Nhìn vạn vật bị chìm đắm trong một sắc trắng thanh bạch.
Cô vịn tay trái bám vào khung cửa sổ, ánh mắt chứa tia tuyệt vọng nhìn xuống dưới, đây là tầng bốn.
Gió lạnh lướt qua mi cong, khiến Thanh Nguyệt bất chợt rùng mình lạnh sống lưng, cô run rẩy nhấc chân, nhịp thở dần dần yếu đi bởi khí lạnh.
Cô đã ngồi hẳn lên thành cửa sổ, thân thể run lên bần bật, yên lặng nhìn về phía xa xăm một sắc xám.
Chân trời dài đến vô tận, sinh mệnh cô lại hệt như tờ giấy, chỉ cần gió thoảng qua cũng có thể tan biến.
Nhảy, Đường Thanh Nguyệt này muốn nhảy, muốn giải thoát cho chính bản thân mình.
"Choang"
Tư Hành đã từ ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền kinh hãi vô cùng, khay thức ăn bị anh ném sang một bên.
Tiếng vỡ nát của mảnh sứ vang vọng, tưởng như muốn đâm thủng màng nhĩ người nghe, nặng nề đến đau thấu tâm can.
Tư Hành không giấu nổi tia hoảng sợ trong ánh mắt.
Anh yêu cô, rất yêu cô.
Yêu đến không biết đúng sai, yêu đến điên cuồng mất cả lý trí, Thẩm Tư Hành, chỉ muốn Thanh Nguyệt mãi mãi bên anh.
Vậy cũng là sai sao?
Tư Hành mang theo nỗi sợ tràn ngập trong thâm tâm, cố gắng lao về phía cô nhanh nhất có thể.
Thanh Nguyệt nhìn rõ dáng vẻ kinh hãi của anh, bất giác khóe môi khẽ cong.
Đây là dáng vẻ mà cô muốn nhìn thấy nhất của Thẩm Tư Hành, muốn nhìn anh ta đau đớn đến tột cùng, muốn hắn khóc trước mắt Thanh Nguyệt, muốn Tư Hành nhìn thấy người hắn yêu thương chết đi.
Cô buông thả, mái tóc đen dài buông xõa bay bay trong gió, Thanh Nguyệt thả mình.
Ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi lên một thân trắng tựa tuyết sương, thân thể cô gầy yếu đến đáng thương, nơi đáy mắt luôn chứa đựng giọt lệ nóng ấm.
Thanh Nguyệt mệt rồi, mệt vì tình yêu này, mệt vì cái sự hận thù điên cuồng.
Anh lao tới, tay phải vươn tới nắm chặt lấy vải áo mỏng manh trên người cô, Tư Hành khóc.
Giọt lệ nóng ấm tuôn trào, anh chưa bao giờ muốn Thanh Nguyệt chết, Tư Hành đau đến xé lòng, lửa giận trong anh bùng phát.
Nó như một quả bom nổ chậm, khiến con người khó thở trong từng giây từng phút.
Giờ đây lại bùng phát, càng khiến người ta kinh sợ.
Tư Hành nắm lấy chặt lấy vải áo mỏng manh, tựa hồ muốn xé rách nó ra, anh túm chặt rồi kéo cô lên.
Tư Hành bóp chặt lấy mặt nhỏ, quát lớn:
"Em điên rồi à?"
Giọng nói anh khàn khàn, đôi mắt mang theo sự tức giận, nơi đáy mắt chứa đầy tơ máu sắc đỏ.
Thanh Nguyệt nhìn dáng vẻ của Tư Hành lúc này, cô mỉn cười, ánh mắt không có lấy một tia sáng:
"Ừ, tôi điên rồi đấy, điên vì đã từng yêu kẻ như anh."
Anh rời tay khỏi gương mặt Thanh Nguyệt, nơi má thiếu sắc in hằn những vết đỏ của ngón tay.
Tư Hành nắm lấy tay cô, kéo mạnh Thanh Nguyệt xuống khỏi cửa sổ, anh lôi cô tới bên giường.
Mạnh tay ném Thanh Nguyệt lên nệm.
Cô nhíu mày, ánh mắt đầy ghét bỏ căm hận nhìn người đàn ông trước mắt, Tư Hàm đè ép xuống giường.
Thân thể Thanh Nguyệt đau đớn vô lực, anh như bị lửa giận, bị cái thứ tình yêu mù quáng điên cuồng trong người cướp đi lí trí.
Tư Hành giữ chặt lấy tay trái cô, cúi xuống hôn lên xương quai xanh rõ nét, phả hơi ấm lên thân thể lạnh lẽo, răng trắng cắn lấy bờ vai gầy yếu.
Cắn đến mức bật máu, sắc đỏ tuôn trào, anh dùng đầu lưỡi ăn sạch máu tươi.
Tư Hành hận không thể ăn sạch Thanh Nguyệt, anh hôn lên cổ trắng, cảm nhận mùi hương của loài hoa không tên trên thân thể này.
Dù cho cổ họng có đau rát tới đâu, cô vẫn kinh tởm, sợ hãi, ghét bỏ tới mức gào thét:
"Tên điên!"
"Đồ điên! Thả tôi ra."
Tư Hàm thấy Thanh Nguyệt quá mức ồn ào, anh túm chặt lấy tóc đen của cô, chân tóc bị giựt mạnh khiến da đầu Thanh Nguyệt nhói đau.
Nước mắt không kiềm được là tuôn lệ, anh cắn lấy dáy tai cô, rồi lại thủ thỉ bên tai Thanh Nguyệt:
"Ngậm cái miệng nhỏ của em lại, không đừng trách tôi ác với em."
Tư Hành hôn lên cằm trắng, lại hướng lên trên kiểm soát môi hồng.
Đầu lưỡi tạo ra sự ẩm ướt lên cảnh môi, anh bắt ép cô hé mở cánh môi.
Tư Hành cắn nhẹ lên môi hồng, vết thương cũ chưa lành đã lại bật máu, Thanh Nguyệt thoát ra không nổi, tay trai bị giữ chặt, thân thể này bị anh đè đến khó thở.
Cô cắn lấy môi mỏng của Tư Hành, cắn bằng hết sức lức của mình.
Anh đau tới mày đen cau lại, nhưng vẫn không buông Thanh Nguyệt ra, ngược lại còn mặc cho cô muốn cắn như nào thì cắn, Tư Hành đều tiếp nhận hết.
Cánh môi anh bị cắn tới mức bật máu tươi, Tư Hành cuối cùng cũng chịu rời khỏi môi hồng.
Giọt máu sắc đỏ trên môi anh rơi xuống, nhuốm lên da thịt trắng nõn của Thanh Nguyệt, cánh môi cô đau đớn, cảm giác như lúc nơi cánh môi yếu ớt đã bị Tư Hành ăn thật.
Anh vươn tay, đặt lên phần nổi mềm mại trước thân thể mềm mại, ngón tay vân vê nhũ hoa hồng hào.
Dù là qua một lớp vải, nhưng đậu hồng đã bị làm cho kích thích, cứng lên như đang muốn mời gọi Tư Hành..