Chu Thanh Hạ cô phải ghé sang tiệm thuốc mua thuốc đau dạ dày sau đó mới có thể đến nơi tổ chức tiệc chào mừng giám đốc mới.
Bệnh dạ dày của cô gần đây hình như tái phát rồi, đợi xong việc e là phải xin nghĩ để đi khám.
Lúc cô lái xe đến quán nhậu mà nhân viên công ty chọn để tổ chức tiệc hình như mọi người đều đã đến hết rồi chỉ có mình cô là đến muộn cho nên cô cũng có chút ái ngại.
Mọi người đặt một phòng riêng, quán nhậu này theo phong cách Hàn Quốc cho nên nhìn ngồi bệch xuống chiếc đệm lót như một gia đình mà không cần phải câu nệ với nhau.
Lương Ân chừa cho cô một chỗ ngồi bên cạnh, cô bước vào liền cúi đầu chào mọi người “Xin lỗi mọi người tôi đến trễ nhé.” Giọng cô vừa vang lên Từ Tước Lâu ở đầu bàn gần chỗ Lương Ân đã ngẩn đầu nhìn cô.
Đôi mắt trong vắt của Thanh Hạ cũng vô tình nhìn đến vị trí của anh, cô thoáng chút giật mình vì đôi mắt anh nhìn cô vừa quen thuộc vừa lạnh lùng.
Nhìn thấy cô bất động Lương Ân mới cẩn thận đứng lên giới thiệu cô “Giới thiệu với giám đốc cô ấy là Chu Thanh Hạ là nhân viên xuất sắc của tổ 10 tụi em ạ.”
Từ Tước Lâu nhìn cô chăm chăm sau đó cũng gật đầu đưa tay hướng về phía cô chỉ nhàn nhạt không nóng không lạnh “Chào cô Chu, tôi là giám đốc điều hành mới tên tôi Từ Tước Lâu rất vui được làm quen với cô và mọi người.” Anh khẽ nhếch môi nở nụ cười.
Gương mặt điển trai mang theo nụ cười quyến rũ lại ma mị, nhưng đó không phải điều mà khiến Chu Thanh Hạ bất động, mà ngay khi cái tên Từ Tước Lâu phát ra từ miệng anh thì cả cơ thể cô đã đông cứng lại rồi.
Cô nhìn anh không đưa tay bắt lấy tay anh, cũng chẳng lên tiếng nói câu nào.
Từ Tước Lâu? Là Từ Tước Lâu của Từ Gia.
Lương Ân nhìn thấy cô bất động liền huýt vai cô một cái nói nhỏ “Chị Hạ.”
Cô mới giật mình đưa tay bắt lấy tay anh cẩn thận gật đầu không dám đưa mắt nhìn nữa “Chào sếp Từ! Tôi là Chu Thanh Hạ của tổ 10 ạ.”
Bàn tay của Từ Tước Lâu siết chặt lấy bàn tay cô đến phát đau, Chu Thanh Hạ cố gắng rút tay lại, cô ngồi xuống cạnh Lương Ân cúi cúi mặt không dám ngẩn đầu.
Anh cũng ngồi xuống chỉ là vui vẻ giao tiếp với mọi người lâu lâu lại đưa mắt sang cô lén lút nhìn một cái.
Giây phút biết anh là Từ Tước Lâu thì cô một chút cũng không thoải mái, cô cầm điện thoại nhắn tin cho người quen bảo hãy gọi điện cho cô.
Chỉ khi như vậy cô mới có cớ để rời khỏi bàn tiệc, tránh đi ánh mắt đang thăm dò mình của anh.
Chẳng hiểu sao mọi chuyện lại có thể trùng hợp đến vậy, cô không nhớ nổi Từ Tước Lâu của trước đây nữa, cô cũng không muốn nhớ lại, bởi vì tầng lớp, cấp bật đều không ngang nhau chi bằng cứ như người xa lạ.
Cô không muốn bị người khác nói ra nói vào, cũng không muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt dò xét.
Từ Tước Lâu ngồi quan sát cô một cách chậm rãi, anh cảm thấy cô không hề nhận ra anh cô thật sự có thể quên mất về anh như vậy sao? Quên luôn cả những gì trước đây cô nói với anh, cho nên mới có thể thoái mái như vậy mà không chút áy náy.
Đột nhiên đôi mắt anh quét qua màng hình điện thoại đang hiện lên có cuộc gọi đến, Chu Thanh Hạ cảm nhận được điện thoại rung cô cũng chậm rãi đứng dậy lịch sự nói với mọi người.
“Mọi người uống đi, tôi có điện thoại một chút.” Cô cầm lấy điện thoại bước ra bên ngoài.
Lương Ân nhìn theo bóng dáng cô liền thở dài, một đồng nghiệp bên cạnh cũng tò mò liền quay sang nói chuyện với Lương Ân “Chị Hạ có bạn trai rồi à?”
“Làm sao tôi biết được? Cậu đi mà hỏi chị ấy.” Lương Ân khó chịu khi có người hỏi đến đời tư của cô.
“Chị ấy hình như có bạn trai rồi, hôm trước tôi thấy chị ấy đi cùng một anh rất đẹp trai đến trung tâm thương mại.
Ôi bông hồng của lòng tôi đã có chủ rồi sao.” Anh ta thở dài cầm ly rượu lên uống một hơi.
Cuộc trò truyện của họ vô tình lọt vào tai của Từ Tước Lâu anh liền nhíu mày khó chịu, một lúc liền không nhịn được mà đứng dậy đi ra bên ngoài.
Đưa mắt tìm người, liền nhìn thấy cô đang đứng bên ngoài sân sau của quán nhậu.
Từ Tước Lâu châm lấy một điếu thuốc, anh vừa hút thuốc vừa đút tay vào túi quần, chiếc áo sơ mi trắng của anh càng khiến anh trở nên thanh lịch sang trọng, tay áo anh xoăn đến khủy tay, cổ tay vẫn đeo chiếc đồng hồ của một hãng mà từ bé anh đã thích.
Dựa vào cánh cửa đưa mắt nhìn cô gái đứng bên ngoài giữa màng đêm tĩnh mịch chỉ có vài ánh đèn đường sỏi sáng đủ một con đường mòn nhỏ, Chu Thanh Hạ không hề nhận ra sự hiện diện của anh, cô cũng không ấn nghe điện thoại, mà chỉ nhắn lại giải thích lý do.
Cô muốn hít lấy không khí bên ngoài một chút mới vào trong xin phép mọi người về sớm.
Nhưng bầu không khí của cô đã bị phá vỡ bởi một câu nói.
“Mặt có thể quên chẳng lẽ tên cũng không nhớ nổi? CHU THANH HẠ?” Giọng điệu của anh không gấp gáp, chỉ nhấn mạnh tên cô, đôi mắt vừa ma mị vừa quyến rũ che giấu đi toàn bộ cảm xúc của mình.
Chu Thanh Hạ giật mình theo phản xạ quay đầu lại, cô nhìn Từ Tước Lâu.
Từ Tước Lâu cũng nhìn cô chăm chăm.
“Sếp Từ, anh vừa nói với tôi sao?”
Anh bật cười chế giễu, dụi bỏ điếu thuốc trong tay mình mà bước xuống bật thềm đi thẳng về phía cô, anh bước đến gần cô, đưa tay lên sờ lấy gò má cô một cái mới lên tiếng “Chu Thanh Hạ cả Bắc Thành chỉ có một Từ Gia cũng chỉ có một Từ Tước Lâu đừng nói là em quên rồi.”
“Tôi biết nhưng Từ Tước Lâu tôi đang nói ý anh là gì?” Cô đứng đối diện anh, gạt lấy tay anh ra khỏi gò má mình, cô không hiểu ý anh cũng không rõ anh muốn gì mà lại ra đây nói với cô những câu đó.
Từ Tước Lâu đút hai tay vào túi quần, anh nghiên người về phía trước mặt cô “Không phải em nên nói với tôi là...”
“Từ Tước Lâu, em về rồi hay sao? Hay em phải nói với tôi là Từ Tước Lâu đã lâu rồi không gặp?”
Chu Thanh Hạ nhìn anh, cô biết ngày đó không từ biệt là lỗi của cô, nhưng lần quay lại này cô không hề có ý định tìm gặp anh, chỉ là vô tình mà thôi.
Hoặc có thể ông trời cố tình trêu đùa cô.
“Từ Tước Lâu! Tôi nghĩ tôi nên nói chúng ta nên như người xa lạ thì tốt hơn.”.