Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Rồi!

Trong phòng ngủ, ánh đèn vàng nhạt mỏng manh sáng tỏ bên đầu giường, vầng sáng trải dài từ mép giường rồi dần tối về phía bên kia.

Khăn trải giường màu xám nhạt đã nhăn nhúm cả lại, cạnh mép giường, một người con trai đang nằm sấp ở đó, cậu dựa đầu lên một cánh tay, một cánh tay khác lại rũ ở bên mép giường.

Bởi vì quá gầy, người cậu phảng phất như hoà làm một với giường chăn, mà trên người cậu, lúc này chỉ có một chiếc áo thun trắng, hờ hững phủ lên.

Cậu nhắm mắt lại, trạng thái là bất cứ ai nhìn thấy đều có thể nhận ra vẻ mỏi mệt.

Vài phút sau, cánh tay rũ bên mép giường của cậu bị một người đàn ông khác nắm lấy.

Tiêu Niên thoáng mở mắt, thấy Lục Tri Chu ngồi xổm ở trước mặt cậu, lại nhắm hai mắt lại.

“Uhm.” Tiêu Niên phát ra thanh âm ‘ông đây mệt lắm rồi’ từ dưới cổ họng.

Lục Tri Chu chải vuốt mái tóc Tiêu Niên: “Đi tắm nhé?”

Tiêu Niên hữu khí vô lực: “Đợi chút đã.”

Lục Tri Chu sờ sờ đầu cậu, đứng lên rồi ngồi xuống bên người cậu.

Tiêu Niên cơ bản không thay đổi tư thế, trước khi Lục Tri Chu đi tắm cậu trông thế nào, thì hiện tại hắn ra rồi cậu vẫn trông như thế.

Lục Tri Chu duỗi tay chỉnh lại quần áo trên người Tiêu Niên, hỏi: “Lạnh không?”

Tiêu Niên: “Không lạnh.”

Lục Tri Chu cầm tay Tiêu Niên đặt lên đùi mình: “Anh ôm em đi tắm?”

Tiêu Niên vẫn là câu trả lời kia: “Lại nằm một lát.”

Cái một lát này là bao lâu, kỳ thật Tiêu Niên cũng hiểu rõ trong lòng, cậu đang đếm dê đây nè.

Chỉ 100 con.

Lúc đếm tới 1, Lục Tri Chu đang nghịch tay của cậu.

Đếm tới 50, Lục Tri Chu bắt đầu nghịch tóc của cậu.

Đếm tới 99, Lục Tri Chu đột nhiên luồn tay vào.

Đáng tiếc, cái gì cũng chưa sờ được, Tiêu Niên ‘vèo’ cái liền bật dậy.

“Phắn đây.”

Tiêu Niên ném xuống câu này xong liền vọt vào nhà tắm phòng Lục Tri Chu.

Sau đó, cậu nhìn thấy quần áo mà Lục Tri Chu lấy cho cậu nằm trên kệ để đồ trong phòng tắm.

Chỉ một cái áo trên.

Vì xác minh lại, Tiêu Niên cầm cái áo kia giũ vài cái, xác định cũng chỉ có mỗi cái áo.

Tiêu Niên nhìn cái áo bật cười.

Nhớ trước đây, vị giáo sư Lục đang ngồi bên ngoài kia luôn mạnh mẽ yêu cầu cậu mặc quần đấy.

Ở trong phòng tắm sảng khoái tắm rửa một phen, vừa bước ra ngoài, Tiêu Niên phát hiện, Lục Tri Chu đã thay mới khăn trải giường và chăn.

Hôm nay bọn họ làm hơi điên cuồng, cậu không kiềm chế, Lục Tri Chu cũng không kiềm chế, chỗ này chỗ kia chỗ nào cũng loạn, nói chung khắp nơi, căn bản không nằm ngủ được.

Tiêu Niên mặc cái áo Lục Tri Chu đưa, nhấc chân lên giường, lại lết đến bên chân Lục Tri Chu, nửa quỳ ở trước mặt hắn.

Lục Tri Chu ôm eo cậu, nâng cằm cậu, ánh mắt phảng phất như dò hỏi.

Khoé môi Tiêu Niên vương ý cười, xít lại gần Lục Tri Chu, chóp mũi từ chân mày Lục Tri Chu lướt xuống mũi, ngừng lại trên chóp mũi Lục Tri Chu.

Tiêu Niên trao cho Lục Tri Chu một cái hôn chưa kịp chạm tới, sau đó tiếp tục di chuyển, đôi môi dừng lại bên dưới vành tai của Lục Tri Chu.

“Lão công.”

Thanh âm của Tiêu Niên dụ dỗ muốn chết: “Kế tiếp chúng ta……”

“Ngủ.”

Tiêu Niên nói xong lập tức đẩy Lục Tri Chu ra, rồi lập tức ngã xuống giường.

Lục Tri Chu ở trong không khí yên tĩnh vài giây, sau đó……

“Ha ha ha, cứu mạng, cứu mạng.”

Tiêu Niên lập tức bị khống chế, không thể động đậy.

Quan trọng là Lục Tri Chu căn bản không tốn chút sức lực nào.

“Chơi vui không?” Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên.

Tiêu Niên nhanh nhảu nhận sai: “Chơi không vui, chơi không vui, sai rồi sai rồi.”

Lục Tri Chu cười như không cười: “Không chơi?”

Tiêu Niên lại nhận sai: “Tha em đi mà, thầy Lục, giáo sư Lục, Lục ca, ca ca, lão công.”

Không phải Tiêu Niên không được.

Cậu chính là……

Đúng, cậu chính là không được đó.

Nhưng mấy người cho rằng vừa nãy Lục Tri Chu chỉ làm cậu một lần thôi sao?

Lục Tri Chu rốt cuộc buông Tiêu Niên ra, hắn tắt đèn đầu giường, cùng chui vào trong chăn, ôm lấy Tiêu Niên.

“Anh không sợ nóng à?” Tiêu Niên mở miệng liền hỏi.

Lục Tri Chu: “Không sợ.”

Tiêu Niên nghẹn vài giây: “Em sợ.”

Lục Tri Chu: “……”

Lục Tri Chu: “Chịu đựng.”

Tiêu Niên nở nụ cười: “Sao anh lại như vậy chứ.”

Lục Tri Chu: “Đổi qua chăn mỏng rồi, cũng hạ điều hòa, trước thử xem.”

Tiêu Niên tự nhiên muốn cười: “Ồ.”

Rõ ràng đối thoại bình thường như thế, nhưng thứ cảm xúc râm ran rậm rạp vừa nãy kia của Tiêu Niên lại bị Lục Tri Chu câu lên.

Cậu nhấp môi, cũng cúi đầu, sợ bị Lục Tri Chu nhìn thấy cậu đang cười trộm.

“Tiêu Niên.”

Một lát sau, Lục Tri Chu gọi tên cậu.

Tiêu Niên nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường: “A?”

Lục Tri Chu nói: “Hôm nay em có chút không giống ngày thường.”

Tiêu Niên vẫn là: “A?”

Cậu hỏi: “Chỗ nào không giống?”

Lục Tri Chu giống như dùng cằm cọ cọ cái trán của Tiêu Niên: “Hôm nay em rất vui vẻ.”

Tiêu Niên dừng một chút: “Nhìn ra ở đâu?”

Lục Tri Chu: “Cảm giác.”

Tiêu Niên mím môi, phủ nhận cũng không được, thừa nhận cũng không xong. Cậu thật đúng là vui vẻ, giống như bởi vì cơ thể đã thừa nhận chuyện Lục Tri Chu thích cậu, lúc làm chuyện ấy, cả người và tâm tình đều không giống trước.

Đặc biệt thả lỏng, kiểu như ‘bảo bối của anh đêm nay hoàn toàn thuộc về anh, anh muốn rộng mở thế nào cũng được.’

Sau lại, cậu không có trả lời, Lục Tri Chu cũng không truy hỏi nữa.

Lại sau lại, có thể là vì tác dụng của chăn, cũng có thể là vì tác dụng của điều hòa, Tiêu Niên rốt cuộc không thấy nóng nữa, vừa ngủ liền đến hừng đông, đến khi đồng hồ báo thức của cậu vang lên.

Vừa tỉnh lại, cậu cũng nhanh chóng phản ứng lại tại sao phải đặt đồng hồ báo thức, cho nên trước khi Lục Tri Chu tỉnh lại, Tiêu Niên lập tức tắt đồng hồ báo thức đi.

Không tồi, Lục Tri Chu cũng ngủ rất ngon.

Nhưng cũng không biết hắn là ngủ khi nào.

Tiêu Niên nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, dựa theo công thức tra tìm ngày hôm qua mà nấu cháo, lại vụng về chiên mấy cái trứng, làm chút chà bông.

Thời gian vừa đúng, dọn món xong, Lục Tri Chu cũng từ phòng ngủ bước ra.

Tiêu Niên nở nụ cười: “Chào buổi sáng, Lục Tri Chu tiên sinh.”

Lục Tri Chu cười cười: “Chào buổi sáng.”

Hắn hỏi Tiêu Niên: “Sao dậy sớm thế?”

Tiêu Niên cho Lục Tri Chu xem thức ăn trên bàn.

Lục Tri Chu nghi hoặc mà nhìn Tiêu Niên.

Tiêu Niên giúp Lục Tri Chu kéo ghế ra: “Chẳng phải là hôm qua ngài uống nhiều quá sao, em làm người tốt làm đến cùng, đã chăm phải chăm cho trót, giúp anh lót dạ.”

Lục Tri Chu lúc này mới ngồi xuống, hắn hỏi: “Em làm?”

Tiêu Niên cũng tự mình cười: “Này không rõ ràng sao? Cơm hộp mà làm xấu như vậy anh không khiếu nại à?”

Lục Tri Chu cũng cười.

Thấy Lục Tri Chu cầm đũa lên, Tiêu Niên cũng vòng qua, kéo ghế cho mình.

Đến khi ngồi xuống, cậu mới phát hiện Lục Tri Chu vẫn chưa động đũa, mà là nhìn cậu chằm chằm.

“Sao thế?” Tiêu Niên cầm đũa lên, hỏi: “Xấu quá nên không muốn ăn?”

Lục Tri Chu cười khẽ, lắc đầu: “Không phải.”

Tiêu Niên: “Vậy ăn đi.”

Lục Tri Chu muốn động đũa, nhưng quơ quơ một hồi lại buông xuống.

“Uhm?” Tiêu Niên lại lần nữa nghi hoặc.

Lục Tri Chu lại không nói cái gì, chỉ lắc đầu, còn cười.

Cười cái gì không biết.

Lục Tri Chu chỉ ăn một ngụm, liền cho Tiêu Niên một câu đánh giá rất đúng trọng tâm, hắn nói: “Không tồi.”

Không quá khoa trương, cũng không có nói không tốt, rất là Lục Tri Chu, Tiêu Niên rất vừa lòng.

Lúc sắp ăn xong, Lục Tri Chu chạm màn hình điện thoại một cái: “Thời gian biểu em đưa cho anh là của một tuần, sắp hết hạn rồi.”

Tiêu Niên suýt thì nuốt không xong ngụm cháo: “Anh thật sự cần dùng à?”

Lục Tri Chu: “Cần dùng.”

Tiêu Niên cười cười: “Vậy anh chờ chút.”

Tiêu Niên hỏi Tiểu Ngọc thời gian biểu tuần sau của cậu, quay đầu liền chia cho Lục Tri Chu.

Thuận tiện hỏi: “Anh muốn cái này làm gì?”

Lục Tri Chu: “Dùng cái đầu nhỏ của em suy nghĩ chút đi.”

Tiêu Niên vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, Lục Tri Chu vừa trả lời ám chỉ như thế, tim của Tiêu Niên giống như bị đụng một cái.

Cậu vờ như không hiểu mà ‘ồ’ một tiếng, lại nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Thật ra tuần sau em cũng không có việc gì, bởi vì sắp phải thi đấu mà, ít xếp lớp lại, bọn họ bảo em phải thả lỏng trước khi thi đấu.”

Lục Tri Chu vừa nghe vừa gật đầu, nhìn thời gian biểu của Tiêu Niên, nghiêm túc nghiên cứu.

Cũng không biết là đang nghiên cứu cái gì.

“Ngày mai.”

Vài giây sau, Lục Tri Chu nghiên cứu xong, hắn cầm điện thoại lật qua: “Chiều với tối mai em đều rảnh, ngày mốt cũng không cần đi làm.”

Tiêu Niên ‘ừ’ một tiếng: “Anh có việc?”

Lục Tri Chu: “Bà nội của anh mấy hôm trước có gọi điện thoại cho anh, cho nên anh muốn tìm thời gian trở về một chuyến.”

Tiêu Niên tất nhiên cũng liền hiểu Lục Tri Chu muốn nói cái gì.

Nhưng cậu chính là giả vờ không hiểu: “A? Anh đi về, đâu có chuyện gì liên quan tới em đâu?”

Lục Tri Chu: “Đi không? Mời em đi.”

Tiêu Niên cười: “Em đi làm gì nha? Bà nội của anh chắc không phải cũng giục hôn đấy chứ?”

Lục Tri Chu chỉ chọn một vấn đề trả lời: “Bà không giục hôn, chuyện làm ăn của ba mẹ anh, bà cũng mặc kệ.”

Tiêu Niên lại hỏi: “Bà biết tụi mình với chuyện trong nhà chưa?”

Lục Tri Chu lắc đầu: “Không biết.”

Tiêu Niên ‘ồ’.

Lục Tri Chu tiếp tục: “Nhà bà ở trấn R, không xa, 40 phút lái xe, trấn nhỏ rất đẹp, trong nhà trồng rất nhiều hoa, con sông nhỏ sau nhà còn câu được cá.” Lục Tri Chu từng câu từng chữ làm giới thiệu: “Bà nội anh làm đồ ăn đặc biệt ngon, biết làm cả bánh kem, biết làm đồ ngọt.”

Tiêu Niên chậm rãi cười rộ lên: “Anh đang dụ dỗ em đi đấy à?”

Lục Tri Chu không phủ nhận: “Có thể nói như vậy.”

Tiêu Niên: “Tại sao nha? Em cần phải đi sao?”

Lục Tri Chu: “Anh muốn mang em đi.”

Tiêu Niên nghiêng đầu: “Vậy, thân phận thì sao?”

Lục Tri Chu khóe mắt vương ý cười: “Tùy em lựa chọn.”

Tiêu Niên: “Vậy em đây không khách khí.”

Lục Tri Chu đều thuận theo Tiêu Niên: “Có thể.”

Tiêu đời, tán tỉnh với Lục Tri Chu quá sung sướng.

Lục Tri Chu chính là thích cậu!

Ai dám nói không phải cậu cho người đó xong đời!

Tiêu Niên xoay một cái: “Vậy em, muốn xem thử!”

Lục Tri Chu nở nụ cười.

“À, đúng rồi.” Tiêu Niên nghĩ đến một chuyện: “Hôm qua, em với Phùng Xuyên cùng nhau chơi mật thất.”

Lục Tri Chu giương mắt nhìn Tiêu Niên: “Cho nên?”

Tiêu Niên ‘hắc’ một tiếng: “Không có cho nên, chỉ muốn nói cho anh biết.”

Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng, giống như không để ý lắm, nhưng một lát sau, hắn đột nhiên hỏi: “Cậu ta hẹn em?”

Không biết sao, Tiêu Niên rất muốn cười: “Không phải, là Tề Nghệ rủ tới, chính là đứa bạn lần trước ở trường học đó, hôm qua em tới rồi mới biết Phùng Xuyên cũng ở đó.”

Tiêu Niên nói: “Còn có một cậu nam sinh thích cậu ta cũng ở đó.”

Lục Tri Chu ngữ điệu bình thường: “Chơi vui không?”

Tiêu Niên âm dương mà nói: “Dĩ nhiên là đi chung với mấy anh vui hơn rồi! Hôm qua chơi cái đó tên là gì a, ờ…….”

Lục Tri Chu bị chọc cười: “Về sau có đi với người khác nữa không?”

“Đương nhiên không rồi.” Tiêu Niên nghiêm túc: “Về sau chỉ chơi mật thất với thầy Lục thôi.”

Lục Tri Chu gật gật đầu: “Nói phải giữ lời.”

Tiêu Niên: “Dĩ nhiên.”

Cơm nước xong, Lục Tri Chu lại chở Tiêu Niên tới phòng làm việc của cậu.

Trước khi xuống xe, Tiêu Niên thật thà nói lời cảm ơn với Lục Tri Chu, cũng hỏi: “Sao dạo này hay trùng giờ với lớp của anh thế, toàn trùng với thời gian đi làm của em.”

Lục Tri Chu khẽ cười: “Ai nói sáng nào anh cũng có lớp?”

Tiêu Niên sửng sốt: “A?”

Lục Tri Chu ý cười càng đậm: “Buổi tối tới đón em, hôm nay đúng giờ tan tầm chứ?”

Tiêu Niên gật đầu: “Đúng giờ.”

Chờ xuống xe rồi, Tiêu Niên bấy giờ mới nhận ra.

Cậu muốn sởn hết da gà luôn.

Lục Tri Chu ở trường không có quá nhiều giờ dạy, hôm nay không những không có lớp, mà mấy ngày sau cũng trống lịch.

Mà hắn về nhà thì làm gì đây.

Cũng không làm chuyện gì khác, hắn mở máy tính, click mở một ứng dụng video mà mấy hôm nay thường xuyên theo dõi.

Sau đó, hắn dựa vào sô pha, đeo lên tai nghe.

Video đã được phóng lớn toàn màn hình, thoạt nhìn là một danh sách các bài giảng, còn là loại phải trả phí VIP.

Cái này là tập 8, tiêu đề là 《Jazz là gì 》.

Đồng thời, hắn cũng mở cái app trên điện thoại mà Tiêu Niên thường xuyên đăng tải video vũ đạo.

Học tập.

Một bên khác, thầy Tiêu làm việc cần cù chăm chỉ, hôm nay vừa đến phòng làm việc được một tiếng, đã có hơn mười người nhìn cậu nói: “Thầy Tiêu, hôm nay tâm tình tốt thế.”

Cậu đúng là cảm thấy rất tốt, nhưng mà, có trông rõ ràng như vậy à?

Nói đúng giờ tan tầm là đúng giờ tan tầm, vừa đúng 5 giờ liền chào tạm biệt với đồng sự, cái này làm mọi người thật sự không thể không hoài nghi cậu đang ở trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.

5 giờ 5 phút, Tiêu Niên xuất hiện ở trong xe Lục Tri Chu.

“Chào buổi tối, Lục Tri Chu tiên sinh.”

Tâm tình tốt đẹp của Tiêu Niên vẫn còn tiếp tục.

Lục Tri Chu sờ sờ đầu Tiêu Niên: “Chào buổi tối.”

Tiêu Niên hỏi: “Tối nay, đầu bếp Lục nấu món gì cho em thế?”

Lục Tri Chu cười cười: “Em là quen được cho ăn à.”

Tiêu Niên rung đùi đắc ý: “Không, được, sao?”

Lục Tri Chu: “Đương nhiên là được.”

Lục Tri Chu liền liệt kê ra tên của từng món, rõ ràng đều là những món bình thường, Tiêu Niên nghe xong lại vẫn phát ra tiếng hút nước miếng thật vang.

Cậu còn làm bộ chùi nước miếng, nhìn Lục Tri Chu nói: “Có hình ảnh, xì xụp xì xụp.”

Lục Tri Chu bị chọc cười.

Lục Tri Chu: “Vẫn chưa nấu xong, mới chuẩn bị nấu thôi.”

Tiêu Niên: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, nước miếng chảy ra.”

Lục Tri Chu cười lên tiếng: “Sao em đáng yêu thế?”

Tới nhà rồi, Lục Tri Chu thay giày ra liền vào phòng bếp, cũng nói cho Tiêu Niên nửa tiếng nữa là ăn được.

Tiêu Niên cho Lục Tri Chu một cái ok.

Chờ Lục Tri Chu đi vào phòng bếp, quay đầu, Tiêu Niên liền gọi lại mấy cuộc gọi nhỡ vừa rồi.

Còn may, chuyển phát nhanh vừa mới tới dưới lầu, Tiêu Niên bảo họ đưa lên xong liền chờ ở cửa, chờ đồ được đưa tới rồi, cậu vội vàng nói câu cảm ơn xong liền đóng cửa lại.

Sau đó, cậu liếc sang phòng bếp, thấy Lục Tri Chu đang bận rộn, nhanh tay cầm đồ chạy vào phòng.

Cậu mua cái gì à.

Ai cũng không thể tưởng được……

Là một đống sách vật lý.

Tiêu Niên tốn mấy phút mới lấy sách ra, đặt lên bàn.

Tám cuốn, hoa hoè loè loẹt, có cuốn cậu đọc hoài cũng đọc không ra tên sách.

Cậu cầm đại một quyển, lật đại một tờ, không ngoài ý muốn, vẻ mặt của cậu kiểu ‘thứ này là cho người đọc à’.

Bộ sách này bây giờ đã có tên mới, gọi là《 Chồng tui là thầy dạy Vật Lý》.

Cuốn《 con mẹ nó 1》, 《 con mẹ nó 2》……

Tiêu Niên trước chọn cuốn mỏng nhất, cau mày lật ra trang đầu tiên, lại cau mày đọc chữ.

Một đoạn ngắn tốn năm phút, nhưng còn chưa kịp xem lại lần nữa, tiếng gõ cửa đã vang lên.

Tiêu Niên vội vàng chồng sách lên, rồi vớ đại thứ gì che lại, chạy tới mở cửa.

“Ăn được chưa?” Tiêu Niên mở cửa liền hỏi.

Lục Tri Chu: “Chưa, thấy em không ở bên ngoài.”

Tiêu Niên: “Ồ.”

Lục Tri Chu hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Tiêu Niên nhẹ nhàng hít một hơi: “Không làm gì a.” Cậu nói xong rồi bước ra ngoài, chột dạ thật sự: “Làm chút chuyện.”

Lục Tri Chu căn bản không hoài nghi, nhìn cậu nói “sắp xong”, rồi quay lại phòng bếp.

Lúc đi ngang qua phòng khách, tiếng chuông cửa chợt vang lên.

Lục Tri Chu đứng gần đấy, đi trước mở cửa, Tiêu Niên tò mò mà đứng phía sau nhìn.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn……

ĐM, sao lại là vị nhân viên chuyển phát nhanh hồi nãy vậy?

Tiêu Niên nhìn xuống một chút, thấy trong tay hắn còn cầm bốn quyển sách.

“Hữu Ngư tiên sinh, đơn hàng của cậu chia ra hai phần, vừa rồi bị sót mấy quyển, xin lỗi nha.”

Tiêu Niên hít thở không thông.

Lục Tri Chu từ tay nhân viên chuyển phát nhanh tiếp nhận bốn quyển sách nặng trịch kia: “Cảm ơn.”

Lục Tri Chu nói xong, đóng cửa lại.

Tiêu Niên đứng cách Lục Tri Chu không xa, cảm giác không khí chung quanh thực vẩn đục.

Mà trên bao bì nhựa trong suốt, giờ phút này ở trong mắt Tiêu Niên, tiêu đề của quyển sách còn to hơn căn nhà của Lục Tri Chu nữa.

“Thế Giới Lượng Tử.” Lục Tri Chu đọc lên tên sách, còn hỏi Tiêu Niên: “Em mua?”

Tiêu Niên giật giật khóe môi, cậu hiết biết nói gì rồi.

Trong không khí truyền đến tiếng cười của Lục Tri Chu, hắn còn bước hai bước về phía Tiêu Niên.

Không những đến gần mà còn cầm nghiêng gáy sách, đọc vang tên từng cuốn một.

Lục Tri Chu rõ ràng không nói gì, nhưng bầu không khí này chính là xấu hổ đến vi diệu.

Ai tới cứu cậu với.

Giờ phút này, Tiêu Niên giống như một đứa trẻ bị bắt gặp, không phải bởi vì đã làm sai chuyện, mà là làm một chuyện vô cùng xấu hổ.

Hơn nữa, vẻ mặt biết rõ còn cố hỏi kia của Lục Tri Chu, làm Tiêu Niên nóng hết cả người.

Vừa nhìn Lục Tri Chu là biết hắn đã hiểu.

Hắn còn cười!

Mặt Tiêu Niên càng đỏ hơn.

Cười cái gì mà cười!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui