Sắc đỏ mùa xuân ở Tây Sơn Tự đã tàn, bây giờ toàn cảnh đều tràn ngập sắc xanh, xanh biếc của năm mới, xanh thẫm là của năm ngoài còn lại.
Mấy người nhóm A Cố đều đã về rồi, chỉ còn nàng muốn ở lại Tây Sơn này thêm một lúc.
Gần đây số lần đi du lịch của nàng rõ ràng nhiều hơn, A Cố hay trêu nàng, nói sợ là nàng động xuân tình rồi.
Bởi vì mấy lần đi chơi, đại ca của Lâm gia đều có mặt, nhưng dù sao cũng là con em quý tộc, hành vi, cử chỉ của mọi người đều có chừng mực, người biết việc này rất ít.
Nàng đến nhà ngoại tổ mẫu cũng nhiều hơn.
Tuổi của ngoại tổ mẫu càng lớn, thì nàng càng không muốn bỏ bà mà đi, cho nên liền ngủ lại chỗ bà.
Buổi tối, nàng và ngoại tổ mẫu nằm chung một chiếc chăn, ngửi mùi đàn hương thoang thoảng, trong lòng cũng yên ổn, cũng ngủ được.
Kể từ đó, mấy tháng này, số lần huynh muội gặp nhau cũng đếm được trên đầu ngón tay.
Sắc xanh khắp núi ánh vào đáy mắt của Tống Oản, làm lòng nàng thoáng rộng mở một chút.
Nàng nhìn con đường mòn hướng vào sâu trong núi, có điều lá rách chồng chất, nàng nhấc váy đi qua.
"Cô nương, đừng đi.
Đường ở những nơi đó khó đi, với cả sợ là không sạch sẽ." Ngọc Châu đi theo sau khuyên nàng.
Tống Oản quay người lại, bình tĩnh nói với Ngọc Châu: "Ta đi xem một chút, các người ở đây chờ, một lát nữa ta về."
Ngọc Châu không dám cưỡng ép đi theo.
Người trong Tống phủ đều biết, cô nương và đại thiếu gia đều từ một khuôn đúc ra, nói một không nói hai, đã quyết định điều gì thì khó mà thay đổi được.
Cô nương đều muốn gì được nấy, chưa từng thấy thất vọng điều gì.
Đại thiếu gia cũng cưng chiều cô nương quá mức.
Tống Oản bước về nơi sâu thẳm, nhành cành xum xuê, cỏ mọc um tùm, xem ra đã lâu không có ai đi qua rồi.
Nàng bước đi chậm rãi, con đường này giống như không có điểm cuối cùng vậy.
Nàng không lo lắng, cũng không muốn trở về, trong lòng lại có một cảm giác rất kỳ diệu.
Cuối cùng, đường mòn cũng thấy đầu, là một mảnh đất bằng ven sườn núi, trên đó có một ngôi miếu nhỏ hoang tàn.
"Két két..."
Nàng tiến tới đẩy cửa miếu ra, đi vào.
Mà trong miếu không có vẻ tàn tạ như bên ngoài.
Mặc dù không thể nói là không nhuốm bụi trần, nhưng cũng nhìn ra được là có người quét dọn.
Đi vào sâu một chút, hình như có âm thanh kỳ quái truyền đến.
Tống Oản nhíu mày, quay người tính rời đi.
Cánh cửa ngầm phía sau tượng Phật bằng gỗ bị đẩy ra, một nam nhân quần áo xộc xệch bước ra, vừa hay nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người đứng trước cửa.
Hôm nay Tống Oản mặc một bộ váy trắng, được làm từ tơ tằm tuyết mà Nam Dương cung cấp, còn tỉ mỉ thêu một con ngỗng tuyết ánh vàng bên cạnh, đồ trang sức chỉ mang theo ngọc đinh hương mà dì ban tặng.
Có thể là tiếng mở cửa trước đó đã làm kinh động đến nam nhân đang chìm trong vui sướng này, mà cái miếu này e rằng cũng chỉ là một cánh cửa ngầm.
Nhìn tiểu mỹ nhân tuyệt đẹp trước mặt muốn đi, nam nhân kia nhanh chóng bước tới, bắt được tay tiểu mỹ nhân, một tay còn lại chuẩn bị sờ lên mặt nàng.
Nam nhân này chỉ cảm thấy tiểu mỹ nhân tươi mát, động lòng người, sao biết một thân trang sức của nàng đều là loại không tầm thường, thân phận còn cao quý hơn.
Mùi thơm ngọt nồng nặc từ trên người nam nhân xộc qua, một tay hắn ta sờ lên mặt nàng.
Tống Oản chán ghét quay đầu đi chỗ khác, hạ giọng đuổi: "Cút đi."
Có điều, đương nhiên là không đủ tạo thành lực uy hiếp gì.
Nam nhân còn tính làm thêm hành động gì đó, Tống Oản liền rút từ trong tay áo ra một cái trâm cài, hung hăng đâm vào bụng của nam nhân kia.
Người nàng nhỏ, cũng không có sức lực gì, nhưng tên nam nhân này lại chủ quan, nhìn thì xương mềm gân yếu vậy là lúc đâm cũng thật vững vàng, dứt khoát.
Nam nhân bị đau, miệng hét thảm một tiếng, lập tức ngã liệt xuống đất, máu từ bụng chảy ra.
Tống Oản cau mày, ném trâm nhuốm máu xuống đất, nhấc váy đi ra khỏi ngôi miếu nhỏ.
Lúc bước ra cửa miếu, nàng mới nhìn thấy có hai con đường, một con đường rộng rãi, bằng phẳng hơn, thường xuyên có người qua lại.
Con đường khác chính là con đường nàng đến, bụi cây mọc lan tràn, ngoằn ngoèo khó đi.
Nàng do dự một hồi, cuối cùng vẫn đi con đường nhỏ quanh co kia.
Thị vệ đi theo cũng âm thầm thở phào một hơi.
Bên trong không nhìn rõ tình hình, lại có âm thanh nói chuyện.
Nếu như xảy ra chuyện gì, đại nhân chắc chắn sẽ lột da bọn họ.
Phái một người đi thăm dò tình hình trong ngôi miếu nhỏ, những người còn lại thì đi theo tiểu tổ tông kia.
Đi xuyên qua con đường nhỏ, Tống Oản lại cảm thấy tay chân mình càng ngày càng mỏi, thở cũng sắp không ra hơi.
Dưới chân giẫm lên vô số cành khô lưu lại, Tống Oản cảm thấy như con đường này dài hơn lúc đến.
Nàng cố gắng duy trì bình tĩnh, lên xe ngựa, sắc mặt vừa nóng vừa đỏ nói: "Hồi phủ."
Xe ngựa chạy về phía dưới núi.
Lúc này, sắc trời đã vào hoàng hôn.