Cánh cửa lớn của khách sạn năm sao thuộc sở hữu của Bùi Gia.
Khách được đến dự đều là những người có tiếng trên thương trường, những gia đình kinh doanh lâu đời đều được gửi thiệp mời đến.
Từ Tước Lâu trên người mặc comple được thiết kế riêng cùng với chiếc váy mà Chu Thanh Hạ mặc đến cùng anh, anh đỡ lấy tay cô hai người cùng nhau bước vào bên trong.
Với nhan sắc mà Từ Tước Lâu có thì không cần phải bàn luận, gương mặt mang theo vẻ nam tính góc cạnh, lại còn có đôi mắt quyến rũ khiến những cô gái khác nhìn vào liền không thể thoát ra được.
Cô khoác lấy tay anh, tay còn lại khẽ nâng chân váy để tiện bước đi, mái tóc búi lên càng để lộ rõ gương mặt xinh đẹp của Chu Thanh Hạ
Bùi Vân người được trao quyền kế thừa sau khi Bùi Quý Tân tuyên bố tại cuộc họp cổ đông, anh ta cũng tầm tuổi của anh, nhưng nói về tính cách thì đúng là một trời một vực.
Hôm nay cũng là tiệc mừng của Bùi Vân, anh không muốn tham gia với anh từ trước tới giờ Bùi Gia là cái gì khiến anh chán ghét vô cùng.
“Từ Thiếu anh đến rồi, đây là....” Bùi Vân bắt tay chào anh, đôi mắt ẩn ý liếc sang gương mặt xinh đẹp của cô, khiến anh ta cũng cảm thấy quá xinh đẹp.
Chu Thanh Hạ mỉm cười vừa định lên tiếng thì Từ Tước Lâu đã lên tiếng trước, anh còn khẽ rút tay đặt lên eo cô kéo cô nhích vào người mình “Cô ấy là luật sư kiêm thư ký riêng của tôi.”
“Chào Bùi Tổng, tôi là Chu Thanh Hạ.” Cô tuy có chút gượng gạo bởi hành động của anh nhưng vẫn cố gắng chào hỏi một cách lịch sự nhất có thể.
Ở cách đó không xa, người đàn ông vừa nghe thấy tên cô liền khẽ quay đầu lại nhìn xem bản thân có nghe lầm không.
Thẩm Dục Thần nhìn thấy cô đến cùng Từ Tước Lâu anh liền nhíu mày có chút bất ngờ, hai người họ quen biết nhau sao?
Bùi Vân cảm thấy cô xinh đẹp đến mức muốn mang về nhà giấu đi, anh ta gọi phục vụ mang rượu đến đưa cho hai người nhưng Từ Tước Lâu nhận rượu xong liền chậm rãi không nóng không lạnh nghiên đầu nói với cô “Đừng uống rượu, tôi đổi cái khác cho em bệnh dạ dày của em nếu uống rượu sẽ tái phát lại.”
“Đổi cho cô ấy sữa tươi cho cô ấy giúp tôi.”
“Em qua kia tìm chút đồ ăn đi rồi ở đó đợi tôi.” Từ Tước Lâu nhìn ánh mắt của Bùi Vân anh đã đủ hiểu anh ta muốn gì, nhưng người của anh không thể để người khác động vào.
Không phải không biết, anh ta là loại công tử bột nuông chiều từ nhỏ chưa từng cuối đầu, cao ngạo, ăn chơi, phụ nữ bên cạnh nhiều đến mức không đếm được.
“Bùi Thiếu, cậu có phải nhìn người của tôi hơi nhiều rồi không? Không phải vẫn nên uống một ly với tôi trước sao.” Anh nâng ly rượu lên, gương mặt không chút cảm xúc nhìn anh ta.
Uống xong ly rượu hai người chỉ nói vài câu rồi Bùi Vân rời đi tiếp những khách mời được đến dự tiệc mừng, những người khác lại bắt đầu đến bắt chuyện với anh.
Mời rượu anh liên tục, khiến đầu óc của Từ Tước Lâu choáng váng, anh đảo mắt đi tìm cô, không biết cô đã đi đâu mất rồi.
Bóng lưng nhỏ vẫn đang ở quầy bánh ngọt một mình, bên cạnh cô không có bạn bè, cũng không phải người quen biết rộng để người khác đến bắt chuyện.
Từ Tước Lâu không chịu được anh tìm cơ hội rời khỏi cuộc trò truyện của những lão già đó, anh chậm rãi bước đến phía sau cô, dáng người anh vừa cao tỷ lệ cơ thee cũng rất cân đối với chiều cao ngược lại Chu Thanh Hạ lại nhỏ bé hơn anh, một mình anh đã có thể che mất cô rồi, hơn nữa cho dù đã mang giày cao gót rồi cô cũng chỉ đứng cao đến chiếc cằm của anh.
Còn chưa kịp đến chỗ của cô anh đã bị Thẩm Dục Thần chặn lại, anh ta nhìn anh trầm mặc một chút rồi lên tiếng hỏi thẳng “Cậu biết cô ấy sao lại giấu tôi?”
Anh nhíu mày cảm thấy đau đầu vô cùng “Giấu cái gì, ý cậu là Chu Thanh Hạ sao?”
“Ừ! Chu Thanh Hạ tôi thích em ấy, tại sao cậu lại đi cùng em ấy?” Thẩm Dục Thần như đang chất vấn anh, muốn khẳng định lại lần nữa chuyện anh ta thích cô không phải là lời nói đùa.
Khoé môi anh nâng lên, anh lần đầu đi với người khác còn phải giải thích với chính người đang thích cái người đi cùng mình.
Chỉ cần một chữ thích của Thẩm Dục Thần thì anh có thể mang cô cho cậu ta sao?
Anh chưa từng có ý định vứt bỏ tình nghĩa, cũng chưa từng có suy nghĩ một ngày nào đó từ bỏ Chu Thanh Hạ, anh vừa hận cô, lại vừa không muốn người khác để ý đến cô, chỉ một mình anh được phép để ý cô, ức hiếp cô lại càng chỉ có anh mới được phép.
Từ Tước Lâu nhướng mày “Có biết tại sao tôi lại nói rằng cậu không có cơ hội không?” Anh còn ở đây bất cứ ai cũng sẽ không có cơ hội.
Cậu ta nhìn anh im lặng không đáp, Từ Tước Lâu cười nhạt “Bởi vì cô ấy là Chu Thanh Hạ, là người bỏ lại tôi 10 năm, cô ấy là Chu Thanh Hạ của Từ Tước Lâu không phải của cậu.”
“Tôi coi cậu là anh em, tôi khuyên cậu cô ấy không thích kiểu người như cậu đâu, tốt nhất nên từ bỏ ý định theo đuổi cô ấy trong đầu cậu đi.”
Thẩm Dục Thần cũng rối bời lên tiếng hỏi “Cô thích kiểu người như cậu sao?”
“Không.”
Anh chậm rãi vỗ lấy vai Thẩm Dục Thần nói nhỏ “Cô ấy thích tôi.”
Nghe xong câu trả lời như nói dối này cậu ta liền nhếch mép khinh bỉ “Sao cậu biết cô ấy thích cậu? Không phải cậu cũng chỉ tự biên tự diễn sao.” Cái tên này từ bao giờ lại bỡn cợt thế này chứ.
Từ Tước Lâu đút hai tay vào túi quần “Tôi nói cô ấy thích, cô ấy phải thích.” Anh chỉ để lại một câu cho bạn mình sau đó đi thẳng đến chỗ cô đang đứng quay lưng về phía họ.
Chu Thanh Hạ vẫn đang loay không biết nên chọn bánh ngọt nào cho anh, dù sao anh cũng không đối xử tệ với cô, cho dù không thích nhưng cô cũng không phải người không biết điều.
Mà anh bảo cô đợi anh, anh đến bây giờ vẫn không thấy đâu, còn không biết đã uống bao nhiêu rượu rồi, không nhịn được cô liền mắng chửi thầm “Từ Tước Lâu chết tiệt, đến bây giờ không thấy mặt mũi, thì sao mình biết đường mà lấy đồ ăn chứ.”
Vừa mắng dứt câu.
Phía sau đã truyền đến tai giọng nói mang theo mùi rượu vang loáng thoáng “Luật sư Chu tùy tiện chọn một món là được rồi, không sợ mắng người bị nghe thấy sao?”
Cô giật mình, nghiên đầu nhẹ mộ chút, đá thấy anh cúi đầu nhìn cô, gương mặt anh không tỉnh táo lắm, hai má ửng đỏ lên vì uống rượu trông có chút đáng yêu, vừa thấy anh không hiểu sao cô lại không nói nên lời chỉ bất động đứng đó.
Từ Tước Lâu đi không tiếng động, đùng một phát đã ở ngay sau cô rồi, có phải cô mắng anh lúc nãy anh cũng đã nghe thấy rồi không? Chu Thanh Hạ cắn môi đặt đĩa xuống không thèm lấy đồ ăn cho anh nữa, đôi mắt vô tình nhìn thấy Thẩm Dục Thần đang nhìn hai người họ.
Theo phản xạ giật mình cô liền đẩy anh ra, nhích người sang một bên “Vậy anh tự ăn đi, tôi muốn đi rửa tay.”
“Sợ cậu ta bắt gặp em đi cùng tôi à?” Từ Tước Lâu đứng thẳng người, anh có chút khó chịu nhìn cô xoay người muốn bỏ chạy liền lên tiếng, giọng điệu dễ nghe lại mang theo sự nguy hiểm tra khảo.
Khiến cô cảm giác bản thân như tội phạm, Chu Thanh Hạ không đáp cô nắm chặt vạt của chiếc váy sửng lại một lúc rồi mới đi về phía nhà vệ sinh của khách sạn.
Ánh mắt của Từ Tước Lâu dõi theo cô anh nhíu nhíu mày lại híp mắt nhìn, đến khi anh nhếch mép nhìn lại Thẩm Dục Thần đang đứng đó.
Chu Thanh Hạ! Tình yêu của em cho dù thế nào thì cũng phải ở cạnh tôi..