Tư Hành hôn lên trán Thanh Nguyệt một cái, giọng nói dịu đi vài phần:
"Được rồi, em ngủ tiếp đi, tôi sẽ mau chóng trở về."
"Ngủ ngoan."
Anh rời khỏi phòng, lại đi, cô không biết Thẩm Tư Hành có rời khỏi nơi này hay không.
Nhưng đều đều, anh ta vẫn luôn ở bên cạnh Thanh Nguyệt không rời nửa bước, cô dựa lưng lên thành giường, nhìn những dấu vết bầm tím in trên người mình.
Những đoạn ký ức rời rạc về cái đêm hôm qua hiện lên trong tâm trí, khiến Thanh Nguyệt muốn nôn hết những thứ vừa nuốt vào, cô bấu chặt lấy ga giường.
Đưa mắt nhìn ra nền trời bên ngoài, sắc trời nơi đây chưa bao giờ tốt, hầu hết đều âm u lạnh lẽo, tuyết rơi rất nhiều.
Bên ngoài bão tuyết lại nổi lên, Thanh Nguyệt nhìn cảnh sắc trắng xoa qua khung cửa sổ, cô không kiềm chế nổi bản thân, sự ghê tởm trong người cứ trào dâng ngày một nhiều.
Thanh Nguyệt làm với hắn, nói lời yêu với hắn, những việc này đều khiến cô kinh tởm.
Thanh Nguyệt muốn kết thúc những chuyện này càng sớm, cô thèm khát cái dáng vẻ đau đớn khổ sở của Tư Hành, không biết tại sao chóp mũi lại bắt đầu cay xè.
Giọt lệ nóng ấm nơi đáy mắt tuôn trào.
Mệt rồi...
Thanh Nguyệt nằm xuống giường, kéo lấy chăn lông phủ kín cả người mình, cô cả người vô lực mệt mỏi, dần dần chìm vào mộng.
Trong giấc mộng của chính mình, Thanh Nguyệt chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, xung quanh cô chỉ là màu đen u tối, lạnh, rất lạnh, tứ chi Thanh Nguyệt tê dại.
Dưới chân cô rất lạnh, giống như đang dẫm lên tuyết trắng, mùi máu tanh phẳng phất trong không khí khiến Thanh Nguyệt kinh sợ.
Tâm mắt hỗn loạn không giữ nổi bình tĩnh, từng đợt mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán, bên tai cô truyền đến tiếng gió rít ngào, xen vào đó là những tiếng ai oán thống khổ.
Từng giọng nói đều rất quen thuộc, của mẹ, của bố, của em trai.
Thanh Nguyệt run lên bần bật, sống lưng cô lạnh buốt, đột ngột cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi bả vai.
Thanh Nguyệt cảm thấy thân thể mình đang bị thứ gì đó bám lấy, lạnh và lạnh, đầu ngón tay cô cứng đờ, không thể di chuyển.
Thanh Nguyệt bất chợt cảm thấy đau đớn, cổ cô bị bóp chặt bởi thứ gì đó rất lạnh, không thể nào thở nổi.
Bên tai chính là giọng nói oán hận của mẹ:
"Tại mày, tất cả tại mày, tại mày mà Đường Gia mới ra nông nỗi này, mày nên chết đi thì hơn."
Thanh Nguyệt choàng tỉnh khỏi ác mộng, mi cong khẽ run, lệ tuôn ra không có cách nào kiềm lại.
Cô gói gọn mình lại, để mặc cho lệ tuôn rơi, không dám nhắm mắt một lần nữa, sợ rằng một khi nhắm mắt lần nữa, những thứ đó lại hiện lên trong tâm trí.
Thanh Nguyệt cứ nằm đó, tâm trí chất đầy những bóng đêm u tối, những cảm xúc khó có thể miêu tả thành lời.
Đôi mắt hay cười ngày nào chỉ có bóng tối, đúng, cô nghĩ mình không nên sống, không nên khiến mọi thứ tồi tệ như lúc này.
Gia tộc Thanh Nguyệt lụi tàn.
Cô chẳng còn bất cứ động lực nào để sống, sống cũng không bằng chết.
.
.
.
Một ngày bão tuyết.
Tầng mây xám đen giăng kín cả khoảng trời, tuyết vẫn không ngừng rơi.
Thanh Nguyệt lại vô hồn ngồi trên đùi anh, Tư Hành cẩn thận đưa thức ăn tới tận miệng cô, Thanh Nguyệt hôm nay cả người nôn nao, vừa gửi thấy mùi thức ăn đã suýt không kiềm được mà nôn ra.
Anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đặt thức ăn xuống bàn, xoa xoa lấy má phải, hỏi:
"Thanh Nguyệt, thức ăn không hợp ý em sao?"
Thanh Nguyệt không biết, người cô cứ nôn nao khó chịu.
Thanh Nguyệt hơi khép mắt, lạnh giọng:
"Không."
Tư Hành nhận ra dấu hiệu kỳ lạ từ cô, Thanh Nguyệt dạo gần đây chẳng muốn làm bất cứ chuyện gì, chỉ ngồi yên một chỗ như búp bê vô tri vô giác.
Cô kén ăn hơn, rất hay buồn nôn khó ngủ, hôm nay cũng vậy.
Ăn đến miếng thứ ba đã không muốn ăn nữa.
Anh nhen nhóm một ý nghĩ, quan hệ đều không dùng biện pháp an toàn, Tư Hành cho Thanh Nguyệt uống rất nhiều loại thuốc, trong đó có cả thụ thai.
Một đứa con, sợi dây nối hai người người với nhau, như vậy cô sẽ bên anh mãi mãi, sẽ trở thành một gia đình thực thụ.
Thẩm Tư Hành nghĩ, Thanh Nguyệt đang mang thai.
Một tuần sau, trước mắt cô chính là một người phụ nữ lạ mặt, nhìn còn rất trẻ.
Anh đứng bên cạnh Thanh Nguyệt, xoa xoa đầu nhỏ:
"Thanh Nguyệt ngoan, để người ta khám cho em nhé."
Tư Hành trước khi rời đi, hôn lên má cô một cái, giờ đây trong phòng chỉ có hai người.
Thanh Nguyệt và cô gái đó, người này tên Thẩm Diệp, một bác sĩ đang làm việc tại bệnh viện B.
Cô không có bất cứ quan hệ huyết thống gì với Thẩm Gia, năm đó chính Thẩm Tư Hành là người cứu Thẩm Diệp khỏi cái khu ổ chuột rách nát, khỏi người cha nát rượu.
Cô thăm khám người cho người phụ nữ trước mắt, nhìn cô gái trước mắt gầy đến đáng thương, thân thể có rất nhiều vết bầm tím chưa lành.
Cánh môi hồng nhạt bị cắn nứt nẻ, có chỗ sưng tấy cũng không chút động tâm.
Thanh Nguyệt có nói gì thì Thẩm Diệp cũng không đáp, cô chỉ làm đúng theo những gì mà Thẩm Tư Hành yêu cầu.
Thẩm Diệp sau khi khám xong, cô đứng dậy bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tư Hành.
Anh dựa lưng lên tường, đôi mắt lạnh lẽo vẫn mãi như vậy không đổi, có lẽ người khiến Tư Hành này dịu dàng duy nhất chính là ánh trăng nhỏ.
Thẩm Diệp đóng cánh cửa lại, nói:
"Thẩm phu nhân, cô ấy mang thai rồi.".