Vu sư ngẩng đầu quan sát hiện tượng liền nhận ra nguy hiểm.
" Đức vua, sóng thần đang đến "
Lãnh Đình cũng ngẩng đầu nhìn trời, mây mù phủ khắp mênh mông, hệt như kéo bão, ở bên ngoài cung điện đã bắt đầu có tiếng hét, chưa được lâu liền có tiếng vồ vập như sóng biển ập đến.
Kha Mỹ ở trước mắt cười lên cực kì quỷ dị, khiến cho tiểu công chúa sợ hãi lùi mấy nước, ngước nhìn lên cao, run run hai chân mảnh khảnh.
- Không hay rồi...
Mùi của biển cả thoảng trong gió nồng nặc, đi vào khoang mũi, Linh Lan không ngừng hít thật sâu.
Trong lòng cô đã biết rõ chuyện gì sắp diễn ra, bây giờ có chạy đi cũng không thoát kịp.
Đại dương luôn chiếm ưu thế so với đại lục, một góc ở đại dương dâng lên sẽ đủ nhấn chìm nơi nay.
Chẳng mấy chốc, bầu trời đã bị biển nước che lấp, ngọn sóng dâng cao như cây cột chống trời khiến người ta phải sợ phát khiếp.
Màu xanh thẫm của ngọn sóng còn chưa vùi lấp đại lục, dọa người chạy tán loạn, bên ngoài hét lên inh tai nhức óc.
Mặc dù cửa cung điện không mở nhưng Lãnh Đình vẫn mường tượng ra cảnh tượng bên ngoài cực kịp phức tạp.
Trên đỉnh cao chót vót của ngọn sóng, bóng một nhân ngư cầm đinh ba đứng ngược ánh sáng mặt trời, thân hình to lớn gấp hai lần hắn.
Lãnh Đình nhận ra đây chính là anh trai của Linh Lan, Linh Tửu vua biển cả, vu sư đứng xung quanh đều lập tức thủ thế sẵn sàng chiến đấu.
Thế nhưng, hắn đã ra lệnh cho người dừng lại.
Ngọn sóng che lắp bầu trời tách ra một ngọn sóng nhỏ khác, đưa nam nhân ngư từ trên đỉnh cao dần dần trượt xuống.
Kha Mỹ lập tức tóm lấy Linh Lan đang ngây ngốc chạy đến chỗ nam nhân ngư.
" Linh Tửu "
" Kha Mỹ, Linh Lan "
Nam nhân ngư dang rộng vào tay đón hai người con gái.
Linh Lan gặp lại anh mình, dường như quên mất điềm bất an gạt tay Kha Mỹ tự động chạy đến ôm lấy nam nhân ngư.
" Anh à "
Linh Tửu ôm ngay em gái vào lòng, ôm thật chặt như vừa tìm lại được báo vật, cái ôm thắm thiết không kéo dài quá lâu, Linh Tửu đẩy người tiểu công chúa ra một chút vội quan sát.
Đôi chân người gắn vào thân cô làm anh điên máu, ánh mắt nhỏ vương đầy tơ máu đỏ giận dữ, tĩnh mạch trên mặt nổi lên gay gắt.
Linh Tửu chĩa ngọn đinh ba trong tay vào người đàn ông kia, tiếng nói hãi hùng to như sấm đánh.
" Đồ nhân loại xấu xa, ngươi dám bắt cóc hoàng hậu và công chúa của biển cả, hôm nay ta sẽ nhấn chìm đại lục của ngươi "
" Anh à, đừng "
Linh Lan kinh hồn khiếp đảm, chẳng do dự tụt khỏi tay quyến luyến mất mát của Linh Tửu, cô chạy đến bên cạnh Lãnh Đình.
Kha Mỹ với tay không kịp bắt, giương mắt nhìn cô gái nhỏ bằng nỗi hoảng sợ.
" Linh Lan, em đang làm cái trò gì vậy ? "
Giọng nói cộc cằn, sắc mặt của Linh Tửu đằng đằng sát khí, chau mày uy nghiêm vào người trước mặt.
Tiểu công chúa ngày nào nhất nhất nghe lời nay lại tự dưng dang tay bảo vệ một con người.
Linh Lan gắt gao mím chặt môi, bất nhược lắc lắc, nói.
" Anh à, đừng làm hại anh ấy ! Đình là người em yêu, em muốn gả cho anh ấy "
" Gì chứ ? Người yêu ? "
Linh Tửu chưng hửng, lỗ tai lùng bùng nhức nhối vô cùng, đầu óc liền bị cô gái nhỏ kia làm cho rối tinh rối mù.
Kha Mỹ ở bên cạnh vội vàng kể lại sự tình, trong chốc lát vị vua của biển cả dâng lên thịnh nộ, chỉ tay ra trước, quát.
" Linh Lan, kẻ khác anh có thể không quan tâm họ muốn yêu ai, lấy ai
Nhưng em !
Công chúa của đại dương không được phép yêu một con người ! "
" Vậy mà...vậy mà em dám có con với hắn sao ? "
Thanh âm cay đắng, toàn thân tráng kiện phủ một màu đỏ bừng giận dữ, Linh Tửu tức tối đến mức tay vo thành nắm đấm.
" Anh, em xin lỗi, nhưng em và Đình là thật lòng yêu nhau, xin anh hãy chấp thuận...!"
Linh Lan rưng rưng nước mắt nghẹn ngào, ngoan cố bảo vệ người đàn ông phía sau, cánh tay khẳng khiu đột ngột bị Lãnh Đình kéo ra sau.
Hắn ôm cô vào lòng, không sợ trời không sợ đất, dù cho vua biển cả đã dâng sóng chuẩn bị vùi lấp đại lục hắn cũng không khuất phục, cầm gương chỉ thẳng về phía Linh Tửu, quật cường nói.
" Vua của đại dương
Ta và Linh Lan là thật lòng yêu nhau, đời này ta chỉ có mình cô ấy, ai dám cướp cô ấy ta sẽ liều mạng với kẻ đó ! "
" Dựa vào sức của ngươi ? "
Linh Tửu khinh bỉ, nổi trận lôi đình vung đinh ba trong tay, một tia sét từ cây đinh ba ấy phóng thẳng tới người đàn ông.
Lãnh Đình nhanh tay lẹ mắt đẩy Linh Lan ra xa, gươm trong tay chống chọi với tia sét, toàn thân nhức nhối, từng tấc da thịt bị tia sét đi qua gần như sắp tê liệt.
Hắn cắn răng, ý chí kiên cường gấp ngàn lần người bình thường, dùng sức mạnh của một đại đế đánh bay tia sét vào vách tường, tạo thành một vụ nổ.
Sắc mặt của nam nhân ngư lập tức biến sắc, kinh ngạc trước khả năng phi thường của hắn.
- Quả không hổ danh với lời đồn
Kẻ đại đế kia giết yêu ma quỷ thần, trải qua hàng trăm trận chiến, thân xác và tuổi thọ vốn không còn giống con người bình thường.
Lãnh Đình bức thiết sức mạnh bên trong, mặc cho vết thương trên người sẽ chịu ảnh hưởng, hắn cầm gươm sẵn sàng chiến đấu, dõng dạc tuyên bố.
" Cho dù là vua đại dương, dù là thần thánh, ma quỷ...Lãnh Đình ta sẽ không bao giờ chịu thua
Ngươi nghe cho rõ...
Trừ phi ta - chết, còn không hôm nay đừng hòng cướp Tiểu Lan của ta "
Hắn nghiến răng với nhân ngư kia, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn dò xét.
" Đừng, đừng đánh nhau "
Linh Lan lồm cồm ra trước người đàn ông, tiếp tục dang tay, quýnh quáng phản đối.
" Đừng đánh nhau...
Anh à, em xin anh...Đình không giống trong truyện đâu
Anh ấy không làm hại em "
Nói xong, cô buông tay quay đầu ôm Lãnh Đình, vùi mặt trước mặt hắn khóc nức nở, đáng thương nói.
" Đình, đừng gây chiến với anh ấy, em không muốn anh có mệnh hệ gì "
" Tiểu Lan...!"
Nét mặt u ám của người đàn ông tức thì thản bớt, hơi thở thành thục đáng sợ nóng rực bao trùm trong không khí hóa thành dịu ngọt.
Hắn vòng tay ôm lấy cô gái, người không buông, kẻ không rời.
Linh Lan ngoảnh đầu, gan to bằng trời uy hiếp.
" Linh Tửu, xin anh chấp nhận cho em và Lãnh Đình ở bên nhau
Cả đời này của em chỉ có mỗi mình anh ấy, nếu không gả cho anh ấy em thà đến biển đen mãi mãi không trở về "