” Bà ta hét lên một tiếng, chạy qua ôm lấy Ares, nhìn hắn rồi tức giận hét với Hades “Huynh giết nó? Huynh sao lại giết nó? Nó là đứa con mà ta yêu nhất”

Ares chết? Peresphone che miệng không dám tin nhìn Hades.

“Nếu như có kẻ muốn cưỡng bức vợ ta, mặc kệ là ai, ta đều làm cho hắn không còn một mảnh nào. Hera, muội nên cảm thấy may mắn việc hắn là con của mình, nếu không ngay cả xác cũng không còn chứ đừng nói là thoi thóp”

Sau khi nói câu này, hắn không thèm để ý đến biểu tình của các vị thần, lôi Persephone đi xuống cầu thang của thần điện.

Persephone quay đầu, nhìn thấy sắc mặt của các vị thần và thân xác của Ares có vầng sáng bao quanh. May mắn hắn chưa chết nếu không sẽ có thánh chiến mất.

Cô thở một tiếng. Ngay lúc cô nghĩ quay đầu lại thì cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng đến thấu xương. Đôi mắt kia giống như muốn đưa cô vào chỗ chết…

Persephone run người một cái, nhưng mà cô không quay đầu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận