Giam Cầm Mỹ Nhân Ngư


Từ khi được Linh Lan cứu, hắn đêm nào cũng ra bãi đá ngầm gọi cô lên, nói được vài câu Linh Lan vẫn dè chừng đàn ông nhân loại liền tìm cớ bỏ về.
Hơn 1 tháng qua đi, Lãnh Đình chưa từng có hành động nào quá quắc, Linh Lan cũng dần buông bỏ phòng bị, hai người dần trở nên thân thiết.
Vì gần đây xảy ra chinh chiến ở gần hải vực, cứ cách mấy ngày, đêm xuống hắn mới cưỡi ngựa đến bờ biển xem xét, gọi Linh Lan ở dưới nước trồi lên, hai người gặp nhau nói chuyện hàn huyên.
Tiểu công chúa sau khi bị từ hôn lúc nào cũng buồn rầu, là viên ngọc quý của biển cả, quen thói được nuông chiều, ban ngày ở thủy cung thì làm trận làm thượng với anh trai, ban đêm lại khóc than với người đàn ông trên đất liền.
Trên phiếm đá lạnh lẽo, sóng biển vỗ về từng đợt dịu êm như khúc nhạc dung dương, hòa vào là tiếng nói ngọt ngào nhưng uất nghẹn.
" Vị hôn phu vứt bỏ ta, vì một công chúa nhân loại mà từ bỏ hết thảy
Ta là công chúa cao quý bậc nhất biển cả, hắn lấy ta rồi sẽ được chia nửa giang sơn...vậy mà...
Vậy mà hắn vẫn không cần...!"
Linh Lan nói được một lúc lại khổ sở khóc lớn, nước mắt rơi xuống là những hạt trân châu như ngọc, rớt đầy xuống tay Lãnh Đình, có mấy hạt còn vương trên cả bãi đá và dưới nước.
Gió biển rất to, mái tóc dài bị cơn gió cuốn sạch sẽ ra sau lưng, đôi gò bồng chẳng có gì che đậy cứ thế đập vào mắt người đàn ông.

Mỗi lần như thế hắn đều mặt hồng tai đỏ, ánh mắt nóng rực đăm đăm vào đôi trân bảo.
Yết hầu rõ rệt di chuyển mãnh liệt, dục vọng của hắn sôi sục như ngọn lửa, bản thân phải đè nén rất cực lực lúc nào cũng lấy áo choàng khoác lên người Linh Lan.
" Gió lớn lạnh lắm "
Tiểu công chúa chưa bao giờ hiểu được lòng dạ của con người, cảnh hắn choàng áo cho cô không ít từ hồi làm bạn với nhau, cô quen rồi, hắn dịu dàng cô càng được nước kể lể.
" Lãnh Đình ngươi biết không...
Ta từng trộm đi xem qua nữ nhân kia, cô ta không có xinh đẹp bằng ta
Từ giọng nói tới gương mặt cái gì cũng không bằng ta !
Hắn vì cái gì lại từ bỏ ta như vậy ? "
Thanh âm nức nở vang lớn hơn, nước mắt chảy tới cằm liền hóa trân châu bóng bẩy, từng hạt nặng trĩu vào tay lớn thô sơ của người đàn ông trực trờ đón lấy.
Lãnh Đình yên lặng nghe, kiệm lời cũng an ủi cô vài câu, trên mặt lúc nào cũng là biểu tình lãnh đạm như vậy.
" Bởi vì tình yêu...
Hắn không yêu ngươi, người hắn yêu là vị công chúa kia "
" Tình yêu ?
Cái gì là tình yêu chứ ?
Ta đã thích hắn, hắn vì cái gì không yêu ta ? "
Linh Lan là công chúa cao quý, lại là người cá đẹp nhất, thế nhưng vừa qua thành niên tính cách vẫn rất đơn thuần, chưa bao giờ biết tới cái gọi là yêu.
Đơn giản trong mắt cô, chỉ cần nhìn ưng thuận, thích một chút liền xác định bản thân muốn có thứ đó.
Mối hôn sự cũng do anh trai sắp xếp, người cũng do anh trai chọn, cảm thấy ưng ý liền gật đầu không suy nghĩ.
Cô chưa nếm trải mùi vị tình ái, căn bản nghe không hiểu 'yêu' là gì ?
Lãnh Đình ngoài ý muốn cười nhạt, tiểu nhân ngư này thật ngây thơ, hắn biết được trái tim đơn thuần của cô chưa từng thuộc về ai lại càng thích thú.

Làm bạn với cô, ở bên cạnh cô từ từ nắm giữ trái tim cô lại càng tốt.
Hắn đem nước mắt trân châu đặt vào lòng bàn tay ửng hồng, ánh mắt lạnh lạnh ngắm nhìn mặt biển, do cô vốn không hiểu phong tình, hắn cũng không muốn cô nặng lòng vì tên đàn ông khác.
" Hắn không đáng để ngươi khóc, công chúa của ta "
Ngón tay thon dài lướt qua mặt, sờ vào vệt nước mắt còn vương trên gò má mỏng manh, đào hoa tình tứ nhìn cô, trộm nghĩ.
- Nước mắt của em quý giá chỉ có thể khóc vì ta
Đúng là Linh Lan không hiểu phong tình, không hiểu phong tình của người khác cũng như hắn, chỉ biết hắn dịu dàng ôn nhu với cô chốc chốc nỗi buồn lại lắng xuống.
Trò chuyện với hắn thoải mái thật ! Cô dần có hảo cảm với Lãnh Đình, cảm nhận hắn không giống với trong câu chuyện lưu truyền dưới biển cả, có một người bạn tâm tình như hắn thật là may mắn.
Chuyện làm bạn với một người đàn ông nhân loại được cô cất giữ như một bí mật, anh trai bận bịu bởi vương vị ít để mắt tới cô, buông lỏng giám sát để cô càng ngày càng tự do giao du bất kể ngày đêm.
Dần dần mấy tháng sau, Linh Lan dần quên đi chuyện đau lòng, cũng dần ít nhắc tới vị hôn phu.

Trò chuyện với Lãnh Đình mới phát hiện ra rất nhiều điều mới lạ trên đời.
Hắn miêu tả đại lục của nhân loại, tinh linh, đá quý, ma pháp, đồ ăn ngon...ở dưới đáy biển đều không có sự hiểm lạ này.
Những điều này kích thích tính tò mò trong cô, lúc nào cũng thích nghe người đàn ông này kể chuyện, thỉnh thoảng hắn cũng đem đến vài món đồ lạ mắt chỉ dạy sơ cho cô hiểu biết.
Ngược lại, Linh Lan đơn thuần cũng mang từ dưới lòng biển sâu lên những món đồ mà cô cho rằng ở đất liền không hề có.
Đầu óc của cô quá đơn giản, hắn là đại đế bậc nhất đại lục, không có thứ gì hắn chưa thấy qua kể cả những món đồ cô đem đến.
Linh Lan xem hắn là bạn tốt, hắn xem cô là viên ngọc hắn muốn có.
Trong mắt hắn, thứ duy nhất cảm thấy thiếu chính là cô, công chúa ngư nhân xinh đẹp, hắn dùng những lời hoa mỹ thâu tóm đầu óc đơn thuần, ngày càng quấn quýt hắn.
Ngoài những điều kì lạ trên đất liền, Lãnh Đình còn kể cho cô nghe những lần hắn đi chinh chiến, gặp qua vô vàng chuyện quỷ dị.
" Woa, ngươi còn có thể thuần long ? "
" Đương nhiên, trong cung điện của ta có một đầu rồng màu đỏ hồng do chính tay ta chặt xuống
Ngươi có muốn đến cung điện của ta xem thử không ? "
Giọng nói tự tin, hắn biết tính Linh Lan tò mò muốn mời gọi cô lên đất liền, cho cô được mở rộng tầm mắt.
Tiểu công chúa đơn thuần lại do dự, tia vui sướng dần phai nhạt một chút, kiên định phe phẩy đầu từ chối.
" Không, ta không rời khỏi biển cả
Trên đại lục sẽ không có thứ mà dưới biển có, đầu rồng đó ta không phải chưa thấy...!"
" Vậy...ngươi đến cung điện của ta ngắm nghía cũng được nhỉ ? "
Lãnh Đình nhanh chóng đổi chủ đề, mời gọi dồn dập hơn.
" Trong cung điện của ta rất đẹp, có rất nhiều món đồ ta không thể mang tới, muốn đính thân ngươi đến xem "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui