Edit: Poisson (Pepoisson)
Beta: Russell (russelljourdian_)
- ----
[Tôi có thể ngủ trên giường của anh không?]
Tiêu Niên gửi xong tin nhắn, liền nằm úp sấp ở trên ghế sô pha chờ Lục Tri Chu trả lời.
Hai giây sau.
[Không thể.]
"Ha."
Tiêu Niên từ khoang mũi phát ra âm thanh xem thường, sau đó tìm số trong danh bạ rồi bấm gọi, trong miệng lẩm bẩm: "Mẹ nó, hắn nghĩ mình thích lắm à?"
Cậu cũng không nhất định phải ngủ trên giường của Lục Tri Chu, nếu không phải hôm nay là ngày đầu tiên cậu mới chuyển đến, trên người không có cái gì, chưa kể giường trong phòng khách chỉ có một tấm nệm hỏng, bắt cậu ngủ thế quái nào được.
Nhà của Lục Tri Chu thực sự rất trống trải, toàn bộ là màu trắng, đen và xám, đều là gam màu lạnh, muốn có bao nhiêu vắng vẻ thì có bấy nhiêu vắng vẻ.
Nhà lớn như vậy lúc này cũng chỉ còn một mình Tiêu Niên, cho dù không bật điện thoại vẫn nghe được tiếng bíp bíp phát ra, bên ngoài trời vẫn mưa, ban công gió thổi vù vù, làm cho Tiêu Niên cảm thấy bản thân đặc biệt cô độc.
Không biết tên tiểu tử Tiểu Minh đang làm gì, điện thoại của Tiêu Niên đổ chuông mà cậu ta lại không bắt máy.
Tiêu Niên đang muốn gọi lại thì chuông cửa vang lên.
Cậu đi ra xem thử, thấy một anh shipper, trong tay xách theo hai cái túi.
Tiêu Niên từ bên trong hỏi vọng ra: "Ai thế?"
Shipper hỏi: "Là Tiêu tiên sinh phải không ạ? Chăn bông của anh đến rồi đây."
Tiêu Niên mở cửa, nói cảm ơn với hắn rồi đem túi vào nhà.
Đoán sơ qua là trên giường gồm có bốn cái bao cùng ruột chăn.
Tiêu Niên hơi nhíu mày lại, điện thoại di động vang lên.
"Đại thiếu gia có chuyện gì không ạ?" Đầu kia của điện thoại, tiểu Minh hỏi cậu.
Tiêu Niên: "Không sao, định hỏi cậu chăn ga mua ở đâu."
Tiểu Minh "Há" một tiếng: "Siêu thị tiện lợi nào mà không bán chăn ga(*)? Sao, không đủ cho hai người dùng hả?"
(*): Chăn Tiêu Niên nói là chăn để đắp, chăn tiểu Minh nói là bao cao su.
Tiêu Niên: "...!Đầu óc sạch sẽ một chút, tôi nói là chăn này đó."
Tiểu Minh cười rộ lên: "Có ý gì chứ, hai người giữ lễ nghĩa như vậy hả? Ở chung ngày đầu tiên còn muốn đổi chăn?"
Tiêu Niên cười: "Không phải ngủ chung một giường, sao không được đổi."
Tiểu Minh cười như tiếng ngỗng kêu: "Ngài là nhất, nhất ngài rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Niên chụp ảnh hai túi đồ trên mặt đất rồi gửi cho Lục Tri Chu.
[Anh mua?]
Một giây sau.
[Ừ.]
Tiêu Niên lâu lắm rồi không trải giường, lần này cậu phải chật vật mãi mới xong.
Làm xong, tắm xong thì đã hừng đông luôn rồi.
Không chỉ mỗi cái giường này dằn vặt cậu, ngày hôm nay cũng bắt tay dằn vặt cậu.
Tiêu Niên của ngày hôm trước sao có thể nghĩ tới, ba mẹ cậu ngày hôm qua lại cho cậu lấy vị thông gia từ bé kia.
Tiêu Niên của ngày hôm qua cũng làm sao nghĩ tới, Tiêu Niên của ngày hôm nay chuyển vào nhà của thông gia từ bé luôn rồi.
Nói là chuyển nhà, thật ra Tiêu Niên cũng không mang cái gì, cậu chỉ cần một cái vali để kéo vào là được.
Vẫn là cậu tự mình đón xe tới, Lục Tri Chu chỉ quăng mật mã mở cửa vào điện thoại của cậu cũng không hề nói năng gì.
Không hoan nghênh, cũng chẳng khách khí.
Vali của Tiêu Niên không có bao nhiêu đồ, giống như đi ra ngoài du lịch mấy ngày hơn.
Chẳng qua không phải chỉ trong mấy ngày, cậu nghĩ cậu phải sống ở đây một thời gian dài.
Về việc sau này...!
Vậy để sau này hãy nói.
Hơn một giờ sáng, bên ngoài một chút tiếng động cũng không có, Tiêu Niên suy nghĩ một lúc, quyết định gửi tin nhắn cho Lục Tri Chu.
[Sao còn chưa về?]
Lục Tri Chu trả lời: [Có việc?]
Tiêu Niên: [Không có việc gì.]
Lục Tri Chu: [Sẽ về muộn một chút.]
Tiêu Niên: [Ồ.]
Sau khi Tiêu Niên gửi xong tin nhắn, nhìn cuộc hội thoại của cậu cùng Lục Tri Chu mà cạn lời.
Làm như cậu rất quan tâm Lục Tri Chu vậy.
Ngủ.
Ngày thứ hai khi Tiêu Niên tỉnh lại, ở trên giường choáng váng một lúc lâu mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào.
Cậu vùi đầu vào gối, phát ra một tiếng như heo kêu rồi mới chậm chạp tỉnh lại.
Phòng khách không có phòng vệ sinh riêng, Tiêu Niên chỉ có thể kéo cơ thể mệt mỏi đi ra ngoài.
Nhưng cửa vừa mở ra.
Đạ mấu.
Bên ngoài sao nhiều người vậy?
Tiêu Niên ngơ ngác đứng tại cửa phòng, mấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha cũng có chút sửng sốt.
Tiêu Niên trong nháy mắt tỉnh lại.
"Ừm." Tiêu Niên phá vỡ trầm mặc, lộ ra khuôn mặt tươi cười, giơ tay "say hi" nói: "Hi, chào buổi sáng."
Mấy người đàn ông còn sững sờ trên sô pha, sau khi nghe Tiêu Niên chào, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn người đang pha trà.
Thông qua vẻ mặt của vị này, Tiêu Niên đoán, anh ta chắc là đã quên nhà mình còn có một người tên Tiêu Niên.
Đầu tiên chỉ thấy anh liếc mắt lên nhìn Tiêu Niên, sau đó tầm mắt đi xuống, nhìn đôi chân trần của cậu.
Sau đó anh "ha" một tiếng rồi đứng lên.
"Các anh nói chuyện đi."
Anh nói xong, liền đi thẳng đến chỗ Tiêu Niên, trực tiếp kéo Tiêu Niên vào phòng.
"Quần đâu?" Lục Tri Chu hỏi.
Tiêu Niên: "Không có mặc."
Lục Tri Chu: "Mặc vào."
Tiêu Niên nghi hoặc: "Bên ngoài là ai vậy?"
Lục Tri Chu: "Đồng nghiệp."
Tiêu Niên kéo áo lên một chút, lộ ra một bên mép quần lót: "Tôi có quần lót, không được sao? Tôi không tham gia với các anh, tôi ra ngoài đánh răng, đánh răng xong sẽ trở lại."
Lục Tri Chu trầm giọng nói: "Không được."
Tiêu Niên không có thói quen mặc quần áo lúc vừa thức dậy, lại nghĩ dù sao cũng là nhà người khác, liền mặc một chiếc áo vừa dài vừa rộng, mùa hè cũng không nóng, hơn nữa chân cậu rất dài, hầu như không lộ cái gì.
Nhưng hiện tại có mặt của chủ nhà, Tiêu Niên tìm một bộ quần áo trong vali để mặc ra ngoài.
Sau đó cậu lần nữa đi ra, ngoại trừ Lục Tri Chu liếc nhìn một cái, thì không còn ai nhìn cậu, cậu im lặng không lên tiếng đi vào nhà tắm ở kế bên, nhẹ nhàng rửa mặt, rửa mặt xong lại lẳng lặng trở về phòng.
Nói đến việc vì sao cậu lại sống ở nhà Lục Tri Chu.
Đến cậu cũng không hiểu được.
Mọi chuyện nên bắt đầu kể từ đâu? Ngày hôm kia, cậu cao hứng về nhà, lúc đang ăn cơm thì mẹ đột nhiên hỏi cậu, con có biết mình có một đối tượng đính hôn từ bé không?
Không chờ Tiêu Niên hỏi lại, mẹ đã nói tiếp, là ông nội con quyết định, hiện tại cũng đến lúc gặp mặt rồi.
Cậu cơ bản không tin, thời đại nào rồi còn làm thông gia từ bé? Không thấy nực cười à.
Ba mẹ của cậu là người làm ăn, cho nên phương diện vật chất Tiêu Niên luôn luôn không cần lo lắng, đối với tiền tài cũng không có khái niệm gì, chỉ là ba mẹ rất muốn cuộc sống cậu yên ổn, dù luôn nói cậu không đứng đắn, nhưng vẫn hi vọng cậu có thể tìm một công việc ổn định một chút, không muốn cậu cả ngày lang thang bên ngoài, kết bạn mới một đám bạn xấu.
Sau đó họ kể cho Tiêu Niên nghe về đối tượng thông gia từ bé của mình, nói đó là giáo sư đại học, còn nói người ta rất thành thật rất đàng hoàng, lại lễ phép, trong câu chữ đều là yêu thích.
Nhưng Tiêu Niên không thích, cậu lập tức não bổ ra vị giáo sư già, trời ạ, sao cậu có thể đáp ứng đây?
Nói một hồi, cậu liền cùng ba mẹ cãi nhau.
Mẹ của cậu mắng người chưa bao giờ yếu thế, đến cuối cùng trực tiếp chỉ vào mũi Tiêu Niên nói, con một là kết hôn, một là từ nay cút khỏi cái nhà này.
Tiêu Niên đương nhiên là trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Đêm đó, cậu liền hẹn đám bạn xấu trong miệng mẹ mình đi quán bar.
"Cộc cộc cộc."
Ba tiếng tiếng gõ cửa đánh gãy tâm tư của Tiêu Niên, cậu hồi phục tinh thần lại.
"Làm sao vậy?"
Mở cửa ra, Tiêu Niên ló đầu ra nhìn, hỏi Lục Tri Chu đang đứng bên ngoài.
Lục Tri Chu nói: "Ăn cơm."
Tiêu Niên nhìn phía sau Lục Tri Chu: "Đồng nghiệp của anh đi rồi à."
Lục Tri Chu: "Đi rồi."
Tiêu Niên cười với Lục Tri Chu: "Anh chuẩn bị bữa sáng cho tôi hả."
Lục Tri Chu đi ra ngoài: "Ừm."
Tiêu Niên đi ra: "Vậy cám ơn anh nhé, thật ngại quá."
Lục Tri Chu: "Đừng khách sáo."
Tiêu Niên: "..."
Không thể không nói, trên người người này đều là khí chất của một cán bộ kỳ cựu, Tiêu Niên thật sự không thể nào tưởng tượng được mỹ nam lên giường với cậu khuya ngày hôm trước lại là vị đang đứng trước mắt này.
Thấy hắn hiện tại nghiêm túc như vậy, Tiêu Niên không khỏi cảm thấy buồn cười.
Sau đó cậu lại đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt anh trai này ở quán bar.
Lúc đó Lục Tri Chu ngồi ở quầy bar bên cạnh, nhìn giống đang chờ người, Tiêu Niên thấy người này đẹp trai, cậu thổi mấy cái rắm cầu vồng trước mặt bạn bè liền bị họ vây quanh.
Lấy cái cớ mời rượu, cậu bất chấp đi tới.
Nhưng đến nơi, cậu liền thấy sợ, nhìn thấy mặt Lục Tri Chu lại càng sợ hơn, cậu không biết mình có thể khống chế người đàn ông này hay không.
Cho nên xét theo nguyên tắc của một cái vò đã mẻ lại sứt, câu đầu tiên Tiêu Niên nói với Lục Tri Chu là: "Anh đẹp trai, anh có hứng thú làm tình với tôi không?"
Sau đó cậu liền hôn hắn.
Bây giờ suy nghĩ lại hình ảnh đó, Tiêu Niên thấy tê cả da đầu sởn cả tóc gáy, sao cậu lại dũng cảm như vậy? Lục Tri Chu lúc đó tại sao không đánh chết cậu đi.
Nhưng bây giờ cậu không dám lỗ mãng nữa, cậu ăn nhờ ở đậu nhà người ta, bảo sao nghe vậy, Lục Tri Chu là lớn nhất.
Bữa sáng của bọn họ là cháo, Lục Tri Chu phân bát đũa, Tiêu Niên nhịn không được hiếu kỳ hỏi một câu: "Anh nấu hả?"
Lục Tri Chu: "Không thì sao?"
Tiêu Niên: "Ha ha, tôi cho là trong nhà có một dì người làm."
Lục Tri Chu: "Tôi sống một mình."
Sau đó anh liền thêm một câu: "Hiện tại có cậu."
Tiêu Niên bởi vì lời nói này, không hiểu sao mà dừng lại một lúc.
Lục Tri Chu đối với cậu rất khách khí, có lẽ cũng coi cậu là khách, bát cháo đầu tiên liền đưa cho cậu.
Tiêu Niên có chút hơi sợ, muốn nhanh chóng dùng bữa, lại không nghĩ tới bát cháo này từ trong ra ngoài đều nóng hổi, cậu vừa chạm vào đã nhảy dựng lên.
Lục Tri Chu lập tức cười ra tiếng.
Cảm giác xa cách trong lòng Tiêu Niên ngay lập tức biến mất.
Cậu xoa xoa tay rồi tiếp tục muốn bưng bát cháo lên, chưa kịp đụng đến đã nghe Lục Tri Chu không mặn không nhạt nói: "Không sợ nóng à?"
Tiêu Niên lập tức thu tay về: "Xa như vậy làm sao mà ăn được."
Lục Tri Chu nhìn chằm chằm Tiêu Niên đang bĩu môi một lúc, duỗi ngón trỏ ra, dựa vào mép bàn rồi đẩy bát cháo đến trước mặt cậu.
Tiêu Niên cười với Lục Tri Chu: "Cảm ơn nhé."
Lục Tri Chu lúc ăn cơm không phát ra âm thanh, không biết gia giáo dạy dỗ trẻ nhỏ kiểu gì, đứng đắn đến không chịu được.
Bình thường Tiêu Niên ở nhà ăn cơm, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, so với Lục Tri Chu thì một đất một trời, hiện tại bắt cậu ngồi ăn nghiêm túc như vậy, hoàn toàn không một tiếng động, thật có chút làm khó cậu.
Cho nên chưa ăn được mấy miếng, Tiêu Niên liền nhịn không được tìm đề tài.
"Này, anh không hỏi tại sao tôi đột nhiên lại muốn ở lại nhà anh à?"
Lục Tri Chu nghe xong hỏi hắn: "Tại sao cậu muốn ở lại nhà tôi?"
Giọng điệu rất tùy ý.
Tiêu Niên: "..."
Tiêu Niên lắm lời lập tức sống dậy: "Tất nhiên bởi vì yêu thích giáo sư Lục rồi."
Lục Tri Chu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiêu Niên.
Tiêu Niên nghiêng đầu: "Không tin à?"
Lục Tri Chu: "Tôi cần phải tin à?"
Tiêu Niên nở nụ cười: "Cho nên dù không biết cái gì anh vẫn để tôi vào ở hả? Anh không sợ tôi làm gì anh à?"
Lục Tri Chu xem thường: "Cậu có thể làm gì tôi?"
Chà.
Điều này không đánh giá thấp Tiêu Niên.
Tiêu Niên thừa nhất sức lực, lập tức bám chặt.
"Giáo sư Lục." Tiêu Niên hai tay chống đầu, nhìn Lục Tri Chu: "Ăn sáng xong anh có bận gì không?"
Lục Tri Chu cúi đầu húp cháo: "Đi sở nghiên cứu."
"À..." Tiêu Niên phát ra âm thanh tiếc nuối: "Chiều nay thì sao?"
Lục Tri Chu: "Lên lớp."
Tiêu Niên càng ngày càng lạc giọng: "Buổi tối thì sao?"
Lục Tri Chu ngẩng đầu: "Có việc gì à?"
Tiêu Niên không từ bỏ: "Buổi tối đó, buổi tối anh có rảnh không?"
Lục Tri Chu lúc này mới nói: "Rảnh."
Đôi mắt Tiêu Niên cong cong, cười rộ lên, rõ ràng nửa giờ trước trong lòng tự nói với mình là không được lỗ mãng, hiện tại đi hết cmnr.
Cậu thậm chí còn lớn mật mà đưa tay ra, dùng ngón tay trỏ cào nhẹ lên mu bàn tay Lục Tri Chu, nhìn Lục Tri Chu, đôi mắt rưng rưng nói: "Anh trai à, làm sao bây giờ, em muốn làm.".