Cô chẳng thể làm gì vào lúc này, chỉ có thể nằm im một chỗ, anh đã tỉnh giấc từ lâu, cũng phát hiện ra Thanh Nguyệt cũng vậy.
Chỉ là quá tham lam không muốn rời khỏi cô, muốn ôm Thanh Nguyệt thật nhiều thật lâu, mùi hương trên người cô khiến Tư Hành rất thoải mái mà đắm chìm.
Anh đặt môi lên bả vai Thanh Nguyệt, nói khẽ:
"Em dậy rồi à? Ăn chút gì đó nhé."
Cô mím chặt cánh môi, dù là những ký ức hôm qua rất mơ hồ, nhưng Thanh Nguyệt vẫn có thể nhớ mình đã trải qua những gì với người đàn ông này.
Cô bấu chặt lấy ga trải giường, đôi mắt căm hận ghê tởm, giờ đây Thanh Nguyệt ghét bỏ chính bản thân mình.
Thẩm Tư Hành, anh giữ cô bên mình, ngày ngày nói đi nói lại những lời yêu, nhạt nhẽo nuông chiều.
Tư Hành cứ mãi chôn mình trình thứ tình yêu giả tạo của Thanh Nguyệt, anh yêu nó, dù có là giả thì vẫn yêu.
Thời gian cứ thế mà trôi qua, dài, rất dài đối với cô.
Bảy năm sau...
Một đêm đông giá rét, bão tuyết lại nổi lên từng cơn từng cơn, mọi thứ chìm trong một sắc trắng thanh bạch, phủ lên vạn một tầng tuyết trắng xóa.
Nhiệt độ về đêm lại càng ngày càng thấp, Đường Thanh Nguyệt ngồi trên ghế sofa lót lông ấm áp, ngồi trước lò sưởi.
Cô chỉ mặc váy hai dây mỏng, dây áo mảnh, bên ngoài khoác thêm áo khoác mỏng đen tuyền.
Mái tóc buông xõa, xoăn lơi nhẹ nhàng, tóc Thanh Nguyệt đã bạc đi vài sợi, nhưng gương mặt lại không có dấu hiệu thay đổi theo thời gian, nước da trắng lạnh, đôi mắt u sầu chất chứa nhiều nỗi niềm.
Cánh môi hồng nhạt luôn luôn có vết thương, mọi thứ vẫn như vậy.
Cô ngả lưng ra sau, nhìn ngọn lửa bập bùng trước mắt, thanh âm "Tách tách" của củi lửa đang cháy uyển chuyển lọt vào tai Thanh Nguyệt, một giọng nói trầm khàn truyền đến bên tai cô:
"Thanh Nguyệt."
Thanh Nguyệt biết ngay đó là ai, ở nơi này thì còn ai khác ngoài Thẩm Tư Hành cơ chứ.
Anh đi tới, ôm lấy eo nhỏ của cô, bế xốc lên.
Tư Hành ngồi xuống, lại đặt Thanh Nguyệt trên đùi mình, lúc nào cũng vậy.
Hôm nay cô gửi được mùi rượu trên người anh, rất nồng, nó phủ lên cả thân thể của Thanh Nguyệt.
Cô không quan tâm, người này làm gì cũng không liên quan đến Thanh Nguyệt, nhưng cô vẫn lên tiếng:
"Anh uống rượu sao?"
Tư Hành vùi mặt vào vai Thanh Nguyệt, giọng khàn khàn:
"Muốn em."
Tay anh di chuyển, từ eo thon nhỏ lên đôi gò bồng căng tròn, nó nằm trong lòng bàn tay của Tư Hành.
Xoa xoa nắn nắn, anh chưa bao giờ thấy đủ, cô bị chạm vào liền cảm thấy rùng mình, hiểu ra tâm tư của Thẩm Tư Hành lúc này, mày khẽ cau lại, nhỏ giọng:
"Em mệt."
Lần nào cũng hết lý do này đến lý do khắc để trốn tránh, anh biết mọi chuyện, nhưng đều chiều theo ý ánh trăng nhỏ.
Nhưng hôm nay thì không, Tư Hành thèm khát Thanh Nguyệt, muốn chơi cô tới chết, không muốn nhịn nữa.
Anh ngậm lấy vành tai trắng nõn của Thanh Nguyệt, rồi lại rời khỏi nó, nói:
"Không sao, em chỉ cần nằm yên."
Tư Hành hôm nay không cho cô uống thuốc, anh giữ lấy eo nhỏ, xốc người cô lên.
Thanh Nguyệt ở ngay trước mắt anh, ngồi ngay trên đùi Tư Hành, đối mắt với anh.
Bóng tối như một tấm lụa mỏng, phủ lên mọi thứ xung quanh, cô chỉ có thể nhìn thấy Tư Hành qua ánh sáng mờ nhạt của củi lửa đang cháy, trên gương mặt anh đã lưu lại dấu vết của thời gian.
Không còn nét trẻ trung như trước, nhưng lại trưởng thành hơn rất nhiều, từng đường nét trên khuôn mặt đều rất rõ ràng, hệt một bức tượng được điêu khắc tinh xảo.
Anh dồn dập đặt lên môi cô nụ hôn sâu, khuấy đảo bên trong Thanh Nguyệt, giữ lấy đầu cô.
Ép Thanh Nguyệt tiếp nhận nụ hôn này, ẩm ướt quấn lấy ẩm ướt, thanh âm dây dưa giữa hai con người vang lên, hòa cùng những tiếng "Tách tách" của củi lửa.
Tư Hành rời khỏi môi hồng ẩm ướt, anh cắn nhẹ lên cánh môi, mút lấy cánh môi ẩm ướt, liên kết giữa hai người chính là chỉ bạc trong suốt rất mảnh.
Tư Hành vươn tay, vân vê cánh môi bị mình bắt nạt hết lần này đến lần khác, tay kia anh thăm dò nơi tư mật của cô.
Áo khoác mỏng đen tuyền trên người Thanh Nguyệt bị Tư Hành kéo đến rách, tiếng vải bị xé rách vang lên "Roẹt"
Thanh Nguyệt bị anh giữ chặt không thể chống cự, sắc mắt dần trở nên không tốt:
"Không, dừng lại, em mệt quá."
Tư Hành không để tâm tới lời cô nói, chỉ cảm thấy quá ồn ào, anh khóa chặt lấy môi Thanh Nguyệt, dây dưa một lúc mới rời ra..