“Vì sao em lại nhận quả táo vàng này?”
Sau khi hai người kia đi rồi thì Hades mới nhìn Persephone nhăn mày hỏi.
“Em không muốn chàng gây thù khắp nơi, với lại Hera lúc nãy có vẻ rất xấu hổ” Persephone ủy khuất nhìn quả táo vàng.
Nghe cô nói xong, Hades không nói một lời bỏ đi.
“Hades… Hades…?” Persephone chạy đuổi theo, kéo lưng áo của hắn.
“Chàng sao vậy? Không lẽ em làm gì sai sao? Sao chàng lại tức giận như thế?”
Hades dừng lại, quay đầu nhìn cô.
“Persephone, không lẽ em đã quên con bé từng làm gì em rồi sao?”
“Bà ấy làm gì em? Bà ấy có làm gì em đâu?” Persephone mở to mắt ngây ngô hỏi.
Hades chán nản, nhanh chóng đi tiếp.
“Hades, Hades…” Persephone ôm lấy đai lưng của hắn, bám chặt hắn “Chàng phải nói rõ thì em mới hiểu được chứ”
Persephone dính chặt trên lưng Hades khiến hắn không thể động đậy. Hades thở dài.
“Persephone, em quên Ares rồi sao?” Hắn nhẹ giọng nói.
“Ares? Em làm sao quên được cái tên chết tiệt đó?” Persephone hét lớn, cô làm sao quên được hắn? Hắn chính là ác mộng của đời cô, nhưng mà sai lầm của Ares có liên quan gì đến Hera đâu? Không lẽ Hades giận cá chém thớt sao?
Hades xoay người.
“Hera biết việc kia là Ares sai nên nó mới dùng quả táo vàng này để xin ta tha thứ cho Ares! Nếu ta nhận quả táo vàng này có nghĩa ta không còn để ý đến chuyện này, em hiểu rồi chứ?”
Thì ra là thế! Hèn gì Hades lạnh lùng với Hera như vậy! Nhưng mà cô cũng thấy thương tâm ý của cha mẹ, tuy rằng Hera rất kiêu ngạo, nhưng vì con mình, bà ta cam tâm cúi đầu trước Hades. Tuy rằng bà ấy không nhắc đến việc của Ares.
“Hades, nếu như Hera đã xin lỗi chàng, chàng cũng nên bỏ qua. Em biết chàng với các vị thần ở đỉnh Olympus có mâu thuẫn, cho nên việc này với chàng không phải là việc tốt”
Hades nhìn về phương xa, gió thổi qua hai má của hắn làm tóc hắn bay bay trong gió.
“Persephone, ta biết em rất lương thiện, nhưng sao em lại ngây thơ như thế? Em có biết Hera đã làm gì mẫu thần của mình khi Demeter bị Zues cưỡng bức không? Nếu không phải có Helios giúp đỡ, chỉ sợ mẫu thần của em đã biến thành một con chim đỗ quyên rồi. Chuyện năm đó nếu xảy ra, thì bây giờ em đã không ở cạnh ta”
“Vậy ý của chàng là em phải hận bà ta sao?” Persephone nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hades “Nếu chàng lừa em mà ở ngoài cùng người khác gian diếm, em cũng sẽ tức giận đến mức đem người đó biến thành một con chim, em không thấy Hera đáng sợ, người đáng sợ thật sự là Zues, chính hắn khiến Hera ác độc như vậy, hơn nữa, Hera biết rõ việc Ares làm là sai. Nếu bà ta đem quả táo vàng đến, cũng có nghĩa là nhận sai, hối hận, không lẽ chúng ta không nên tha thứ cho họ sao?”
Nghe xong lời của Persephone, trong mắt Hades có một cảm xúc kỳ lạ xuất hiện, sau đó hắn nở nụ cười, quay đầu ôm lấy vai Persephone, hôn lên trán của cô.
“Persephone, suy nghĩ của em rất đặc biệt, hơn nữa… rất có sức thuyết phục”
“Chính là vậy sao?” Persephone nhìn Hades “Không lẽ chàng không biết em rất hiểu ý của người khác sao?”
“Đúng vậy” Hades gật đầu “Có một người hiểu ý như em làm vợ là vinh hạnh của ta”
“Vậy thì sau này chàng không được nói em ngây thơ”
Persephone nhíu mày, sau đó hôn lên môi hắn.
Nhưng mà lúc này trong đầu của cô cũng nhớ đến lời nói của Aphrodite trước lúc rời đi.
“Còn nhớ rõ là ta đã bắn tên vào Hades chứ?”
“Cho nên phải nói là, Hades không phải yêu ngươi thật sự, hắn yêu ngươi là do trò đùa của Aphrodite! Nếu ma thuật của Aphrodite bị giải, thì Hades sẽ thế nào nhỉ?”
Lời nói của Aphrodite và Minthe cứ xuất hiện trong đầu của Persephone luân phiến khiến lòng của cô dâng lên một cỗ lạnh lùng, giống nhau… Có việc gì đó đáng sợ đang chuẩn bị xảy ra sao?