Hai nhân ngư được hắn thả đi tới nay vẫn chưa tìm đến, mỗi ngày hắn đều chờ đợi, đợi từ sáng cho đến tối, không có lúc nào hắn thôi trông ra mặt biển đầy sóng vỗ.
Chiếc thuyền chiến của hắn vỏn vẹn có vài chục người lính, không pháo nổ không vũ khí, hắn chỉ đóng thuyền yên tĩnh ở đây chờ đợi, không có một chút hành động nào cho thấy muốn xuống đáy biển.
Hạo An luôn theo hắn mọi lúc mọi nơi, từ ngày tiểu công chúa rời khỏi người đàn ông, dần có sự thay đổi.
Hắn vốn đã ít nói nay lại càng kiệm lời hơn, cả nụ cười dù là khinh khi hay gian tà cũng không còn nữa.
Lúc nào cũng thơ thẩn như người trên mây, vẻ oai hùng của một đại đế từ khi nào đã theo cô gái khi chôn xuống đáy biển.
Hạo An chính là không nỡ nhìn hắn đau buồn, mạnh dạn bước tới bắt chuyện.
" Đức vua...ngài vào trong nghỉ ngơi một chút đi ạ!
Cả ngày nay ngài đều đứng ở đây không rời mắt, để thần đứng đây quan sát cho ạ "
" Ừm...!"
Lãnh Đình thở một hơi nặng trịch, buông tay ra khỏi boong thuyền định vào trong, bất ngờ có tiếng huýt sáo rất khó nghe vọng đến.
Nghe rõ hơn nữa là âm thanh của nhân ngư rú lên, hắn lập tức có phản ứng chồm ra boong thuyền dò xét xung quanh.
Thoáng chốc liền nhìn thấy hai bóng nhân ngư lướt qua từ dưới mặt nước, nhanh như cơn gió di chuyển đến một bãi đá cách con thuyền không xa.
Một cánh tay, hai cánh tay vẫy gọi, hắn híp mắt nặng nề nhìn ra đó thật kĩ càng, là Ương Cẩn và Thương Linh đang núp ở bãi đá, ra ám hiệu cho hắn.
Tia hy vọng bùng lên tức thì, hắn không cho thuyền đến đó, gấp gáp căn dặn Hạo An.
" Ở đây chờ ta, không có lệnh không được manh động "
Dứt lời, hắn một mình nhảy xuống nước bơi tới bãi đá, Ương Cẩn và Thương Linh gấp rút bơi sang chỗ khác, để lại cho hắn một bất ngờ.
Tiểu công chúa với giao đuôi bảy màu lộng lẫy dưới nước, nằm lên bãi đá cười ngọt ngào, gọi.
" Đình "
" Tiểu Lan "
Hắn vương tay dùng sức ôm lấy cô gái nhỏ, vỡ òa cảm xúc sau bao ngày xa cách.
Linh Lan không cự tuyệt vòng tay của hắn, cuống quít vào lồng ngực rộng lớn, mái tóc đen mượt theo cảm xúc dạt dào chuyển dần sang kim sắc.
Giao đuôi phe phẩy lên cao để lộ một sợi xích bằng vàng rất to trói lấy, nó đã bị chặt đứt.
Sợi xích này là do chính tay Linh Tửu đã khóa vào đuôi Linh Lan, vì sợ cô bỏ trốn mà còn dùng đá lớn đè lên giữ dây xích, còn cho thêm nhân ngư canh gác nghiêm ngặt.
Rất may, nhờ có Thương Linh và Ương Cẩn thông minh nghĩ cách giúp cô bỏ trốn, một người dụ lính gác, một người cắt đứt xích đưa cô đến gặp người cô ngày nhớ đêm mông.
15 ngày xa cách cứ ngỡ như ngàn năm, cô không khống chế được nước mắt chảy thành từng chuỗi, tiếng trân châu lạch tạch xuống bãi đá tạo nên âm thanh nhu hòa rất êm tai.
Lãnh Đình vuốt ve mái tóc một cách trìu mến, khẽ hôn lên trán nhỏ, thì thầm.
" Tiểu Lan, anh nhớ em, nhớ em nhiều lắm
Anh tưởng rằng cả đời này không còn được gặp lại em "
" Em cũng vậy
Đình, chúng ta đừng rời xa nhau nữa có được không? "
Linh Lan nghẹn ngào khóc lớn, vùi đầu vào lòng hắn, giao đuôi phẩy nước kịch liệt, xích sắt * leng keng * chói tai vô cùng.
Người đàn ông nhanh chóng rút gươm phá hủy sợi xích, bòng mỹ nhân ngư mỹ lệ trên tay, dịu dàng nói.
" Tiểu Lan, không bao giờ anh để em rời xa anh nữa
Anh đưa em rời khỏi biển cả, đến một nơi xa xôi sinh sống đồng ý không? "
" Ừm...!"
Cô gái rất nhanh gật đầu, cánh tay mềm mại choàng chắc cần cổ của người đàn ông.
Hắn vừa xoay người định mang tiểu công chúa đi thì bất ngờ có giọng nói vang lên.
" Ngươi nghĩ là ngươi có thể qua được đêm nay sao? "
- Linh Tửu?
Linh Lan rúng mình kịch liệt, giọng nói đó là của anh trai cô, chuyện cô bỏ trốn đã bị phát giác.
Lãnh Đình vừa quay người thì bóng của Linh Tửu ngược sáng lập tức phủ lấp vào mắt hắn.
Nam nhân ngư với đôi mắt vương đầy tơ máu đỏ hướng tới cả hai, Linh Tửu điên tiết khi trông thấy em gái lại dám bỏ trốn.
Anh càng tức giận hơn khi Ương Cẩn và Thương Linh tiếp tay cho con người, không nói nhiều lời chĩa ngọn đinh ba về phía hai nhân ngư.
Một tia sét đánh tới họ, biến cả hai thành cá nhỏ bơi trong nước.
Con thuyền chiến của Lãnh Đình cũng bị anh vung đinh ba dâng sóng đánh tan nát.
Tiếng người la hét thất thanh, lênh đênh giữa biển nước như những con giun ngọ nguậy.
Linh Tửu lại gọi tiếp thủy quái lên ăn thịt từng người, chỉ duy nhất Hạo An mạnh mẽ còn trụ lại chống đối với lũ thủy quái.
Lãnh Đình không thể giương mắt nhìn thuộc hạ thân cận nhất chết trong miệng bọn thủy quái bắt buộc nghênh chiến với Linh Tửu.
Thế nhưng, còn chưa làm gì hắn đã bị ngọn đinh ba trong tay Linh Tửu hất văng sang với chỗ của Hạo An.
Chủ tớ hai người đều bị thủy quái vồ dập liên tục.
" Anh à, dừng lại đi, em cầu xin anh "
Linh Lan nhanh chóng bơi đến chỗ nam nhân ngư, với tay túm lấy vay đuôi to lớn kia xướt mướt van lạy.
Linh Tửu đang điên máu bỏ ngoài tai mọi lời nói, nghiến răng ra lệnh cho thủy quái kéo đến nhiều hơn.
Vốn định giết cả hai thì chính tiếng khóc thảm thương của cô gái nhỏ lại lần nữa triệu hồi quái vật cổ đại đến.
Tiếng gầm từ trong lòng biển vọng đến làm Linh Tửu lập tức chững lại, chúng hướng tới tấn công từng con thủy quái, giải vậy cho hai người đàn ông kia.
Một số con hung tàn lao như ngọn gió đến tấn công cả Linh Tửu, dồn ép nhân ngư này phải chiến đấu với chúng.
Linh Lan nhân cơ hội Linh Tửu đang bị quái vật giữ chân mà nơi tới chỗ Lãnh Đình đang lồm cồm.
" Đình, Đình, anh sao rồi? "
Cô gấp gáp đỡ người đàn ông ngồi dậy, rồi chóng xem xét tình hình của Hạo An.
Người này chỉ bị thương nhẹ, may mà bọn quái vật đến kịp nên cả hai đều bình an vô sự.
Hai tay của tiểu công chúa căng thẳng sờ soạng vào người đàn ông, lo lắng hỏi.
" Đình, anh không sao chứ? "
" Không sao...!"
Lãnh Đình lắc đầu ôm lấy vai trái còn đang nhức nhối, híp mắt nặng nề quan sát Linh Tửu đang giao đấu với quái vật, bàng hoàng chưa hết kinh ngạc.
" Linh Lan, chúng....!"
Tiểu công chúa lúc này mới sực nhớ, tiếng khóc của cô đã gọi bọn quái vật đến, chúng đang muốn giết anh trai cô.
" Ngừng lại, ngừng lại đi "
Ngay lập tức, cô hét lớn làm cho chúng dừng lại tức thì, Linh Tửu bị vồ đến mình đầy vết thương.
Kha Mỹ từ dưới nước cảm nhận được chồng gặp nạn cũng xuất hiện, nhanh chóng trồi lên ôm lấy thân Linh Tửu.
Máu trên người anh chảy ra không ít, khiến cho Kha Mỹ lo sợ tột cùng khóc lớn.
" Linh Tửu, anh làm sao rồi? "
" Anh không sao, đừng khóc "
Ngón tay thô ráp nhẹ lướt qua bọng mắt ướt át của Kha Mỹ, vết thương trên người Linh Tửu không nặng đến mức mất mạng, vẫn còn chống chịu được..