Trong căn phòng lớn vang lên tiếng la hét thất thanh, người chạy đôn chạy đáu ra vào liên tục, tiếng thúc không ngừng phát ra.
" Mau thêm nước ấm "
Tiểu công chúa nằm trên giường gắt gao nắm chặt tay Lãnh Đình, mồ hôi mồ kê ướt đẫm toàn thân, ngày sinh nở của cô đã đến, chuyển dạ cả nửa ngày vẫn chưa sinh được.
Cô đau đớn cắn môi đến bật mắt, trân châu từ nước mắt của cô trải bóng gối và nệm, cô thở hổn hển khó khăn gặng lời.
" Đình, đau...em đau....!"
" Tiểu Lan, cố lên, hít sâu, có anh ở đây, có lên "
Lãnh Đình vuốt mồ hôi lạnh trên trán cô gái, động viện không ngừng, nhìn cô đau đớn sinh con mà lòng hắn quặn thắt.
Cấu tạo của cô khi trở thành con người cũng chịu ảnh hưởng rất nhiều, quá trình sinh con cũng khó khăn hệt như một con người thực thụ.
Hắn nhìn thấy máu dưới hạ thân cô mà chỉ ước cô vượt cạn thành công, không bao giờ hắn để cho cô chịu cảnh sinh nở thêm lần nào nữa.
Linh Lan ngửa cổ khóc thét, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, bên tai của cô ong ong tiếng động viên rất trìu mến.
Vì có những lời nói ngọt ngào, vì sinh mệnh của những đứa con yêu quý, cố gắng quên lãng cơn đau, cắn răng dồn hết tâm trí vượt cạn.
Cô nằm trên giường thêm một 1h đồng hồ vẫn chưa sinh xong, hơi thở yếu dần, Lãnh Đình cố gắng động viên cô, dùng mọi cách để cô giữ vững tỉnh táo.
Hắn để cô nắm tóc mình, tùy ý cho cô giựt khi đau đớn.
Người chạy ra vào trong phòng làm lòng người hắn lo lắng khôn nguôi, sợ cô sẽ sinh khó, không nhịn được mà khóc xướt mướt van cầu.
Rất may, ông trời ưu ái cho tiểu công chúa, sau 2h đồng hồ vật lộn cuối cùng cô cũng hạ sinh được một cặp song sinh, một trai một gái.
Linh Lan kiệt sức liền ngất đi, đến khi tỉnh dậy thì trời đã chập tối, cả người đau ê ẩm, hạ thân như tê liệt không đi nổi, đôi mắt hạnh xanh biếc lờ đờ đánh giá xung quanh.
Người đàn ông ngồi ở mép giường vẫn đang nắm chặt tay cô, hắn mỉm cười ôn nhu khi thấy cô tỉnh, ngón tay thân thuộc khẽ lướt qua gò má có chút nhợt nhạt.
" Tiểu Lan, em vất vả rồi "
" Đình...con của em đâu "
Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại là sự quan tâm của cô đối với con, Lãnh Đình hiểu cảm giác của một người sau khi sinh nở, khi mở mắt phải được nhìn thấy con của mình.
Không một chút chần chừ, hắn khiễng chân đến một chiếc nôi đặt cách giường không xa, bòng hai đứa bé tới cho cô xem mặt.
" Em xem, con của chúng ta đáng yêu quá "
Hai đứa nhỏ đều có nét giống hắn và cô, bé gái thì giống hắn nhiều hơn, hai cục bột nhỏ nằm trọn trong tay hắn ngủ rất ngon.
" Đặt con cạnh em đi "
Linh Lan vỗ vỗ lên giường, hắn nhẹ nhàng đặt hai đứa bé xuống cho cô nhìn rõ hơn nữa, cô từ từ mở khăn quấn quanh thân của chúng ra xem xét, nhìn thấy chân người cô có chút thắc mắc.
Biểu tình trên khuôn mặt dần gượng gạo, chau mày không nói nên lời.
Lãnh Đình biết cô suy nghĩ đều gì, nhàn nhã ngồi ở mép giường, vương ngón tay khẽ động trên chân của bọn nhỏ, thều thào.
" Con của chúng ta đều mang dòng máu người và cá
Em yên tâm, cả hai đứa đều có giao đuôi đấy, khi xuống nước chân người sẽ hóa giao đuôi "
" Thật ư ? "
Tiểu công chúa có phần kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ, sợ rằng người đàn ông vì muốn làm cô vui mà nói dối.
Thế nhưng, hắn không hề dối gạt cô nửa lời, hắn đem toàn bộ chuyện kể lại cho cô nghe.
Lúc Linh Lan ngất đi, Khả Ái là người phụ trách tắm rửa cho hai cục bột nhỏ đã phát hiện, khi hai đứa xuống nước chân người sẽ biến về giao đuôi.
Đây là khả năng đặc biệt của người mang hai dòng máu nhân loại và nhân ngư.
Linh Lan nghe chuyện xong cũng hài lòng không thắc mắc, hắn thoải mái nằm xuống cùng cô đặt tên cho con.
Một đứa họ cha một đứa họ mẹ, con gái tên Linh Lộ, con trai tên Lãnh Minh.
Vài tháng sau, Linh Lan hồi phục lại sức khỏe, cô cùng con đột ngột bị Lãnh Đình kéo ra biển lớn, còn có cả sự có mặt của anh trai cô ở đó.
Hắn cư nhiên muốn giao con trai cho Linh Tửu nuôi dưỡng, khiến cho Linh Lan hoảng hốt vội vàng ôm con không buông.
" Đình, sao anh lại làm vậy ? "
Cô ôm khư khư lấy con nhưng rồi cũng bị hắn cường ngạnh cướp trắng trợn.
" Tiểu Lan đừng lo lắng, con trai thì phải mạnh mẽ, anh chỉ cho con tập sinh tồn thôi
Còn con gái thì mới cần được bảo vệ, Linh Lộ sẽ ở với chúng ta "
Từ trong ánh mắt kiên định, Linh Lan nhìn ra 7 phần hắn không thích con trai, 3 phần còn lại đều là biện minh.
Cô muốn cãi lại nhưng chưa kịp nói hắn đã nhanh hơn cô, giải bày.
" Tiểu Lan anh không phải tàn nhẫn với con, nhưng anh muốn con mạnh mẽ hệt như anh Linh Tửu
Hãy để con trai chúng ta sau này làm một anh hùng của biển cả "
Nói đến đây Linh Lan không thể cãi ý nữa, nén nhịn đau lòng nhìn con xa cách.
Mỗi tháng cô vẫn xuống đại dương thăm đứa con trai, tình cảm mẹ con cũng khắng khít, chỉ người đàn ông rất ít khi gặp con, lâu dần cũng trở thành một chuyện quá đổi bình thường.
Trong mắt hắn chỉ có một mình cô, con gái lớn lên hắn cũng để cô bé tự tìm tình yêu cho mình, ngôi vị đại đế về sau cũng truyền lại cho đứa con trai phiêu lưu ở biển cả.
Hắn và cô về một nơi nông thôn hẻo lánh sống hết quãng đời còn lại.
Rất lâu sau đó, mỹ nhân ngư ngày nào cũng già đi, ở tuổi sắp chia ly người đàn ông kia vẫn còn tuổi thọ dài hạn.
Hắn diệt biết bao nhiêu sinh mạng để đổi lấy tuổi thọ ở cạnh cô, thế nhưng cô lại không muốn cuộc đời vĩnh hằng mãi mãi như hắn.
Họ yêu nhau đến đây đã đủ, kết thúc để bắt đầu một duyên kiếp mới, hắn không hề ép cô lấy tuổi thọ của kẻ khác, mãi mãi luôn tôn trọng quyết định của cô.
Ngày cô ra đi hắn ôm thân cô gieo mình xuống đáy biển, thanh gươm trong tay đâm xuyên người hắn, sau đó mạnh mẽ rút ra.
Hắn ôm cô hòa trong lòng nước một kiếp không chia lìa.
Xác của hắn và cô rất nhanh được nhân ngư ở dưới đáy biển phát hiện, họ chôn sâu cả hai dưới lớp cát ngàn lớp, lập cho hắn và cô tấm bia đá tưởng niệm tình yêu vĩnh cửu.