Giam Cầm Muội Muội


Mây khói lượn lờ, trời đất đảo ngược, cứ như trong mộng.

Cơ thể trần trụi cường tráng của Tống Hoài đầy mồ hôi.

Hắn dùng cùi chỏ chống đỡ cơ thể, nhìn tiểu cô nương trong lòng mình.

Giữa giường bốc lên hơi nóng hổi, làm cho sắc mặt của tiểu cô nương ửng đỏ, con mắt ngập nước nửa hé, dáng vẻ mảnh mai quyến rũ.

Nơi nhỏ hẹp đến muốn mạng kia còn đang ngậm lấy hắn, hắn thì kẹt ở bên trong, vừa đau vừa sướng điên.

"Ưm a..." Tiểu cô nương yếu ớt hừ nhẹ, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

Dương vật to lớn của hắn trong cơ thể nàng co rút trỗi dậy, hành lang mảnh hẹp bị phá căng ra, tiếp nhận dục vọng kinh người của nam tử tráng niên*.

Hắn nằm trên người nàng, còn nàng thì chẳng có cả sức mà chống cự, ngoan ngoãn, đáng thương để nam nhân xâm nhập.

Huyệt nhỏ non nớt bị côn thịt đỏ thẫm đẩy đến mở rộng, sắp bị chơi hỏng rồi.
*tráng niên: đứng tuổi, tầm ba, bốn mươi tuổi.

Thực sự quá đau, còn nhanh đến không thể chống đỡ được.

Hắn lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi chứ, tuổi nàng còn nhỏ, sao có thể tiếp nhận thứ của hắn được.


Nhưng Tống Hoài lại cảm nhận được sung sướng cực hạn bên trong.

"A huynh..." Giọng nói của tiểu cô nương vừa mềm lại vừa yếu, khổ sở gọi hắn.

"Mau cứu ta...!A huynh..." Nàng cầu xin hắn.

Lời cầu khẩn của tiểu cô nương lại càng kích thích bản tính điên cuồng của nam nhân, eo rắn chắc ưỡn thúc một cái, dục vọng đáng sợ lại càng tiến sâu vào bên trong hành lang nhỏ, cho đến tận hoa tâm.

Bên trong vừa mềm lại vừa non.

Thành vách của hoa huyệt ngậm chặt lấy hắn, bị hắn tiến vào đến thay đổi hình dạng.

Tiểu cô nương phát ra một tiếng gào thét, giống như hươu non bị hổ cắn cổ.

"Bảo nhi..." Nam nhân cất giọng âm trầm gọi nàng, trong âm điệu mang theo hơi thở gấp.

"Bảo nhi của ta..."



Lúc Tống Hoài tỉnh lại từ trong mộng thì mới tới canh hai, chăn đệm đều ướt đẫm mồ hôi.

Hắn cảm thấy bản thân điên rồi, hắn là huynh trưởng của nàng, nàng là muội muội duy nhất của hắn.

Đây là chuyện trái với luân thường đạo lý, là chuyện không được phép.

Hắn đã nhiều lần khuyên bảo mình, nhưng hai tháng nay, từ lúc Tống Oản theo ngoại tổ mẫu dâng hương lễ tạ thần trở về, hắn vẫn luôn mơ thấy giấc mộng như thế.

Trong mơ, tiểu cô nương bị hắn xâm nhập hết lần này đến lần khác, hắn đếm không biết bao nhiêu lần mình xỏ xuyên dưới cơ thể non nớt kia, nghe nàng gào thét…

Đây tuyệt đối là điều không được phép.

Hắn tự nhủ.



Thiếu niên họ Lâm kia đã đến thăm phủ năm lần trong hai tháng này rồi.

đều lấy danh nghĩa đến thỉnh giáo.


Thiếu niên họ Lâm kia có phụ thân là quan viên của Đại Lý Tự chuyển đi, coi như cùng phe với hắn.

Tầm sang năm, thiếu niên Lâm muốn tham gia kỳ thi mùa xuân, cho nên tới thỉnh giáo kỹ nghệ của hắn.

Ai cũng biết Đại Lý Tự Khanh, Tống Hoài Tống đại nhân từng đại vị trí bảng Nhãn năm mười chín tuổi, năm đó Trạng nguyên là Đại học sĩ của tiền triều đã gần sáu mươi.

Sau đó được bệ hạ công nhận mà chiêu mộ vào triều, cho nên tên hắn đứng thứ hai nhưng thực chất là đứng thứ nhất.

Hơn nữa, hắn vốn là con cháu của Tống thị đã tồn tại tám trăm năm.

Điều khiến cho kinh thành tiếc nuối là mấy năm gần đây hình như Tống đại nhân không thu nhận đệ tử.

Nhưng bây giờ, hắn lại như ưu ái thiếu niên này.

Dù sao Tống đại nhân cũng là quan lớn trong chiều, thời gian có thể chỉ điểm cho y đều vào chạng vạng tối, sau khi giải quyết xong công việc.

Thường thì đến lúc trời tối đen, Tống đại nhân liền bảo y ngủ lại ở Tống phủ, đủ thấy hai người họ thân cơ nào.


Lúc này, Lâm Tầm cung kính cầm hai quyển văn chương lui ra khỏi thư phòng của hắn.

Tống Hoài có hơi thất thần, nhìn bóng lưng thiếu niên tỏa ra tinh thần thanh xuân phấn chấn, không khỏi cười tự giễu một tiếng.

Cho dù là cha của y hay lời nói bóng gió của y đều đủ rồi, hẳn là muốn hắn biết ý muốn hai nhà thông gia.

Mấy lần vào buổi du xuân của thiếu nam thiếu nữ, y cũng ra dáng huynh trưởng, cực kỳ chững chạc, chăm sóc cho người đi cùng rất tốt, đối xử với A Oản tuổi còn nhỏ cũng thừa lễ nghĩa, còn chiếu cố đến nàng nhiều hơn.


Mà thám tử của Đại Lý Tự liên tục theo dõi y hai năm, dường như y cũng không phải là kẻ đại gian đại ác, thâm tàng bất lộ gì…

Hắn tự giễu.

Sao có thể chứ.

Tống Hoài gọi Ngọc Trâm tới, hỏi nàng ta: "Bây giờ cô nương đang làm gì?"
"Cô nương và Cố gia, còn có cô nương Thanh Bình Hầu gia đến Tây Sơn Tự, nói là chạng vạng tối mới về." Ngọc Châu kính cẩn đáp.

Tống Hoài chống một tay lên trán, phất tay bảo nàng ta đi xuống.

Hắn nhớ tới cảnh tượng trong cái ngày hỏi nàng.

Hắn hỏi: "Cảm thấy thế nào."
Lúc đầu hắn nghĩ, nếu như A Oản cảm thấy không hài lòng thì lại tìm người khác là được.

Không ngờ, tiểu cô nương đứng trước mặt ngẫm nghĩ một hồi, liền gật đầu nói: "Cũng được." Đến lúc này, huynh muội hai người liền không còn gì để nói.


Hắn cho là mình sẽ vui, sẽ trút được gánh nặng, nhưng lại trằn trọc khó ngủ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận