Anh không ngạc nhiên, bật cười thành tiếng, đôi mắt hẹp dài liếc sang Thẩm Diệp, nói:
"Chăm sóc cô ấy cho tốt, tôi mong cô hiểu những gì mình cần làm" (2
Thẩm Diệp Không nhìn Tư Hành, đôi mắt anh luôn lạnh lẽo vô tình, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy kinh sợ.
Gật đầu một cái: "Tôi hiểu"
Thẩm Diệp trở về phòng mình trong nơi này, cô sẽ ở đây cho tới khi Đường Thanh Nguyệt hạ sinh thành công.
Thanh Nguyệt ngồi trong phòng, cảm nhận rõ ràng những điều kỳ lạ trong cơ thể mình, một suy nghĩa lóe lên trong đầu.
Có phải mang thai rồi không?
Cô ngồi trên giường, tâm mắt không động, vô hồn nhìn ra khung cảnh phía ngoài.
"Cạch"
Tư Hành mở cửa bước vào, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Thanh Nguyệt, thấp giọng:
"Thanh Nguyệt, trời lạnh rồi, nên đóng cửa sổ lại."
Cô nghe, ánh mắt chuyển hướng sang phía khác, không nhìn anh, cũng chẳng nhìn vào bất cứ thứ gì.
Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, Thanh Nguyệt lo sợ những gì mình nghĩ là sự thật.
Lo sợ trong mình đang mang một sinh mạng bé nhỏ.
Tư Hành thấy cô không đáp lại mình, anh không tức giận hay làm bất cứ trò gì quá đáng.
Tư Hành đi đến bên cạnh giường, chầm chậm ngồi xuống, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ.
Anh dịu giọng:
"Thanh Nguyệt, em mang thai rồi, chúng ta có con rồi."
Thanh Nguyệt nghe rõ mồn một từng lời nói ra, âm giọng nhẹ nhàng nhưng lại làm đại não cô kích động, mày liễu nhíu lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc:
"Anh nói cái gì cơ?"
Tư Hành cười, anh kéo lấy Thanh Nguyệt đang ngỡ ngàng vào lòng:
"Chúng ta có con rồi, có rồi."
Cô cứng người, tâm mắt hỗn loạn, con ngươi màu phổ phách tối dần.
Đường Thanh Nguyệt, cô mang thai rồi, mang trong mình dòng máu của người
cô căm hận nhất.
Không thể, không thể nào như vậy được, Thanh Nguyệt không muốn điều này xảy ra.
Cô đơ cứng trong vòng tay của anh, Tư Hành cười, đời này anh chỉ cười với mình Thanh Nguyệt.
Từ khi cô mang thai, Tư Hành không ép Thanh Nguyệt uống những loại thuốc không tên nữa.
Cô được ăn theo chế độ phù hợp, giờ đây nhà lớn có thêm hai người, một sinh mạng bé nhỏ chưa đầy đủ hình hài, một cô gái lạnh tựa băng tuyết.
Thanh Nguyệt như thường ngày, nằm trong phòng lớn, tâm trí rối bời.
Cô mang thai, mang thai rồi, nhưng Thanh Nguyệt không muốn nó tồn tại, cô không ghét sinh mạng trong bụng mình, chỉ là nếu đứa trẻ này được sinh ra.
Tương lại của nó sẽ như thế nào?
Thanh Nguyệt thực sự không dám nghĩ tới, cô bấu chặt lấy chăn lông phủ trên nữa thân mình.
Thanh Nguyệt không thể tha thứ, mãi mãi không thể tha thứ cho anh, có chết cô cũng phải mang theo sự căm hận này.
Năm đó, Thanh Nguyệt được bác sĩ nói là khó có thể mang thai, cô lúc đó thèm khát trở thành một người mẹ, giờ đây lại được trở thành mẹ, tâm trí trở nên rối bời.
Hệt như lạc trong bão tuyết, mất đi phương hướng của bản thân, tay trái cô xoa xoa bụng, giọng nói yếu ớt:
"Con của mẹ, mẹ yêu con."
Thanh Nguyệt rất gầy, thân thể mảnh mai quá mức, từ sau khi mang thai.
Cô phải uống rất nhiều loại thuốc bổ, bồi dưỡng cơ thể thật tốt, Thẩm Tư Hành, anh ta như trở thành một con người khác.
Dáng vẻ người sắp làm bố, hơn ha hớn hở, nét mặt đã dịu dàng hơn, đứa trẻ trong bụng vẫn chưa thành hình.
Tư Hành đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, anh dẫn Thanh Nguyệt đến căn phòng mà mình chuẩn bị.
Là phòng trẻ con, có nôi có đồ chơi, có rất nhiều thứ cho trẻ sơ sinh, có những món đồ còn là của trẻ hai tuổi ba tuổi.
Anh đều chuẩn bị trước, cô nhìn căn phòng với sắc màu tươi sáng, trên tường dán những hình dáng vui nhộn, nhìn cái nôi ghỗ xinh đẹp.
Tâm trong một khắc đã động, nhưng rồi mọi thứ lại nguội lạnh, trở về như cũ.
Tư Hành cẩn thận để Thanh Nguyệt ngồi lên đùi mình, cái ôm eo nhẹ nhàng khác xa với trước kia.
Anh xoa xoa lấy bụng cô, ánh mắt chứa tia dịu dàng, giọng nói ôn trầm:
"Thanh Nguyệt, em nghĩ con của chúng ta là trai hay gái?"
Thanh Nguyệt rũ mắt, cái không khí hạnh phúc này khiến cô không muốn chấp nhận, chuyện của quá khứ đã trở thành một chấp niệm rất lớn trong tâm trí Thanh Nguyệt.
Cô đáp:
"Không biết."
Tư Hành xoa xoa bụng nhỏ, khẽ gật đầu:
"Ừm, sau này chúng ta sẽ biết."
Anh như nhớ ra gì đó, khóe môi cong nhẹ:
"Này Thanh Nguyệt, có cái này muốn cho em xem."
Tư Hành cẩn thận nhất có thể, nhẹ nhàng để Thanh Nguyệt ngồi lại xuống ghế rồi đứng dậy, anh phủ chăn lông ấm áp lên nửa thân cô.
Đi tới bên công tắc điện, nhấn nút tắt, ánh đèn đột ngột phụp tắt, những ánh sáng màu vàng nhỏ hiện lên, mọi thứ bị phủ lên bởi những ánh sao nhỏ.
(1
Thanh Nguyệt có chút ngạc nhiên, mới phát hiện ra quả cầu tròn đang phát ra ánh vàng.
Tư Hành cười, giọng nói hớn hở:
"Sau này chắc chắn con chúng ta sẽ thích.
Đúng không Thanh Nguyệt?"
Cô nhìn những thứ xung quanh, không đáp lại lời anh, Tư Hành nhẹ nhàng đi tới bên Thanh Nguyệt.
Anh vươn tay chạm lên má cô, vuốt ve má hồng, cúi người xuống, để trán hai người chạm vào nhau.
Tư Hành nói: "Thanh Nguyệt, xin em, giờ đây em muốn gì tôi cũng có thể cho em, chúng ta hãy thực sự bắt đầu lại đi, trở thành một gia đình thực thụ, con của chúng ta cần em và tôi."