Buổi sáng Chu Thanh Hạ thức dậy bên cạnh cô từ lâu đã không còn hơi ấm, hình như từ sớm người đó đã rời đi rồi, trên môi cô chỉ nở nụ cười nhạt, đôi mắt mơ hồ nhìn ra bên ngoài.
Căn phòng đơn giản vốn dĩ rất ngăn nắp bây giờ lại thành một mớ hỗn độn, Chu Thanh Hạ thân thể nhỏ nhắn cúi người nhặt quần áo, cô như vô hồn sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Dọn dẹp lại nhà cửa, ngồi trước gương mới thấy dấu vết mà Từ Tước Lâu để lại vô cùng rõ ràng trên người cô.
Hình như qua nhiều năm rồi tính khí của Từ Tước Lâu vẫn như vậy, anh chưa từng nhẹ nhàng hay nói chuyện dễ nghe, mỗi một câu nói ra đều muốn người khác theo ý anh.
Đến tận buổi chiều cô mới có thể đến công ty, cũng may cô chỉ đến gửi lại tài liệu cho Lương Ân sau đó đã có thể về nhà rồi, cả người cô đau nhức mệt chết đi được, xem ra đợi sau khi vụ án của ba cô khép lại thì cô cũng sẽ không làm luật sư nữa.
Chân cô vừa bước vào cánh cửa công ty đã nghe thấy giọng nói khó nghe ở chỗ lễ tân, Chu Thanh Hạ khẽ lướt qua người con gái đó rồi đi đến chỗ của Lương Ân.
“Tài liệu của em chị mang đến rồi, còn có cà phê mua cho em nữa.
” Cô đưa cho Lương Ân tách cà phê vừa mới mua được.
Tiếng ồn ào ở quầy lễ tân khiến cho cô có chút chú ý đưa mắt nhìn, Lương Ân nhìn theo hướng mắt của cô thì mới thở dài nói với cô “Cô gái đó hình như là hôn thê của sếp Từ, cô ấy đến đây tìm anh ấy nhưng mà không có hẹn trước, lễ tân không cho cô ấy gặp thì cô ấy lại khó chịu như vậy.
”
Nghe những gì Lương Ân nói cô có chút sững người bất động nhìn chăm chăm về cô gái đó, cảm giác có chút quen mắt nhưng cô không nhớ được.
Dáng vẻ của Từ Tước Lâu từ trong thang máy gấp gáp đi đến chỗ lễ tân, sắc mặt anh có chút không tốt mà nắm lấy tay cô gái đó “Đường Thư Ngôn, em muốn làm loạn sao?”
Đường Thư Ngôn là con gái của Đường Gia cũng tính là quen biết với Từ Gia đặc biệt mẹ của cô ta rất thân với mẹ anh, hai người không biết từ khi nào lại hứa hôn với nhau, anh cũng không muốn quan tâm vốn dĩ anh không thích cô ta, anh sẽ không bao giờ đồng ý.
“Anh Từ, anh xem bọn họ gây khó dễ cho em này chỉ là muốn gặp anh thôi khó đến vậy sao? Em không được đến tìm chồng tương lai của mình à.
” Đường Thư Ngôn nũng nịu nắm lấy tay anh, cô ta bày ra vẻ mặt đáng thương vô cùng.
Nhân viên nghe cô ta nói có chút hoảng sợ, không ngờ cô ta là hôn thê của sếp, ai mà biết được sếp của bọn họ đẹp trai như vậy không phải ai chạy đến nói như cô ta thì cũng được gặp.
Anh đau đầu nắm lấy tay cô ta kéo ra ngoài “Chúng ta ra ngoài nói chuyện, em đừng làm loạn ở công ty anh.
”
Hai người họ cùng nhau ra ngoài, nhân viên vừa sợ vừa cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, chỉ có người nặng nề nhất là Chu Thanh Hạ cô cứ như pho tượng bất động nhìn theo hai con người kia.
Lương Ân thấy cô ngây người liền lay lay tay cô “Chị Hạ, Chị Hạ! Chị sao vậy không khoẻ sao?”
Chu Thanh Hạ giật mình lắc đầu “Chị không sao, chị về trước hôm nay chị có chút việc.
” Cô nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Anh không hề biết cô đến công ty, cũng không hề biết cô nhìn thấy cũng đã nghe thấy hết rồi.
Cô vừa cảm giác nặng nề, vừa cảm thấy bản thân như làm ra một chuyện vô cùng khó chấp nhận, ngủ với người đã có hôn thê chẳng khác nào người thứ ba lén lút ngoại tình với chồng người ta chứ.
Ngay cả bản thân cô cũng không chấp nhận được đừng nói là Đường Thư Ngôn, nếu cô ta biết cô đã ngủ cùng với Từ Tước Lâu thì thế nào? Chắc chắn cô ta sẽ lại gây khó dễ, gây sự với cô đối với cô chuyện gia đình chưa xong cô chỉ muốn trải qua cảm giác yên bình mà làm mọi chuyện.
Từ Tước Lâu đứng đối diện với Đường Thư Ngôn anh khó chịu ra mặt, anh không ngờ vậy mà cô ta lại chạy đến đây gây sự trong lòng thầm mừng vì hôm nay Chu Thanh Hạ không đến công ty nếu không với tính cách đó của cô chắc chắn sẽ chạy trốn khỏi anh.
Suy nghĩ chỉ vừa thoáng qua thì cô đã từ công ty bước ra trước mắt anh khiến cho anh sững sờ, đôi mắt không chút cảm xúc chỉ khẽ nhìn anh một cái rồi xem anh như vô hình.
Mặc kệ Đường Thư Ngôn anh chạy đến trước mặt của Chu Thanh Hạ chắn đường cô, vừa thấy cô anh đã gấp gáp lên tiếng hỏi “Em đến công ty khi nào? Sao không nói với tôi.
”
“Nói với anh làm gì? Tôi chỉ là đến công ty đưa tài liệu có gì mà phải nói.
” Cô nhíu nhíu mày lùi lại một bước, lúc mày Đường Thư Ngôn cũng chạy đến đứng cạnh anh đôi mắt dò xét đó càng khiến cô cảm thấy thật đáng ghét.
Thật phiền phức.
Không chút dao động Chu Thanh Hạ né hai người họ cô muốn rời khỏi đây nhìn chướng mắt chết đi được, còn chưa bước thì cánh tay của cô bị anh chụp lấy theo phản xạ cô giật tay mình khỏi tay anh, còn tức giận vung tay tát cho anh một cái.
“Chátt!”
“Đừng chạm vào người tôi, tôi cảm thấy bẩn thỉu chết đi được.
”
Cái tát là thứ mà anh chưa từng nghĩ đến, ngay cả Đường Thư Ngôn cũng cảm thấy sốc, trước giờ chưa có người con gái nào đối xử với Từ Tước Lâu thế này, vậy mà cô gái này lại dám đánh anh ấy như vậy.
“Nè sao cô dám đánh anh ấy hả!!!” Đường Thư Ngôn cũng không kém cô ta đẩy cô một cái khiến cô ngã về phía sau.
Chu Thanh Hạ có chút không phản ứng kịp cho nên cô đứng không hề vững, còn tưởng lần này mất mặt trước Đường Thư Ngôn rồi, thì cô cảm nhận được cánh tay đỡ lấy mình.
“Có sao không?” Giọng nói nhẹ nhàng này vừa nghe cô đã biết là ai rồi.
“Em không sao.
”
Thẩm Dục Thần đỡ cô đứng dậy, mặc kệ hai người trước mắt anh ta để ý xem cô có bị thương không sau đó mới nhìn về phía Đường Thư Ngôn, đôi mắt sắc bén của anh ta muốn ghim chết người trước mặt
Anh ta không chút rộng lượng “Đường Tiểu Thư cô đẩy mạnh như vậy, nếu cô ấy có chuyện tôi biết phải làm sao? Tôi sẽ lột da cô mất.
”
“Anh! ”
“Anh Từ, anh nhìn xem bọn họ ức hiếp em.
” Đường Thư Ngôn không dám đối đầu với Thẩm Dục Thần liền quay sang anh nắm lấy tay nũng nịu nước mắt như muốn tuông trào ra như suối.
Từ Tước Lâu gạt tay cô ra khỏi tay anh, anh nắm lấy tay Chu Thanh Hạ kéo cô từ phía Thẩm Dục Thần về phía mình, sau đó anh chắn trước mặt cô, tay nắm chặt lấy cổ tay của cô, anh hít thở một hơi rồi lạnh lùng lên tiếng “Cô phát điên thì chạy về Đường Gia mà phát điên, hơn nữa là mẹ tôi hứa hôn thì cô chạy về mà nói với bà ấy, bảo bà ấy nói Từ Vũ lấy cô đi.
”
“À mà, tôi cũng không bị mù mà đi lấy cô, cô cũng đừng đi rêu rao khắp nơi là vợ tương lai của tôi, lấy cô tôi thà vào chùa tu còn hơn.
”
Nói xong anh nắm lấy tay Chu Thanh Hạ rời đi, Thẩm Dục Thần nhúng vai anh đút hai tay vào túi quần, cúi người nhìn vẻ mặt tức tối của Đường Thư Ngôn “Chậc! Cô nên đi khám não đi, tôi biết một chỗ đến đó chỉ cần nói là tôi giới thiệu thì sẽ được giảm giá đấy.
”.