Một thời gian sau, Bạch Vĩ Thành càng ngày càng thể hiện sự quan tâm cô quá mức đến nỗi cô đi học anh cũng đưa đi, về học anh cũng đi đón.
Có lẽ ngoài 8 tiếng học trên trường thì thời gian còn lại anh đều ở bên cô khiến cho Uyển Nhi bắt đầu khó chịu ra mặt.
Hôm nay cô cố tình trốn qua cổng sau để khỏi phải đi cùng anh về nhà và hẹn Mã Trạch Cương đi hẹn hò.
Bạch Vĩ Thành thấy sinh viên trong trường ra về đã rất nhiều mà chưa thấy cô.
Vì nắm được lịch học của cô nên anh mau chóng lấy điện thoại ra gọi cho giáo viên dạy cô tiết cuối.
Giáo viên nói cô đã về từ lâu khiến sự nghi ngờ dấy lên trong tâm trí anh.
Bạch Vĩ Thành bèn lấy điện thoại ra gọi điện cho thuộc hạ của mình:
-"Cậu đi tìm giúp tôi xem tiểu thư đang ở đâu.
Nếu tìm thấy thì bắt con bé về ngay!"
Bạch Vĩ Thành cũng không hiểu nổi mình nữa.
Từ sau hôm phát hiện ra cảm giác khoan khoái kì lạ kia, hôm nào anh cũng yêu cầu cô mát xa cho mình.
Thậm chí sự chiếm hữu trong lòng anh cũng ngày một dâng lên, về đến nhà là muốn thấy cô.
Lúc bấy giờ Uyển Nhi đang phụ giúp ở quán ăn nhà Trạch Cương thì đột nhiên có hai người đàn ông hùng hổ bước vào rồi nói với cô:
-"Tiểu thư! Thiếu gia yêu cầu cô phải về nhà ngay lập tức.
Mời cô đi theo chúng tôi."
-"Lát nữa tôi sẽ về.
Các anh về trước đi!"
Uyển Nhi đang dọn dẹp liền vội kéo hai người kia ra một góc riêng nói chuyện.
-"Không được.
Thiếu gia đã có yêu cầu, chúng tôi không thể chậm trễ."
-"Thì các anh cứ về đi.
Lát nữa tôi sẽ về.
Anh ấy có trách mắng gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Uyển Nhi tất nhiên là vẫn chưa muốn về rồi.
Lâu lắm rồi cô mới được gặp Trạch Cương.
Anh trai từ khi chia tay bạn gái thì càng ngày càng rảnh rỗi, lúc nào cũng giám sát cô 24/24 giờ khiến cô rất khó chịu.
Giờ thì cô biết tại sao Lương Thảo Ly không chịu được mà đi cặp với người đàn ông khác rồi.
(Au: Tại vì chị nữ chính chưa biết gì về căn bệnh kì lạ của nam chính nên nghĩ hai người kia chia tay nhau là do anh trai cô khó ở á mọi người ^^).
Thấy cô tiểu thư này quá ngang bướng, hai người kia quay sang nhìn nhau rồi lập tức vác cô lên vai rồi rời đi.
-"A! Trạch Cương! Mau cứu em!"
Uyển Nhi lập tức giãy dụa, kêu cứu.
-"Uyển Nhi! Hai người đó là ai vậy? Các người mau thả cô ấy xuống!"
Trạch Cương vừa ở trong bếp ra thì nhìn thấy cô bị đưa đi liền vội vàng chạy theo nhưng lại bị một người đàn ông quay lại ngăn cản:
-"Cô ấy là tiểu thư nhà chúng tôi.
Không cần anh quan tâm!"
Nói rồi người kia liền nhanh nhảy ngồi lên ghế trước lái xe rời đi để lại cho Trạch Cương sự khó hiểu.
Trước giờ cô vẫn nói anh là gia đình cô là gia đình cơ bản nhưng tại sao hôm nay hai người kia lại gọi cô là tiểu thư, rồi chiếc xe kia nhìn cũng là loại xe đắt tiền.
Chẳng lẽ có điều gì về cô mà anh còn chưa biết sao?
Về đến nhà, Uyển Nhi chẳng cần hai người kia ép buộc thì cũng tự đi thẳng vào trong nhà nhưng dáng vẻ rất tức giận.
Vừa bước vào trong phòng khách thì cô đã thấy Bạch Vĩ Thành đang điềm tĩnh ngồi đọc báo.
Cô lập tức đi tới trước mặt anh, nói:
-"Rốt cuộc em phải làm gì thì anh mới không quản đến đời sống riêng tư của em? Em lớn rồi mà? Anh không thể cho em chút không gian riêng tư được sao?"
-"Hắn cơ bản là không xứng đáng với em."
-"Anh không phải là anh ấy, tại sao anh biết anh ấy không xứng với em? Chỉ tại vì gia đình anh ấy không giàu có sao?"
-"Phải!"
-"Nếu vậy thì em thà nghèo khổ nhưng được tự do sống cuộc sống của riêng mình còn hơn là giàu có để phải bị anh kèm cặp như thế! Người thô lỗ như anh, bảo sao chị Thảo Ly lại có người đàn ông khác!"
Vì quá tức giận bởi sự quản lý nghiêm khắc của anh khiến cô không suy nghĩ gì mà tuôn hết bực bội ra.
-"Hỗn xược!
Bạch Vĩ Thành nghe cô nói vậy thì liền đập tờ báo xuống bàn, nhìn cô quát.
-"Từ nay trở đi anh cấm em không được qua lại với thằng đó!"
Bạch Vĩ Thành đứng dậy nhìn cô nói rồi đi thẳng lên phòng.
Nhưng tính cách của cô vốn là như vậy.
Một khi cô đã bị cấm cản thì cô càng thích chống đối, ai càng không muốn cô làm điều gì thì cô càng thích làm.
Chính vì thế mà sau hôm đó, ngày nào cô cũng gặp Mã Trạch Cương, công khai cùng anh tan trường qua cổng chính.
Nhìn bọn họ thân mật với nhau, nắm tay nhau khiến anh vô cùng tức giận.
-"Uyển Nhi! Nếu em đã muốn chống đối anh như vậy thì đừng trách anh!"
Bạch Vĩ Thành vừa nói vừa đập mạnh tay vào vô lăng.