Edit: Nhép ( -nhepteaplus)
Beta: Esther ( T_Esther), Song (-Ramkie), Russell (russelljourdian_)
- ----
Bọn họ trực tiếp làm ở trên sô pha.
Tiêu Niên không rõ trong toàn bộ quá trình mình cùng Lục Tri Chu đã làm những gì.
Tới lúc cậu hoàn toàn tỉnh táo lại thì đã hơn một giờ trôi qua rồi, mọi chuyện cũng đã kết thúc.
Đêm nay Tiêu Niên đã kiềm chế rất nhiều, cậu không còn xấu hổ nữa mà chỉ im lặng giống như Lục Tri Chu,
Sau khi xử lý xong công việc, Lục Tri Chu quay lại thì thấy Tiêu Niên còn đang nằm dài trên sô pha.
Quần áo trên người Tiêu Niên vừa rộng vừa xộc xệch, lộ ra xương quai xanh và bờ vai của cậu.
Da của Tiêu Niên thật sự rất trắng, mái tóc nhuộm màu lam nhạt, lúc này ở dưới ánh lạnh lẽo trong phòng khách, trông cậu càng trắng hơn.
Tiêu Niên vùi người vào trong sô pha.
Khóe mắt và môi của cậu đều sưng đỏ, trông cậu lúc này giống hệt mỹ nhân yếu đuối.
Trên tấm đệm sô pha bên cạnh Tiêu Niên còn sót lại chút vết tích, giống như là đem thứ đó của cả hai vẽ lên.
Lúc này Lục Tri Chu đã mặc áo khoác, anh bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Niên.
Tiêu Niên có chút mông lung, cậu không đoán được tâm trạng của Lục Tri Chu bây giờ ra sao, và cậu cũng không rõ bản thân mình đang cảm thấy như thế nào.
Tiêu Niên cũng thừa nhận lần này là cậu chủ động câu dẫn anh.
Nhưng cái tên Lục Tri Chu này, đường đường là giáo sư đại học gương mẫu mà không cưỡng lại được vài lời trêu chọc sao? Thế quái nào mà khi nghe cậu gọi hai tiếng anh trai mà đã lên rồi?
Tiêu Niên nhắm hai mắt lại, cảm giác mình hình như có chút hối hận, nhưng lại cũng giống như không hối hận.
Nói chung, tâm tình phức tạp.
"Tiêu Niên."
"Lục Tri Chu."
Hai người đồng thời mở miệng.
"Cậu nói đi." Lục Tri Chu nói.
Tiêu Niên liền không khách khí: "Tôi muốn uống coca."
Nói xong liền nghe thấy Lục Tri Chu cười: "Được."
Lục Tri Chu khi đứng lên liền tỏa ra khí chất của một giáo sư, nhưng anh không bước đến tủ lạnh ở đằng kia mà là đi tới trước mặt Tiêu Niên.
Trái tim của Tiêu Niên lập tức đập loạn xạ.
Không đúng, lúc nãy cậu cũng không đâu có căng thẳng như vậy.
"Đứng đó làm gì?" Tiêu Niên hỏi.
Lục Tri Chu: "Còn có thể cử động không?"
Tiêu Niên: "Có thể cử động được hay không thì thế nào?"
Lục Tri Chu đột ngột cúi người, ôm Tiêu Niên lên.
"Cậu đi tắm rửa trước đi." Lục Tri Chu vừa đi vừa nói: "Trong nhà không có đồ uống, tôi đi mua, tắm rửa xong ra uống, có được không?"
Tiêu Niên bình tĩnh lại: "Ồ."
Đạ mấu, sao anh ta lại ôn nhu như vậy?
Sau đó Tiêu Niên hỏi: "Lúc nãy bị tôi cắt ngang là anh đang định nói gì thế?"
Lục Tri Chu: "Chỉ là muốn ôm cậu."
Nói đến đây, Lục Tri Chu dừng bước chân lại.
Hóa ra là đã đến phòng tắm.
Sau đó Tiêu Niên cảm thấy Lục Tri Chu hạ thấp người xuống rồi mở cửa phòng tắm ra.
Cũng nhân tiện bổ sung lời vừa nãy: "Đi tắm."
Tiêu Niên không biết nếu cậu yêu cầu Lục Tri Chu tắm giúp mình thì anh có nguyện ý hay không, cuối cùng cậu cũng không nói gì, mối quan hệ hiện tại của bọn họ còn chưa tới giai đoạn đấy.
Nếu như Lục Tri Chu đồng ý thì lần này tắm xong, Lục Tri Chu không xấu hổ thì cậu cũng sẽ lúng túng.
Cho nên khi vừa vào phòng tắm có vòi hoa sen, Lục Tri Chu ngay lập tức rời đi.
Càng ngâm mình trong nước Tiêu Niên càng thấy sảng khoái lạ kì.
Loại cảm giác tận hưởng gì đây.
Điều này có vẻ… không đúng lắm.
Tắm xong cậu liền đi ra ngoài, quả nhiên Lục Tri Chu đã về, quần áo cũng đã thay đổi gọn gàng, có vẻ anh cũng vừa tắm xong.
Lần này Tiêu Niên cũng đàng hoàng lại, tìm một bộ đồ để mặc, có cả quần cả áo.
Cậu vừa bước vào phòng khách thì đã nghe thấy Lục Tri Chu hỏi: "Uống loại nào?"
Tiêu Niên chỉ vào cái lon bên trái, Lục Tri Chu liền mở nắp lon ra, đẩy đến trước mặt cậu.
Lục Tri Chu: "Ngồi."
Tiêu Niên: "...!Tôi ngồi không được."
Lục Tri Chu dừng một chút, sau đó anh nói: "Xin lỗi."
Tiêu Niên lập tức xua tay: "Không không không, không phải lỗi của anh."
Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, để ổn định tâm trạng thì Tiêu Niên đã cầm lấy lon coca uống một ngụm.
Sau đó cậu chủ động lên tiếng làm dịu bớt sự xấu hổ vừa nãy, cậu vừa cười vừa nói: "Anh không uống à?."
Lục Tri Chu: "Không uống."
Tiêu Niên: "Đồ uống có ga cũng không uống sao?"
Lục Tri Chu: "Không uống."
Tiêu Niên: "Thế bình thường anh uống cái gì?"
Lục Tri Chu: "Nước."
Tiêu Niên "À" lên một tiếng: "Anh kiềm chế bản thân tốt ha."
Lục Tri Chu: "Khá tốt."
Tiêu Niên: "Tôi thấy trên lầu có thiết bị tập thể hình, anh cũng hay tập đúng không?"
Lục Tri Chu: "Thỉnh thoảng mới rèn luyện."
Tiêu Niên: "Ha ha."
Sau đó cậu cầm lon coca lên uống thêm ngụm nữa
Có cái gì để mà nói chuyện chứ.
Chờ Tiêu Niên uống xong, Lục Tri Chu đột nhiên nói: "Chuyện vừa rồi không nên xảy ra."
Tiêu Niên gật đầu đồng ý: "Đúng thế."
Lục Tri Chu: "Xin lỗi."
Tiêu Niên hoảng loạn: "Anh đừng khách sáo như vậy, tôi cũng có một phần trách nhiệm."
Lục Tri Chu: "Không có lần sau."
Tiêu Niên: "Ừm, đúng."
Không hiểu tại sao, Tiêu Niên vốn đang vênh váo đắc ý, làm một nháy xong, trong nháy mắt lại trở nên khúm núm.
Uống tiếp hai ngụm, Tiêu Niên thấy Lục Tri Chu không còn chuyện gì nên trở về phòng.
Cậu gọi điện thoại cho Tiểu Minh.
Tiểu Minh là người biết mọi thứ về chuyện của cậu và Lục Tri Chu, buổi tối ngày hôm ấy cậu và Lục Tri Chu chung phòng chính là do cậu ta khai ra.
"Chuyện gì thế Tiêu thiếu gia?" Tiểu Minh nhận điện thoại liền hỏi.
Tiêu Niên: "Cậu đoán xem xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Minh: "Hai ngươi làm?"
Tiêu Niên: "..."
Tiểu Minh: "A? Không phải hả?"
Tiêu Niên: "...!Phải."
Tiểu Minh: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, mẹ nó."
Tiêu Niên xoa nắn mi tâm: "Cậu không thấy chuyện này có gì lạ à?"
Tiểu Minh: "Có cái gì mà không hợp lý, hai người không phải là tình nhân sao?"
Tiêu Niên: "Tình cái đầu của cậu."
Tiểu Minh: "Ha ha ha, ngày hôm qua là ai nói với tôi," Tiểu Minh bắt chước giọng điệu của Tiêu Niên: "Phải về nhà ở với vị hôn phu rồi."
Tiêu Niên: "Tôi đang nghiêm túc nói chuyện với cậu."
Tiểu Minh nở nụ cười châm chọc: "Ai da, hai người đều độc thân, có cái gì mà không được chứ?"
Thô nhưng thật, Tiêu Niên thế mà không phản bác được.
Cũng đúng.
Tiêu Niên: "Không phải, cậu nói xem, anh ta tại sao muốn làm với tôi?"
Tiểu Minh: "Cậu hỏi tôi làm gì? Không bằng đi hỏi anh ta."
"Tôi nào dám." Tiêu Niên hỏi: "Cậu nói thử xem, lẽ nào anh ta thích tôi rồi?"
Vừa dứt lời, Tiêu Niên cũng đã tự bật cười.
"Ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha, ha."
"Quên đi quên đi, không phải đâu " Tiêu Niên tự cho mình một lời giải thích hợp lý: "Anh ta chỉ là thèm khát thân thể của tôi thôi."
Tiểu Minh không phục: "Tại sao không thể thích cậu? Thích cậu và thèm thân thể của cậu có gì khác nhau sao?"
Tiêu Niên bất đắc dĩ: "Anh ta yêu thích tôi mới là lạ, anh ta không hôn môi tôi."
Tiểu Minh trong nháy mắt ủ rũ: "Ơ? Này..."
Tiêu Niên bĩu môi: "Phải."
Tiểu Minh: "Quá đáng thế!"
Tiêu Niên ai oán: "Sao cũng được, cũng không còn lần sau."
Tiểu Minh cười: "Ồ? Thật không?"
Tiêu Niên: "Chắc chắn sẽ không."
Tiểu Minh kỳ kỳ quái quái nói: "Tôi và cậu đánh cược đi."
Tiêu Niên: "Đánh cược cái gì?"
Tiểu Minh: "Năm trăm tệ."
Tiêu Niên: "Chơi luôn."
Tiểu Minh lại hỏi: "Sảng khoái vậy sao?"
Tiêu Niên cười rộ lên: "Có sao nói vậy, chơi tất."
Đêm hôm khuya khoắt, lần này Tiêu Niên dù có thấy chán cũng không đi ra ngoài, cậu chỉ ngồi trong phòng khách một lát, sau đó lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tiêu Niên thức dậy đi ra ngoài rửa mặt thì ngửi thấy một mùi thơm từ phòng bếp bay ra.
Cậu không nhịn được tò mò, tùy ý đem cái đầu như ổ gà của mình vào phòng bếp.
Mùi hương này hẳn là của món trứng ốp, bên cạnh còn có bánh mì cùng sữa bò, Tiêu Niên lập tức đoán được bữa sáng có món gì.
Cậu quay đầu định đi ra, đúng lúc Lục Tri Chu vừa xoay người lại.
Hai người bất ngờ bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Niên lập tức cười rộ lên: "Chào buổi sáng."
Lục Tri Chu cho trứng ốp vào đĩa rồi đặt lên bàn: "Chào."
Lúc đi qua Tiêu Niên, Lục Tri Chu liếc nhìn ổ gà trên đầu cậu, có thể là vì không vừa mắt nên anh giơ tay lên xoa nhẹ hai cái.
Đúng là mấy ngày qua Lục Tri Chu ở trước mặt Tiêu Niên luôn là một người đứng đắn, ngay cả khi làm tình cũng mặc áo sơ mi rất chỉnh tề, dường như không có ý định cởi ra.
Tiêu Niên càng thêm xác nhận chuyện Lục Tri Chu chỉ thèm muốn thân thể cậu.
"Rửa mặt xong rồi ra ăn."
"Được."
Tiêu Niên rửa mặt xong đi ra, Lục Tri Chu đã đem sữa bò đi hâm nóng, đũa đặt rất gọn gàng trên bàn.
Không thể không nói Lục Tri Chu là người cực kỳ tỉ mỉ, anh quan tâm cậu trong từng hành động nhỏ.
Vì vậy Tiêu Niên không nhịn được mà hỏi: "Đây là lần đầu anh ở chung với người khác sao?"
Lục Tri Chu hỏi ngược lại: "Bạn học cùng phòng ở trường có tính không?"
Tiêu Niên: "À."
Tiêu Niên: "Tôi nghe nói mấy năm trước anh luôn ở nước ngoài."
Lục Tri Chu: "Ừm."
Tiêu Niên: "Anh đã từng nấu ăn cho người khác chưa?"
Lục Tri Chu: "Hầu như đều là tôi tự làm."
Tiêu Niên trong lòng "chậc" một tiếng, đột nhiên cảm thấy bữa sáng không còn ngon nữa.
Sau đó cậu lại hỏi: "Anh thích người như thế nào?"
Lục Tri Chu quay đầu sang phía Tiêu Niên nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, nói: "Yên tĩnh một chút, tốt nhất cũng làm học thuật, tôi thích cùng người khác thảo luận nghiên cứu, có cùng thời gian làm việc thì tốt."
Tiêu Niên bĩu môi: "Vậy người yêu của anh chỉ có thể ở trong phạm vi này."
Lục Tri Chu: "Có thể nói như vậy."
Tiêu Niên: "Thế anh có thích người nào không?"
Lục Tri Chu: "Không có."
Tiêu Niên: "Có thể cùng nhau thảo luận nghiên cứu, giờ làm việc còn phải khớp nhau? Có thể tìm được một đống mà."
Lục Tri Chu nhìn Tiêu Niên: "Cậu muốn cãi nhau với tôi?"
Tiêu Niên cười rộ lên: "Không có không có, đơn giản là muốn quan tâm đến anh trai thôi."
Lục Tri Chu cũng hỏi: "Còn cậu? Thích mẫu người gì?"
Tiêu Niên: "Tôi thích người thú vị, có thể hiểu tôi, có thể khiến tôi vui vẻ, có thể chơi cùng tôi và sẽ dẫn tôi đi chơi."
Lục Tri Chu gật gật đầu, không tiếp tục nói nữa.
Nội dung của đoạn đối thoại này, giống như đang đồng thời nói cho đối phương biết, cả hai ai cũng không có hứng thú với người còn lại.
Tiêu Niên đoán sau khi ăn xong Lục Tri Chu sẽ ra ngoài, nên cậu lười trở về phòng mà trực tiếp ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động.
Không ngờ Lục Tri Chu lại ở nhà, cùng cậu ngồi xuống mở TV lên xem.
Lại là phim tài liệu tối qua.
Tiêu Niên không có hứng thú, mở game ra sau đó đứng dậy định về phòng.
"Đi đâu?" Lục Tri Chu hỏi cậu.
Tiêu Niên vừa bấm điện thoại vừa nói: "Tôi chơi game sẽ mở âm thanh, rất ồn ào"
Lục Tri Chu: "Tín hiệu ở phòng cậu không tốt."
Tiêu Niên dừng một chút: "Vậy à?"
Lục Tri Chu không nói gì nữa.
Nếu Lục Tri Chu đã nói như vậy, Tiêu Niên cũng không khách khí, trực tiếp chơi game ở bên ngoài.
Một người bạn trên mạng vừa mới tìm cậu, cho nên để hắn hỗ trợ.
Vì vậy chỉ vài giây sau, trong phòng khách chỉ còn tiếng của Tiêu Niên.
"Anh trai, tôi thích màu xanh dương."
"Anh ơi, có người mai phục trong bụi cỏ, anh cẩn thận đó."
"Anh quá là đỉnh!"
"Anh à, anh cứu tôi, cứu tôi đi!"
...!
Ván game đầu tiên vẫn còn chưa kết thúc thì Lục Tri Chu đã rời đi, trước khi đi cũng không nói với cậu một tiếng.
Chắc là vì thấy cậu đang chơi game nên không muốn làm phiền.
Nhưng cũng không quan trọng lắm.
Vì vậy cả sáng hôm nay, Tiêu Niên nằm lì trên sô pha chơi game.
Đến trưa, cậu suy nghĩ một chút vẫn rồi nhắn tin báo với Lục Tri Chu một tiếng.
[Anh trai buổi trưa có về nhà ăn cơm không?]
Lục Tri Chu rất nhanh liền trả lời lại hai từ:
[Không về.]
[Đừng gọi tôi là anh trai.]
Tiêu Niên nhếch miệng, cơn nghiện lại ập đến nữa rồi.
[Thế tôi nên gọi anh là gì đây?]
Tiêu Niên gửi xong tin nhắn, cậu cười thầm trong lòng sương sương.
Lúc này Lục Tri Chu đang cùng học sinh thảo luận về luận văn, nhìn thấy tin nhắn thoại của Tiêu Niên gửi đến, cuối cùng không nhịn được mở điện thoại ra.
Lục Tri Chu vốn định chuyển thành tin nhắn văn bản, nhưng tay lại không ấn đủ số giây, âm thanh trực tiếp phát ra.
Trong vòng bốn giây, tất cả đều là giọng nói mềm nhũn của Tiêu Niên.
"Chồng ơi, vậy gọi anh là chồng có được không?".