Tư Hành giữ chặt lấy eo nhỏ, anh lấy ra từ túi một viên kẹo, Tư Hành bóc kẹo đưa vào miệng cô.
Thanh Nguyệt ngậm kẹo trong miệng, vẫn vùng khỏi người anh, mày cau lại:
"Anh bỏ ra, em không thích."
Tư Hành lần này không nuông chiều cô, anh nắm chặt lấy tóc Thanh Nguyệt, khàn trầm nói:
"Tôi nói em ngoan, thì em phải ngoan."
Giờ đây trong cô trỗi dậy thứ cảm xúc ghê tởm kinh sợ, Thanh Nguyệt như một món đồ nằm gọn trong tay Tư Hành, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Tư Hành đi xuống nơi tư mật, lần này không còn kiên nhẫn mà thuần thục cởi bỏ mảnh vải che chắn nơi ẩm ướt.
Anh không dịu dàng cũng không chậm chạm, nhanh chóng đưa hai ngón tay vào thăm dò nơi tư mật của cô, liên tục khuấy đảo bên trong nơi nóng ẩm.
Nếp thịt ăn trọn lấy ngón tay Tư Hành, anh vô sỉ nói:
"Không mệt, bên dưới em đang ăn ngon lành đây mà."
Tư Hành ngày một nhanh hơn, khuấy động bên trong không nghỉ, nơi ẩm ướt kín đáo bị anh làm cho kích thích.
Người Thanh Nguyệt nóng lên, tâm trí trở nên mơ màng, kẹo ngọt trong miệng đã tan gần hết.
Kẹo có chứa thuốc dược, nhằm kích dục.
Nơi tư mật bị Tư Hành bắt nạt suốt một tiếng đồng hồ, hơi thở cô lúc này rất hỗn loạn, đại não bị kích thích đến tê dại.
Đã ra không biết bao nhiêu lần, đùi ngọc run run vì không chịu nổi, anh lúc này ôm lấy Thanh Nguyệt.
Bên dưới nơi tư mật bị thứ gì đó đụng vào, sau lớp vải quần tây của Tư Hành, anh bế cô lên, đặt tay Thanh Nguyệt lên thành ghế.
Tư Hành cởi bỏ những thứ anh cảm thấy vướng víu trên người xuống sàn.
Cô lúc này đầu óc trống rỗng, tâm trí mơ mơ hồ hồ, nhịp thở nóng rực không đều.
Nơi tư mật ẩm ướt trơn trượt bị xâm nhập, nơi này bị Tư Hành bắt nạt đến ướt mật, rất dễ trong việc di chuyển, anh cầm chậm để cậu em của mình vào trong.
Chưa vào được phân nửa, thịt mềm nóng ẩm bên trong ăn chặt lấy đầu căn cự khiến Tư Hành suýt mất kiểm soát, khoái cảm lên tới đỉnh điểm, mày đen cau lại.
Anh nhìn dáng vẻ yêu kiều tà mị dưới thân mình, con mẹ nó đúng thật là quá mê hoặc lòng người rồi.
Tư Hành giữ chặt lấy eo thon nhỏ, đẩy mạnh về phía trước, Thanh Nguyệt đột ngột bị xâm nhập một cách mạnh mẽ như vậy, cả người liền mất đi sinh lực, khoái cảm tội lỗi xâm chiếm tâm trí.
Tiếng kêu la nỉ non cứ thế vang vọng, lệ không kiềm được mà tuôn trào, trong khoái cảm kinh tởm này.
Cô vẫn cảm thấy kinh sợ, gào lên:
"Không! Không, thả tôi ra."
"Buông tôi ra..."
Anh dùng tay bịt chặt miệng Thanh Nguyệt lại, giờ đây chỉ có nước mắt cùng những lời nói không rõ ràng, Tư Hành di chuyển.
Anh đi sâu vào nơi hoa nóng ấm ướt, luân động ra vào liên tục, thanh âm chứa đầy tà dục như được khuếch đại, càng khiến cho Tư Hành thêm phấn kích, làm ngày một nhanh hơn.
Mỗi lần tiến vào, thứ khủng của anh đều hung hăng đè ép từng đệm thịt nóng bên trong cô, mỗi lần đều tới điểm sâu nhất mẫn cảm nhất.
Tư Hành cúi xuống, hôn dọc theo sống lưng của Thanh Nguyệt, vừa động vừa cắn lấy vành tai trắng nõn.
Liên tục trong hằng giờ đồng hồ, Tư Hành đổi tư thế, cô trên anh dưới.
Lúc này Thanh Nguyệt đã mất hết sức lực, chỉ có thể dựa vào lòng Tư Hành, đùi ngọc run rẩy, không thể động.
Anh nắm lấy eo nhỏ, nhấc lên xuống, nơi tư mật thực sự chịu không nổi nữa, hành động này cứ vậy mà kéo dài, cho đến khi cô không còn giữ nổi chút tỉnh táo nào nữa mà ngất đi, Tư Hành mới tha cho thân thể này.
Anh ôm Thanh Nguyệt, bế cô lên giường, Tư Hành liên tục trong hàng giờ đồng hồ vẫn thực sự chưa thấy thỏa mãn.
Nhục dục chất thành đống trong lòng anh, Tư Hành vẫn như những lần trước, thay đồ, giúp Thanh Nguyệt lau đi dấu vết trên người.
Anh nhìn thành quả mình thả vào nơi tư mật, khóe môi lại khẽ cong.
Tư Hành đi tắm, trở lại ôm cô vào lòng, xoa nắn đôi gò bồng.
Anh cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng trên người Thanh Nguyệt, lại muốn thêm một lần nữa, cô đối với Tư Hành bao nhiêu cũng không đủ.
Ánh ban mai hắt vào trong phòng, chiếu rọi lên hai con người, Thanh Nguyệt cả người ê ẩm.
Vẫn chìm trong giấc mộng của mình, còn anh đã dậy từ lâu, chuẩn bị đồ ăn cho cô, Tư Hành cúi người xoa xoa đầu nhỏ.
Giọng nói cưng chiều: "Thanh Nguyệt, dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp."
Thanh Nguyệt bị giọng nói của anh đánh thức, mọi thứ trước mắt cô mơ hồ, mệt, rất mệt.
Thanh Nguyệt cau mày, nói:
"Để tôi yên."
Tư Hành vuốt ve vành tai cô, nói:
"Em giận tôi à?"
Thanh Nguyệt không đáp lời, chỉ nhắm mắt thật chặt, anh không nói gì nữa.
Chỉ nắm chặt lấy cánh tay mảnh mai, kéo cô lên, Thanh Nguyệt đột ngột bị kéo lên liền kinh ngạc mở mắt.
Tư Hành nhíu mày, con ngươi lạnh lẽo:
"Em giận dỗi cái gì? Ăn xong rồi muốn làm gì thì làm."
Cô bị anh ép ăn hết tất cả mọi thứ, Thanh Nguyệt không thể làm gì, cô nghiến răng ăn từng miếng một..