Giam Cầm Tình Yêu


Về đến nhà Chu Thanh Hạ cứ cúi mặt lẽo đẽo theo phía sau của Từ Tước Lâu, cô cảm giác uất ức vô cùng ngay cả những lời nói của Bùi Vân cũng khiến cô cảm thấy sợ hãi những người có tiền hơn.

Bọn họ ai cũng đều cho rằng có tiền thì có thể có được tất cả sao?
Từ Tước Lâu đứng đút tay vào túi quần nhìn cô cúi cúi mặt đi, tay còn luống cuống gạt nước mắt, ánh mắt của anh sắc bén nhìn cô.

Cái người này cũng biết rơi nước mắt sao? Anh còn tưởng cô lòng dạ sắt đá.

Bởi vì không chú ý Chu Thanh Hạ liền va vào lòng ngực săn chắc của anh, cô giật mình suýt ngã liền cảm nhận được cánh tay đỡ lấy mình, cô ngẩn đầu nhìn anh gương mặt cô lấm lem nước mắt cứ đứng hít hít mũi.

“Khóc cái gì? Cũng không phải em sợ Thẩm Dục Thần thấy em đi cùng tôi cho nên mới bỏ chạy à.


Càng nhìn cô khóc Từ Tước Lâu càng tức giận buông cô ra, Chu Thanh Hạ uất ức lại càng thêm uất ức cô nhìn anh “Tôi và Anh Thẩm chỉ là bạn bè tôi có gì mà phải sợ anh ấy thấy.

” Cô và Thẩm Dục Thần chỉ là mối quan hệ bạn bè nhờ vã không có gì phải sợ anh ta thấy cô đi cùng anh.


“Anh Thẩm, Anh Thẩm! Lòng dạ của em bị chó tha sao? Còn không nhìn xem là ai giúp em.

” Nghe cô gọi Thẩm Dục Thần một cách thân mật như vậy anh không kiềm chế được mà lớn tiến quát cô.

Từ Tước Lâu nắm chặt tay thành nắm đấm xoay người đi lên phòng để lại Chu Thanh Hạ một mình giữa căn phòng khách lớn, cô cắt chặt môi nắm lấy váy của mình, hai vai run run mà rơi nước mắt.

Một mình ngồi ở phòng khách cô không lên tiếng cũng chẳng vùng vẫy nữa cô chỉ muốn ngồi ở đây một lúc, cuối cùng Chu Thanh Hạ không chịu được cô đứng dậy cẩn thận nâng chiếc váy dài rời khỏi cửa lớn nhà anh.

Lúc nhỏ cô rất thích ở cạnh Từ Tước Lâu, ở gần anh cô cảm thấy rất vui, anh cũng có rất nhiều đồ chơi rất hay ho, thậm chí chơi với anh ngày nào cô cũng sẽ được anh cho sữa dâu.

Cứ như đứa bé ngốc, chỉ vì như thế cô đã cho rằng anh rất thích chơi cùng mình, cho nên mỗi ngày đều sẽ chạy đến tìm anh để nói chuyện khoảng thời gian đó cô cảm thấy rất vui, nhưng cũng là lúc Từ Tước Lâu rất bận rộn với việc học, thời gian không nhiều cô cũng không đến nhà nữa.

Lần đó coi đến không hiểu sao bị anh mắng một trận, về sau cô chỉ đến phụ mẹ vào cuối tuần, cũng không đến gần Từ Tước Lâu.

Bây giờ Từ Tước Lâu vẫn là Từ Tước Lâu vẫn như thế vẫn hơn rất nhiều người, anh nổi bật, ông trời cho anh tất cả không sót một thứ gì, nhan sắc, học thức, gia thế, thông minh cũng chính vì anh quá hoàn hảo cô sẽ không với được đến anh.

Vẫn là trở về nơi mình thuộc về thì tốt hơn.

Cô không đuổi kịp người như anh, cô còn quá nhiều vấn đề cần giải quyết không thể chạy theo anh như đứa trẻ của năm đó.

Chu Thanh Hạ trở về nhà, đột nhiên cảm thấy căn nhà nhỏ của cô thật thoải mái, cho dù có thế nào vẫn hơn là ở nơi không có hơi ấm, cô cẩn thận giữ gìn chiếc váy anh đã đưa cho cô.

“Đắc tiền như vậy, nếu có gì mình thật sự phải bán nhà mất.

” Cô búi tóc cao, mặc chiếc áo phông rộng thùng thình cẩn thận ngồi giặt chiếc váy đắc tiền một cách cẩn thận.


Ở biệt thự Từ Tước Lâu vừa tắm xong tóc anh vẫn còn ướt anh dùng khăn lau khô đầu đột nhiên anh nhớ ra, hình như vẫn chưa nói với Chu Thanh Hạ cô sẽ ở phòng nào.

Tuy không phải lần đầu đến đây, nhưng là lần đầu ở lại Từ Tước Lâu thầm mắng bản thân một tiếng “Mẹ kiếp!”
Anh mặc kệ tóc vẫn chưa khô chỉ mặc chiếc quần nỉ bông ở nhà nhanh chóng mở cửa phòng anh vội vã chạy xuống phòng khách tìm cô.

Từ Tước Lâu đột nhiên cảm thấy phòng khách không có chút tiếng động càng khiến bước chân anh nhanh hơn.

Một khoảng lặng giữa biệt thự to lớn không lấy chút hơi ấm nào, anh sững người bất động, anh chạy vào trong bếp tìm cô nhưng cũng không thấy.

“Thanh Hạ?”
“Chu Thanh Hạ?”
Từ Tước Lâu gọi điện thoại cho cô, nhưng chỉ nghe tiếng tổng đài không hề nghe thấy giọng của Chu Thanh Hạ, tay anh đột nhiên run lên cảm giác năm tháng đó ùa về.

Cái cảm giác mà đột nhiên cô biến mất khỏi cuộc sống của anh, có tìm thế nào cũng không thể tìm được, cũng không có cách nào để tìm được cô.

Anh không rõ bản thân hiện tại thế nào, anh hận cô, hận gia đình cô anh muốn cô chịu tổn thương nhưng nhìn thấy cô chật vật lại không nỡ.

Cả phòng khách chìm vào không gian lạnh lẽo lại vô cùng yên ắng chỉ nghe thấy tiếng thở của Từ Tước Lâu, anh cầm lấy điện thoại không ngừng ấn gọi nhưng cô không nhấc máy.


“Mẹ kiếp! Lòng dạ em thật sự bị chó tha sao, năm lần bảy lượt đều biến mất ngay cả một lời cũng không nói cho người ta biết.


“Chu Thanh Hạ cái đồ máu lạnh không có trái tim như em đừng để tôi tìm thấy em, nếu không tôi nhất định sẽ làm cả chiếc lồng chim nhốt em lại.


Anh tức giận nắm chặt điện thoại đến mức muốn bóp nát nó, không nhịn được liền mắng, mắng rồi lại gọi điện cho cô, không gọi được lại mắng.

Nhưng anh không hề biết được cô không hề có ý định bước vào cuộc sống của anh, cũng không có ý định ở lại bên cạnh anh.

Chỉ là muốn bảo vệ những người xung quanh cho nên mới chấp nhận yêu cầu vô lý của anh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận