Có thể vì hôm nay là tối thứ sáu nên có khá nhiều người tới siêu thị.
Tiêu Niên rất ít khi đến những nơi đông người như thế này, lúc còn ở nhà có dì giúp việc đảm đương việc cơm nước nên thành ra cậu không cần phải làm gì, còn nếu như cậu cần mua thứ gì đó thì cứ lên mạng đặt hàng cho nhanh.
Nhắc đến vụ này, Tiêu Niên nhớ hình như cũng đã được hai năm kể từ lần cuối mình đến nơi đây rồi.
Cũng là đi cùng với một người đàn ông.
Về phần là ai thì cậu không muốn nhắc lại về người đó ngay lúc này, đó không phải là ký ức vui vẻ gì cho lắm.
Tại sao cậu lại đến siêu thị chứ.
Còn đi cùng với Lục Tri Chu, người luôn chẳng để tâm đến cậu.
Một người sống sờ sờ ra như cậu mà lại ở trong nhà của một thầy giáo, gác chân chờ được đút cơm tới tận miệng.
Việc này không hề thích hợp tí nào.
Chỉ cần đi cùng thôi thì cũng coi như đã góp một phần nhỏ công sức rồi.
Dường như Lục Tri Chu rất quen thuộc với siêu thị này, chắc là anh ta hay xuống đây để mua hàng.
Vừa vào thì anh đã đẩy xe đến quầy gia vị, sau đó anh cũng không cần nhìn kỹ mà lấy từ trên kệ hàng xuống một chai nước tương cùng giấm chua bỏ vào xe rồi đi tiếp.
Tiêu Niên nói: “Thầy Lục hay ha.”
Thanh âm của Tiêu Niên phát ra ở phía sau Lục Tri Chu, có lẽ vì một tiếng gọi như vậy Lục Tri Chu mới phát hiện ra mình đi nhanh hơn vài bước so với cậu.
Anh bước chậm lại một chút: “Cậu có thể làm gì?”
Tiêu Niên lon ton bước tới: “Việc gì tôi cũng làm được.”
Tiêu Niên mỉm cười: “Thầy Lục lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
Tại sao lại lo lắng mình sẽ không có người yêu?”
Lục Tri Chu: “Tôi chưa bao giờ lo lắng về điều này.”
Tiêu Niên gật đầu: “Cũng đúng, thầy Lục sao mà lo bản thân không có người yêu cho được? Chỉ cần vẫy tay một cái xong.” Tiêu Niên nghiêng đầu: “Chỉ là thầy Lục không muốn mà thôi.”
Lục Tri Chu bị chọc cho bật cười: "Ha, cậu muốn nói cái gì?”
Tiêu Niên thấy Lục Tri Chu nở nụ cười thì trong lòng cũng an tâm phần nào.
Cậu thở dài một tiếng, đưa tay đặt lên xe đẩy của Lục Tri Chu: “Tôi thấy nãy giờ anh cứ rầu rĩ không vui, nên mới nói gì đó để chọc cho anh cười.”
Lục Tri Chu: “Có sao?”
“Có.” Thấy tâm trạng của Lục Tri Chu tốt hơn một chút, cậu giẫm lên bậc thang: “Ở trường có việc gì phiền lòng hả?”
“Không có.” Lục Tri Chu bổ sung thêm một câu: “Tôi không phiền lòng.”
Tốt lắm.
Dù có thật hay không thì có vẻ như Lục Tri Chu chẳng muốn nói thêm gì, vì thế cậu dẹp đề tài này sang một bên.
Đi thêm vài bước, Tiêu Niên đột nhiên kéo ống tay áo của Lục Tri Chu.
“Ơ.” Tiêu Niên hạ thấp giọng: “Nhìn về hướng ba giờ của anh, có người mặc áo sơ mi trắng đằng đó.”
Lục Tri Chu quay đầu qua bên kia xem, anh thấy một nam sinh đang vừa nhìn vừa lấy một cái gì đó trên kệ hàng.
Tiêu Niên: “Đẹp trai không?”
Lục Tri Chu thu hồi tầm mắt, chưa nói đẹp hay không, mà hỏi Tiêu Niên: “Cậu thích kiểu này?”
Tiêu Niên phì một tiếng bật cười: “Sao mà thích được… chỉ là có cảm giác giống như mình mới trúng số thôi.”
Lục Tri Chu quay đầu liếc mắt nhìn nam sinh kia một cái.
Trông có vẻ ổn, da khá trắng, rất cao, khuôn mặt cũng ưa nhìn.
Nhưng da không trắng như Tiêu Niên, không cao bằng Tiêu Niên.
Nhìn kiểu gì cũng không bằng Tiêu Niên.
“Tôi chỉ thưởng thức những anh chàng đẹp trai thôi.” Tiêu Niên tò mò hỏi: “Khi ra đường anh không quan sát các anh đẹp trai à?”
"Tôi không có đam..." Lục Tri Chu rõ ràng vừa dừng lại một chút: “Thói quen này.”
“Haha, vừa rồi anh định nói là đam mê à.”
Lục Tri Chu cười: “Không phải là tôi nói.”
Tiêu Niên “Ôi.” một tiếng: “Thầy Lục của chúng ta đôi lúc cũng khá thú vị đấy chứ.”
Lục Tri Chu: “Tôi có nên cảm ơn cậu vì lời khen không?”
Tiêu Niên cười ra tiếng: “Không cần.”
Nếu đã tán gẫu về điều này thì...!
Tiêu Niên hỏi Lục Tri Chu: “Anh ơi, anh có thể nhìn ra mấy người đàn ông trên đường là công hay thụ không?”
“Không đúng.” Không chờ Lục Tri Chu trả lời, Tiêu Niên lại nói: “Trước tiên cần phải hỏi rằng anh có thể nhìn ra mấy người đàn ông trên đường đó ai là thẳng ai cong không đã?”
Lục Tri Chu: “Không thể.”
Quả nhiên là đáp án này, Tiêu Niên đoán được.
Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên: “Cậu có thể không?”
Tiêu Niên nhướng mày, giơ tay lên, tự mình dùng ngón tay tạo thành hai chữ số: “Anh tin không? Tôi có bạn đồng tính.”
Lục Tri Chu nghi hoặc: “Đây nghĩa là gì?”
Tiêu Niên cười: “Chính là giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn, ăn chắc tới chín mươi lăm phần trăm!”
Tiêu Niên nói với vẻ mặt đen tối, Lục Tri Chu không biết cậu tự hào về cái gì, nhịn không được lại cười.
Thấy Lục Tri Chu như vậy, Tiêu Niên nói chuyện nhẹ nhõm hơn: “Tôi có một người bạn là 0, nhưng nhìn không giống 0, anh ấy cao, vạm vỡ và là một đại trượng phu."
“Sau đó nhà anh ấy cho anh ấy đi xem mắt, đối phương cũng như vậy, cũng là một người đàn ông cao to vạm vỡ, bởi vì người nhà của bọn họ đều rất gấp, cả hai tuổi cũng đã lớn nên không tới một tháng đã kết hôn.”
Tiêu Niên vỗ tay một cái: “Kết quả! Chồng anh ta cũng là 0.”
Tiêu Niên thốt lên một tiếng: “Tối hôm đó bọn họ tâm sự với nhau, nói rằng lúc trước tưởng đối phương là 1 thành ra không hỏi nhiều, nên cũng vui vẻ kết hôn luôn.
Những người lớn tuổi của nhà bọn họ biết chuyện ấy thì cũng khá xấu hổ và cũng không nói gì nhiều, vì đã ngơ ngơ ngác ngác mà kết hôn mất rồi còn đâu."
Lục Tri Chu hỏi: “Sau đó thì sao? Hiện tại như thế nào?”
Tiêu Niên: “Thì cứ tùy cơ ứng biến, có thể ly hôn sao, hai người ấy cũng yêu nhau mà, chỉ là trên giường không hoà hợp thôi.
Bây giờ hình như chia ra là ba, năm, bảy và hai, bốn, sáu.”
Lục Tri Chu: “Ba, năm, bảy; hai, bốn, sáu là cái gì?”
Tiêu Niên: “Chính là ba, năm bảy thì anh làm 1, còn hai, bốn, sáu tôi làm 1.”
Lục Tri Chu: “...À.”
Tiêu Niên: “Cho nên hiện tại có rất nhiều người sống thử trước khi cưới cũng không phải là không có lý.
Nếu không thử thì phải nói chuyện mới biết.
Giống như chúng ta vậy, nhỡ đâu có chuyện gì đều có thể cứu vãn được.”
Lục Tri Chu đáp lời mà ừ một tiếng.
Tiêu Niên nở nụ cười: “Vậy thầy Lục cảm thấy chúng ta thích hợp không?”
Lục Tri Chu: “Cái gì?”
“Chúng ta bây giờ cũng giống như là sống thử với nhau nhỉ?”, Tiêu Niên: “Tôi cảm thấy hai ta rất hợp, thầy Lục cảm thấy thế nào?”
Tiêu Niên đôi mắt cong cong, khoé miệng thì nhếch lên, Lục Tri Chu ngay lập tức biết ngay cậu lại bắt đầu...!
Lục Tri Chu bất đắc dĩ: “Cậu muốn nói cái gì?”
Tiêu Niên đột nhiên nở nụ cười, không dám tiếp tục nói: “Không có gì, ha ha ha, chỉ đùa một chút thôi.”
Lục Tri Chu không nói tiếp.
“Nhưng để tôi nói cho anh biết.” Ngữ khí của Tiêu Niên khôi phục lại như thường: “Bạn tôi, anh ấy lúc trước cho chúng tôi xem người yêu qua video, tôi là người duy nhất nói hắn là 0.”
Lục Tri Chu “À.” lên một tiếng: “Vậy cậu thật là lợi hại.”
Tiêu Niên: “Ahaha, anh vừa nói gì vậy.”
Lục Tri Chu cũng cười, nhưng sau đó nghiêm túc hỏi: “Cậu làm thế nào mà biết được?”
Tiêu Niên buông tay: “Tôi không biết nữa, chỉ là cảm giác thôi.” cậu thở dài: “Bởi thế cũng không có căn cứ gì thuyết phục, cho nên chẳng ai thèm tin, đến cả bạn bè của tôi cũng không tin.”
Tiêu Niên vỗ vai Lục Tri Chu: “Vì vậy thầy Lục à, sau này có hứng thú với ai nhưng mà vẫn chưa rõ ràng, thì có thể đến hỏi tôi một chút, đừng nói thẳng hay cong, mười người tôi cũng đều xem giúp anh.”
Lục Tri Chu cười: “Cảm ơn.”
Tiêu Niên: “Đừng khách sáo, hai ta ai cũng như ai.”
Không nghĩ tới, Lục Tri Chu nhìn qua như là cán bộ kỳ cựu, nhưng cùng anh trò chuyện rất vui vẻ.
Tuy đều là Tiêu Niên nói, nhưng cậu không cảm thấy nhàm chán tí nào, mà là vô cùng thú vị.
Lúc này nếu không phải Lục Tri Chu muốn tiếp tục đi mua hàng, thì Tiêu Niên sẽ cùng anh nói chuyện thêm nữa.
Mặc dù Tiêu Niên không có chuyện gì về mình để kể nhưng bạn cậu có, cậu có rất nhiều bạn, và mỗi câu chuyện này so với chuyện kia thì chỉ có đặc sắc hơn chứ không kém.
Có lẽ là vì cùng nhau đi mua đồ, nên Lục Tri Chu cũng sẽ hỏi Tiêu Niên thích ăn gì.
Tiêu Niên không kén ăn, ngon là được.
“Cứ mua những thứ anh muốn đi, tôi đều ăn được hết.”
Sau đó Lục Tri Chu cũng không hỏi cậu nữa, nhưng khi mua những gì anh đều nói với cậu là dùng để làm gì.
Thú thật rằng Lục Tri Chu rất giỏi chăm sóc người khác, cậu sợ rằng bản thân mình một ngày nào đó sẽ rơi vào lưới tình nếu anh ta cứ tiếp tục như thế này.
Về đến nhà, Tiêu Niên mới biết hai người chỉ đi xuống mua đồ thôi mà đã trôi qua gần một tiếng đồng hồ.
Cậu không cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy.
Lục Tri Chu vẫn như cũ chẳng cho Tiêu Niên vào nhà bếp.
Mà ngày hôm nay Tiêu Niên tự nhận là đã tiến gần hơn với Lục Tri Chu, vì vậy cậu hỏi: “Tại sao? Dù gì tôi cũng có thể rửa bát hoặc hoa quả mà.”
Lục Tri Chu lắc đầu: “Tôi không quen có người khác ở trong bếp, sẽ làm loạn nhịp điệu của tôi.”
“Được rồi.” Tiêu Niên cười: “Lúc trước tôi còn tưởng anh ghét tôi.”
Nghe xong Lục Tri Chu nhéo gáy Tiêu Niên giống như mèo con: “Không thể nào.”
Tiêu Niên bị hành động này làm cho sợ hết hồn, lông tơ đều dựng lên.
Nhưng tâm trí vẫn bảo cậu lúc này phải bình tĩnh.
Tuy cậu không biết Lục Tri Chu đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn không phải là tán tỉnh cậu.
Cậu chẳng dám nhìn thẳng vào mắt của Lục Tri Chu, đành cười gượng hai tiếng: “Tôi đi xem TV.”
Lục Tri Chu lúc này đã đưa lưng về phía Tiêu Niên đang chuẩn bị rửa hoa quả, anh đáp: “Ừ.”
Ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Tiêu Niên mới phát hiện lúc này mặt mình có hơi nóng, nhịp tim đập cũng khá nhanh.
Cậu thở dài một tiếng.
Không nói nên lời.
Có chuyện gì to tát đâu Tiêu Niên?
Về phần anh ta thì sao?
Tiêu Niên - người không thường xuyên xem TV trong phòng khách giờ lại bật nó lên, một lúc sau Lục Tri Chu mang nho đã rửa sạch ra đặt lên bàn.
Đặt xuống xong thì anh muốn đi, nhưng Tiêu Niên không cho.
Có lẽ là do thẹn quá hóa giận, nên giờ phút này Tiêu Niên cảm thấy không cam lòng, cậu đột nhiên vươn tay nắm được vạt áo của Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu cúi đầu: “Sao vậy?”
Tiêu Niên bĩu môi: “Tôi muốn ăn nho.”
Lục Tri Chu thẳng thắn đáp lại: “Không phải ở đây sao?”
Tiêu Niên tròn xoe mắt nhìn Lục Tri Chu: “Tôi muốn anh đút cơ.”
Lục Tri Chu: “...”
Tiêu Niên cho rằng Lục Tri Chu sẽ quay đầu bỏ đi, nhưng không nghĩ tới anh sẽ thật sự ở lại.
Anh cúi người, giống như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Tiêu Niên ngồi trên ghế sô pha, thấy Lục Tri Chu đưa tay lên trên dĩa lấy xuống một chùm nho.
Không phải là chưa từng bị đút, Tiêu Niên bình tĩnh hé miệng.
Mà Lục Tri Chu cũng không đút cho cậu ngay, mà rất cẩn thận lột vỏ ra.
Tiêu Niên không vội, kiên nhẫn chờ.
Không bao lâu Lục Tri Chu đã lột vỏ xong.
Tiêu Niên mở miệng ra lần thứ hai, chỉ thấy Lục Tri Chu đưa quả nho ấy bỏ vào trong miệng anh.
Tiêu Niên: “???”
Nhưng giây sau Lục Tri Chu đột nhiên nghiêng người.
Anh đặt một chân lên giữa hai chân của Tiêu Niên, một tay chống bên cạnh đầu cậu, trực tiếp đè Tiêu Niên xuống sô pha.
Tiêu Niên hít sâu, cậu nhận ra Lục Tri Chu mới chỉ cắn một nửa quả nho.
Và nửa còn lại đang tiến đến môi của cậu.
Lục Tri Chu ôm eo Tiêu Niên.
“Ừm.”
Lục Tri Chu phát ra âm thanh rất thấp, như đang mời.
Con mẹ nó, quyến rũ quá.
Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu với khoảng cách cực kỳ gần, cả người cậu đều choáng váng luôn rồi.
Tim cậu đập loạn xạ, không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.
Lần này.
Tiêu Niên thậm chí còn không thể thở được..