Cô ngất đi trong lòng Tư Hành, thân thể mềm mại vô lực, dần dần rơi vào cơn mê.
Anh dịu dàng xoa xoa đầu Thanh Nguyệt, giữ lấy eo nhỏ nóng rực, để cô dựa vào trong lòng mình.
Tư Hành chưa thỏa mãn được hết dục vọng của bản thân, giờ đây chỉ có thể nén nhịn vào trong, anh vuốt ve sống lưng yêu kiều kia.
Cảm nhận mùi hương trên người Thanh Nguyệt.
Tư Hành để cô nằm xuống giường, cẩn thận lau đi những dư vị sau khi hành sự trên người Thanh Nguyệt, anh đắp chăn cho cô, hôn lên xương quai xanh người con gái mình yêu.
Ánh mắt của Tư Hành lúc này lại đặc biệt dịu dàng, mềm mại như lụa mỏng, phủ lên dáng vẻ Thanh Nguyệt lúc này.
Anh xoa xoa mi tâm của cô, nói:
"Ngủ ngon nhé, vợ."
Vợ, đã lâu rồi Tư Hành chưa nói lại câu này, giờ đây lời này khi nói ra lại cảm thấy xa lạ, nhói lòng.
Vợ, anh có còn tư cách để gọi Thanh Nguyệt như vậy không?
Tư Hành rời giường, anh đi tắm.
Ngâm mình trong nước lạnh để nguôi đi dục vọng trong người, Tư Hành ngả lưng ra sau, trầm lặng rất lâu.
"Em yêu anh, Tư Hành."
Giọng nói dịu dàng ấm áp, lời nói khi xưa của Thanh Nguyệt lại vang lên trong tâm trí anh.
Tư Hành đau, rất đau, anh muốn nghe, rất muốn nghe.
Lúc này Tư Hành cảm thấy bản thân mình rất mệt, tâm trí trống rỗng.
Anh nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước lạnh thấu xương, thở dài một tiếng.
Tư Hành sau một lúc, mặc áo choàng tắm sắc đen đi ra, anh nhìn thấy người trong phòng đang trong giấc, lại bất giác bước nhẹ hơn.
Tư Hành đi tới bên lò sưởi, ngồi trên ghế, nhìn ngọn lửa bập bùng chẳng nói lời nào.
.
.
.
Thanh Nguyệt dù đã tỉnh giấc, nhưng mi mắt vẫn nặng trĩu, không thể mở nổi mắt, toàn thân đau nhức mệt mỏi.
Cô hé mở mắt, trên đôi mắt như có một tầng sương mỏng, Thanh Nguyệt mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh, gió lạnh bên ngoài đi vào.
Lướt qua mi cong ươn ướt, khiến cô rùng mình lạnh sống lưng.
Thanh Nguyệt chớp chớp mắt, khi này mới nhìn rõ hơn mọi thứ, bên ngoài trời chỉ có màn đêm u sầu.
Cô cảm thấy thái dương nhói đau, nơi cổ chân cảm thấy lạnh lạnh, bụng nhỏ Thanh Nguyệt kêu lên.
Đói, rất đói.
Cô gắng gượng, nhấc mình ngồi dậy, Thanh Nguyệt dựa tấm lưng gầy yếu lên thành giường.
Cô nhìn xuống cổ chân mình, một tia sợ hãi xẹt qua đôi mắt, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện.
Xích, cổ chân Thanh Nguyệt bị xích sắt khóa chặt!
Cô sững người, kinh ngạc trước cảnh tượng mình vừa nhìn được, Thanh Nguyệt trên người chỉ mặc áo sơ mi rộng, gió lạnh thoảng qua khiến cô nổi da gà.
Cô nhíu mày lại, cười nhạt:
"Ha...!xích, xích sao?"
Thanh Nguyệt rơi vào hố đen tuyệt vọng, lại nữa, lại một lần nữa việc này xảy ra.
Cô không kiềm được lửa giận, lửa hận của bản thân, rời khỏi giường với thân thể vô lực, ném tất cả mọi thứ Thanh Nguyệt có thể.
Bình nước thủy tinh, lọ hoa thay nhau rơi xuống đất.
Tiếng choang choang đinh tai cứ thế nối tiếp nhau, tóc đen buông xõa rối tung, cô không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy trong lòng bùng lên một thứ cảm xúc kì lạ, khó chịu căm hận.
Anh nghe thấy tiếng động lớn trong phòng, liền vội vàng mở cửa bước vào.
Trước mắt Tư Hành là cảnh tượng người anh yêu, Thanh Nguyệt như phát điên, trên sàn nhà lạnh lẽo là những mảnh thủy tinh sắc nhọn.
Nước mắt lưng tròng, khóc đến mức tơ máu giăng đầy khóe mắt, cô nhìn Tư Hành, nấc ghẹn khó nhọc nói:
"Yêu...!yêu là thế...!này sao?"
Yêu mà anh nói là thế này sao? Đây mà là tình yêu à, Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy kinh tởm.
Anh nhìn cô, trong ánh mắt là sự đau xót, Tư Hành tiến lại, chầm chậm, anh nói:
"Không, không phải, em bình tĩnh lại đi."
Tư Hành tiến một bước, cô sẽ lùi một bước, Thanh Nguyệt lắc đầu, lệ không ngừng rơi.
Anh không bước nữa, nhìn cô mà khóe mắt nóng lên, ươn ướt.
Tư Hành nhìn thấy Thanh Nguyệt khóc, khóc vì không muốn chấp nhận anh, điều này khiến Tư Hành khó chịu đau lòng.
Anh bất chợt quỳ sụp xuống nền sàn, quỳ xuống trước mặt cô, Tư Hành khóc:
"Tôi xin em, đừng bỏ tôi, tôi không sống mà thiếu em được, mọi thứ tôi đều có thể cho em."
"Chúng ta bắt đầu lại đi."
Bắt đầu lại? Sau từng ấy chuyện đã xảy ra, anh bảo Thanh Nguyệt quên đi mọi thứ và bắt đầu lại.
Quên đi Tư Hành chính là người đã tàn sát cả nhà cô, quên đi những tổn thương mà anh đã gây ra.
Quên làm sao được bây giờ? Thanh Nguyệt hận Thẩm Tư Hành, hận đến tận xương tủy, dù có trải qua trăm ngàn kiếp, cô vẫn sẽ hận anh.
Thanh Nguyệt lắc đầu, lệ rơi làm nhòa đôi mắt, giọng nói cô yếu ớt:
"Bắt đầu lại? Không thể...!mãi mãi không thể."
Tư Hành không chấp nhận, anh đứng dậy đi về phía Thanh Nguyệt, không kiên nhẫn nắm chặt lấy cổ tay bầm tím, quát lớn:
"Sao lại không thể? Hoàn toàn có thể."
Đến đây, giọng nói lại ghẹn ngào, lệ rơi lăn dài trên má:
"Chỉ cần em chấp nhận, quên đi, hai ta hoàn toàn có thể mà.".