Khoảnh khắc này sẽ đẹp biết bao nếu như không có tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Bạch Kính Xuyên nhìn theo bóng lưng chạy trốn của Triệu An Ngữ, ánh mắt sinh ra oán hận người gọi điện.
Triệu An Ngữ hai má ửng hồng cùng đôi môi bị ai đó trêu đùa đến sưng đỏ, cảm xúc hỗn độn đứng trong phòng tắm trân trân nhìn vào gương.
Đây là gì? Sao tim cô lại đập nhanh thế này?
Không thể nào, cô sẽ không bao giờ thích người đàn ông gia trưởng đó.
“Ngữ em làm gì đó? Mau ra ăn sáng.
” Bên ngoài tiếng gọi Bạch Kính Xuyên tha thiết vang lên.
Hiện tại trong đầu Triệu An Ngữ toàn hình ảnh thân mật vừa rồi, không có dũng khí ra ngoài gặp Bạch Kính Xuyên, đôi mắt hướng cửa đôi môi ngậm chặt không muốn đáp lại.
“Cạch… cạch.
” Bạch Kính Xuyên vẫn như thường lệ thiếu kiên nhẫn chờ đợi, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa.
Triệu An Ngữ nhìn cánh cửa phòng sắp bị mở ra con ngươi lóe lên tia khó chịu, nhanh chân tiến lại đặt tay vào chốt nhấn xuống: “Bạch Kính Xuyên anh có biết tôn trọng sự riêng tư của người khác không?”
Bạch Kính Xuyên hơi khựng lại, nhưng rất nhanh khóe môi đã hiện ý cười, nhẹ giọng nói: “Là tôi sai em đừng tức giận, xuống nhà ăn sáng đi.
”
“Tôi không muốn ăn.
” Triệu An Ngữ hậm hực đóng cửa đuổi người.
Bạch Kính Xuyên bất lực với cái tính cách hờn giận này của Triệu An Ngữ, nhanh tay giữ lấy cánh cửa đem chìa khóa đặt vào tay cô:
“Chìa khóa phòng trả lại cho em.
”
“Tôi bỏ rất nhiều tâm huyết vào bữa sáng này, nếu em không chịu ăn tôi sẽ rất buồn.
”
Nghe giọng nói chân thành đó, Triệu An Ngữ có chút mủi lòng, thái độ hậm hực kiên quyết lúc trước dường như giảm đi phân nửa.
Bạch Kính Xuyên là người biết nhìn sắc mặt đoán ý người khác, thấy thế liền tiếp tục dỗ dành:
“Chạy bộ cả sáng rồi, em không ăn sẽ không có sức cãi tôi đâu.
”
Triệu An Ngữ trừng mắt lườm Bạch Kính Xuyên làm như cô hay cãi anh ta lắm ấy, đều là anh ta làm chuyện sai với cô trước mà? Một người trưởng thành đến nơi riêng tư cũng bị quản giáo, chẳng phải quá khổ sở rồi sao?
Bạch Kính Xuyên coi như không nhìn thấy tia ghét bỏ mình trong mắt Triệu An Ngữ, bắt đầu động chạm chân tay đưa ai đó ngồi vào bàn ăn.
Triệu An Ngữ nhìn vào tô cháo đầy ngang miệng trên bàn thần sắc co rúm lại, cô thực sự không hiểu người đàn ông này đang coi cô là phụ nữ hay con anh ta nữa, cách chăm sóc này có khác gì ông bố khó tính đâu chứ?
Triệu An Ngữ đẩy tô cháo qua một bên đứng dậy định lấy bát bỏ đơm sang, bất giác chạm phải đôi mắt dò hỏi của Bạch Kính Xuyên, cô nhỏ giọng nói:
“Tôi không ăn được nhiều vậy.
”
“Bữa tối có thể ăn ít, nhưng bữa sáng rất quan trọng.
”
Bạch Kính Xuyên nhìn qua vóc dáng Triệu An Ngữ, cảm thấy đa phần do cô kén ăn nên cơ thể mới gầy gò xanh sao.
Phụ nữ bây giờ không phải đều nhịn ăn để giữ dáng sao? Anh không phải là loại đàn ông chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài của một cô gái, cho dù Triệu An Ngữ có thay đổi ra sao anh cũng không chê.
Triệu An Ngữ bắt đầu nổi tính cố chấp, Bạch Kính Xuyên càng không cho cô càng khăng khăng muốn làm.
“Thôi… để tôi.
” Bạch Kính Xuyên giữ tay Triệu An Ngữ lại thỏa hiệp nói.
Dứt câu anh đứng dậy đi tới tủ đựng bát đĩa, lấy ra một cái bát nhỏ quay lại bàn dùng muỗng múc từ tô to qua.
Anh đặt bát cháo xuống chỗ cô, ngữ điệu có chút âu sầu: “Ngữ Ngữ chúng ta đừng cãi vã nữa được không?”
Cả quãng thời gian qua hai người bọn họ có lúc nào hài hòa đâu, ngoài cãi cọ ra không còn gì khác.
Triệu An Ngữ đưa mắt nhìn Bạch Kính Xuyên giây lát, sau đó cúi gằm mặt xuống yên lặng ăn cháo.
Dùng xong bữa sáng Bạch Kính Xuyên ngỏ ý muốn đưa Triệu An Ngữ ra ngoài thăm quan Hải Thành, nhưng cô không có nhã hứng đó liền từ chối.
Bạch Kính Xuyên cười xoa đầu Triệu An Ngữ: “Vậy tôi về phòng làm việc, có chuyện gì qua tìm tôi.
”
Bạch Kính Xuyên vừa xoay người, Triệu An Ngữ cũng đi về phòng ngủ.
Cô ngồi lên giường cầm điện thoại gọi về nhà hỏi thăm sức khỏe bố mẹ lẫn tình hình công ty, nghe mẹ nói mọi chuyện đều ổn cô mới yên tâm phần nào.
“Ngữ Ngữ cậu ấy có tốt với con không?”
“Dạ con sống rất tốt mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe.
” Triệu An Ngữ sợ mẹ ở nhà lo lắng vội vàng đáp.
Đây thực ra cũng không phải lời nói dối gì cả, ngoài vấn đề tình cảm chưa được như ý ra thì Bạch Kính Xuyên đối với cô rất tốt.
Chỉ có điều anh ta quan tâm quá thành ra làm lòng cô trở nên nặng nề, luôn giằng co giữa chấp thuận và kháng cự.
Triệu An Ngữ nói thêm cùng mẹ một lúc rồi tắt điện thoại, nhìn đồng hồ mới có tám giờ sáng khiến cô cảm thán thời gian này trôi qua rất chậm.
Bình thường luôn bận rộn với công việc nhiều khi cũng thấy rất mệt mỏi chỉ ước có khoảng giờ nào đó thảnh thơi để nghỉ ngơi, giờ toại nguyện rồi lại thấy bứt rứt trong người, không biết làm gì cho qua ngày.
Triệu An Ngữ đứng dậy rời phòng, lúc đi ngang qua phòng làm việc của Bạch Kính Xuyên cô hơi ngừng bước lặng lẽ nhìn vào cánh cửa hắt ánh đèn, rồi không biết nghĩ đến vấn đề gì lại tỏ ra gấp gáp mau chóng đi nhanh qua? Mà không biết ai đó trong phòng đang chờ mong một tiếng gõ cửa.
Bạch Kính Xuyên cười bất lực, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu trên tay.
Đoạn đường này còn dài, có lẽ ông trời chưa muốn anh có được hạnh phúc.
Triệu An Ngữ đi một cách vô định, thẫn thờ đi mãi rồi dừng lại ở cây anh đào sau nhà.
Nhìn thân cây cao rộng, cùng tán lá xum xuê ước tính cây cũng trên dưới mười năm tuổi rồi.
Triệu An Ngữ đưa tay ra lượm nhặt những cánh hoa trắng mỏng manh bị cơn gió làm cho rơi rụng.
Tâm trí bỗng hiện lên vài hình ảnh quen thuộc, mùa anh đào nào đó cùng với Bạch Kính Xuyên trên ngọn đồi ở Vân Giang, cô đã từng rất cười thật vui vẻ.
Thì ra cô và anh ta cũng từng có giây phút bình yên bên nhau, vậy mà trong những năm tháng anh ta tưởng chừng như đã chết cô lại chưa từng nhớ đến.
Triệu An Ngữ tự trách bản thân mình không phải người có lòng dạ lương thiện, thậm chí là hẹp hòi ích kỷ.
Cô buông tay ra để cho cánh hoa trong lòng bàn tay rơi xuống dưới chân, khẽ thở dài một hơi chán chường.
Một người ngắm cảnh đến tương tư, còn người khác lại ngắm người đến thần sắc phát sáng.
Bạch Kính Xuyên đứng bên cửa cổ, dõi theo từng bước chân Triệu An Ngữ, thấy cô cười cũng vô tri cười theo.
Bầu trời mù mịt bởi vì sự có mặt của người nào đó mà trở lên trong xanh, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào vẫn chỉ có mình Triệu An Ngữ mới có thể khiến trái tim Bạch Kính Xuyên nở hoa.
Ngày hôm sau cách thời gian dự tiệc khoảng ba giờ đồng hồ, Lục Trị theo căn dặn của Bạch Kính Xuyên mang đồ tới cho Triệu An Ngữ.
Triệu An Ngữ nhìn bẩy, tám chiếc đầm dạ hội trước mặt chưa thử đã thấy mồ hôi rịn ra khắp trán.
“Tôi lấy cái này, còn lại cậu đem trả hết đi.
” Triệu An Ngữ chỉ vào chiếc váy màu xanh ngọc bích có phần nhã nhặn nói.
“Nhưng mà…” Lục Trị đứng im tại chỗ có phần khó làm theo.
Triệu An Ngữ cho tất cả số váy vóc còn lại bỏ vào túi đồ, xách ấn vào tay Lục Trị: “Không sao cậu cứ đem trả đi, chỗ Bạch Kính Xuyên tôi sẽ nói lại.
”
“Dạ.
” Lục Trị không mấy tình nguyện cầm túi đồ đem ra ngoài, vế sau cậu ta còn chưa nói hết số váy dạ hội này Bạch Kính Xuyên đã thanh toán rồi, giờ mang trả đòi lại tiền có phải rất mất mặt tư lệnh không?
“Sao lại đem ra cô ấy không ưng?” Bạch Kính Xuyên đi đến cửa thấy Lục Trị nhăn nhó đi đi lại lại không rõ muốn làm gì liền hỏi.
“Cô Triệu chỉ lấy một chiếc thôi.
” Lục Trị trả lời.
“Cậu đưa cho tôi.
” Bạch Kính Xuyên hiểu ra vấn đề bảo Lục Trị để lại đồ cho mình.
Trong phòng thay đồ, Triệu An Ngữ cài xong chiếc khuy cuối cùng của váy dạ hội có chút kinh ngạc, cô không ngờ Bạch Kính Xuyên chọn đồ rất vừa vặn với vóc dáng của minh, không chật không rộng vừa đủ tôn lên thân hình mảnh mai.
Triệu An Ngữ từ phòng thay đồ bước ra nhìn túi đồ quay lại, ra nhức đầu nói:
“Tôi nói Lục Trị đem trả rồi mà.
”
Bạch Kính Xuyên đặt mông ngồi lên giường, nhìn ngắm Triệu An Ngữ trong chiếc váy dạ hội một cách si mê: “Đồ này mua cho em, ở đây tiệc tùng thường xuyên diễn ra xin lỗi để em theo tôi phải vất vả rồi.
”.