Gián Đập Không Chết

Ngày hôm sau, khi Triệu Hiểu Vĩ hộ tống Hác Hảo đến nhà của bọn Đại Địa, Đại Địa đang nấu canh bổ.

“Ai yo, Trương Lãng sao lại để cho cậu xuống bếp lúc này nha? Tên kia đâu? Chạy đến chơi chỗ nào rồi? Tôi tha cậu ta ra………..”

Triệu Hiểu Vĩ biết rõ còn cố ý, làm bộ muốn đi vào tha Trương Lãng ra.

“A, đừng đi! A Lãng cậu ấy không thoải mái. Để cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Đại Địa vội vàng ngăn cản.

“Để tôi làm cho. Cậu đi nghỉ ngơi đi.”

Hác Hảo cầm đồ ăn trong tay Đại Địa.

“Đi đi, đi đi, đi nghỉ ngơi. Không cần cô phụ ý tốt của vợ tôi.”

Hiểu Vĩ đẩy đẩy Đại Địa, quay lại phòng khách.

Huých huých Đại Địa, Hiểu Vĩ làm cái mặt quỷ, hỏi:

“Sao thế? Hết giận chưa? Tên nhóc kia hiện tại có phải rất thảm hay không?”

“Anh………!”

Đại Địa kinh ngạc ngây người.

“Sao anh biết?”

“Tôi đương nhiên là biết, thuốc là do tôi hạ mà.”

Hiểu Vĩ làm ra bộ dáng lòng đầy căm phẫn.

“Con gián khốn kiếp kia, chẳng những làm ra cái loại chuyện không thể tha thứ được này với cậu, hiện tại còn muốn ngăn cản cậu làm quen bạn gái, quả thực là muốn có bao nhiêu đáng ghét liền có bấy nhiêu! Tôi thật sự nhìn cậu ta không vừa mắt, cho nên, đã nghĩ đến dùng cách này dạy dỗ cậu ta một chút! Xem sau này cậu ta còn dám xằng bậy không! Cậu không cần để ý đến cậu ta nữa, đi hẹn hò với cô giáo họ Lý kia đi, để mặc cậu ta trong nhà cho cậu ta chết! Nếu cậu ta dám nói cái gì, tôi giúp cậu đánh cậu ta.”

“Anh! Sao anh có thể làm ra loại chuyện như thế này! Anh hạ thuốc cho tôi từ lúc nào? Anh có biết là A Lãng còn đang bị thương không? Cậu ấy………”

Đại Địa nhất thời tức đến không nói nên lời, tuy biết rằng Hiểu Vĩ là vì báo thù cho mình, nhưng phương pháp này cũng quá………Làm cho cậu rất đau lòng nha. Nghĩ đến A Lãng giờ này vẫn còn nằm trên giường chưa thể đứng dậy được, Đại Địa đau lòng nha.

“Thuốc hạ ở trong điểm tâm, thời gian phát tác rất chậm, không có tác dụng phụ với cơ thể, đây là tôi tìm riêng cho cậu đó. Xảy ra chuyện gì? Không vui? Bị thương thì sao chứ! Dù sao cũng không phải trọng thương, tên nhóc kia thiếu dạy dỗ! Huống chi cậu ta là một người đàn ông, cũng không có vấn đề mang thai, lo lắng cái gì!”

Hiểu Vĩ châm thêm chút lửa.

“Không phải vấn đề này! Mà là, tôi…..”

Đại Địa không biết phải biểu đạt như thế nào.”

“Không cần cảm thấy phải chịu trách nhiệm với cậu ta, cậu cũng không thích cậu ta mà! Hơn nữa cậu không phải là còn có bạn gái sao? Quan tâm cậu ta chết sống làm gì!”

“Tôi……….”

Tôi muốn chịu trách nhiệm với cậu ta, tôi thích cậu ta đó. Nếu không cũng sẽ không cảm thấy áy náy như thế.

“Hơn nữa cậu cũng không phải là đồng tính luyến ái, không nên bị tên kia dụ dỗ. Tôi thật muốn nhìn xem kết cục của tên đó, đại khái không phải bị người khác đùa giỡn, chính là nhìn thấy cậu cùng bạn gái kết hôn mà cắt cổ đi. Ha ha!”

Đổ thêm chút dầu vào lửa.

“Không! Tôi sẽ không để cho A Lãng rơi vào hoàn cảnh như vậy. Đồng tính luyến ái thì sao chứ, cậu với Hác Hảo không phải sống rất vui vẻ sao. Tôi cùng A Lãng đã sống với nhau hơn hai mươi năm, cũng không để ý đến việc sau này sống cùng cậu ấy cả đời ra sao. Huống chi tôi, tôi chỉ có ở cùng cậu ấy, mới có thể cảm thấy tâm tình dễ chịu không chút kiềm nén, cũng thoải mái tự tại. Tôi nghĩ, hẳn là tôi thích cậu ấy, thích hơn bất kỳ người nào khác.”

Đại Địa nhìn thẳng vào Triệu Hiểu Vĩ, thốt ra tình cảm trong lòng mình.

“Vậy cũng không nhất định là tình yêu nha, nói không chừng chỉ là thói quen thì sao? Chẳng lẽ lúc cậu ở cùng bạn gái thì không có cảm giác giống như vậy?”

Hiểu Vĩ tiếp tục dẫn đường cho Đại Địa.

“Đúng là không giống, chưa từng dễ chịu như khi ở cùng với A Lãng.”

Đại Địa nở nụ cười, từ trong lời nói của chính mình cậu cũng hiểu được người quan trọng nhất trong lòng mình là ai, người mình yêu nhất là ai…….

Đại Địa đang suy nghĩ xem phải nói chuyện chia tay với Lý Thục Vân như thế nào, Trương Lãng đã chạy đến trường học của Đại Địa tìm Tề Tuấn, mặt ngoài làm như quan tâm đến bạn bè mà tìm hiểu tin tức, hỏi cậu ta có biết tình địch của Đại Địa là ai hay không. Tề Tuấn khó hiểu vội hỏi câu chuyện ra sao. Trương Lãng nói cho cậu ta, bởi vì trong lòng Lý Thục Vân dường như còn có một người cũng làm giáo viên đồng sự với Đại Địa ở phòng 2, khiến cho tình cảm giữa Đại Địa và Thục Vân có vấn đề rồi nguội lạnh linh tinh gì đó. Vừa nghe Trương Lãng nói như vậy, Tề Tuấn vốn có tình cảm với cô Lý lập tức cảm thấy trong lòng giai nhân quả nhiên vẫn có mình, liền tỏ vẻ cậu ta cũng nên tranh thủ cơ hội này. Từ đó, liều mạng thể hiện tình cảm với Lý Thục Vân, khiến cho Lý Thục Vân vô cùng thỏa mãn lòng tự trọng vì bị Đại Địa vắng vẻ.

Cho nên khi Đại Địa tìm Lý Thục Vân nói chuyện, đề nghị chia tay quay về làm bạn bình thường, Lý Thục Vân không hề khó xử mà nhanh chóng đáp ứng yêu cầu chia tay. Dù sao còn hơn Đại Địa trong lòng không có mình, Tề Tuấn toàn tâm toàn ý lấy lòng mình, bộ dáng cũng không tệ càng thích hợp làm bạn trai của mình hơn, không phải sao?!

Vì vậy, sau khi giải quyết bệnh khuẩn làm ô nhiễm Đại Địa, con gián không hề tự biết mình mới là căn nguyên lây nhiễm thật cao hứng lái xe cùng chủ ký sinh Đại Địa đến bệnh viện tái khám.

Khi Đại Địa thay băng xong đi từ trong phòng khám ra, thấy trong tay Trương Lãng đang ôm một đứa trẻ đùa giỡn, không khỏi tò mò:

“Đứa nhỏ nhà ai vậy, cha mẹ nó đâu?”

Nói xong, vươn tay đùa với đứa nhỏ được Trương Lãng ôm vào ngực.

Đứa bé thật đáng yêu, thấy có người chơi với mình, liền vui vẻ mở cái miệng mới nhú mấy cái răng nhỏ cười không ra tiếng.

“Không biết. Vừa rồi lúc tôi đi vệ sinh, thấy tiểu quỷ này ở bồn rửa tay. Đợi nửa ngày, gõ cửa tất cả các buồng vệ sinh, cũng không có người biết tiểu quỷ này từ đâu đến. Sau đó vẫn là bác gái quét dọn vệ sinh nói cho tôi biết, tiểu quỷ này đã bị đặt ở trong đó hơn một tiếng rồi. Nói thẳng ra đứa trẻ này có thể là bị vứt bỏ.”

Trương Lãng thật cẩn thận ôm vật nhỏ mềm nhũn trong tay, trả lời câu hỏi của Đại Địa.

“Sao lại như vậy! Đứa bé đáng yêu như thế………”

Đại Địa còn chưa nói xong, đứa nhỏ vừa rồi hãy còn cười đùa đột nhiên cất tiếng khóc lớn.

“Oa a………!”

“Nó, nó xảy ra chuyện gì vậy? Đại Địa, giúp tôi, sao nó lại đột nhiên khóc, Đại Địa……..”

Trương Lãng không biết làm gì, nghĩ muốn ném đi nhưng lại không dám —- đây cũng không phải là búp bê đồ chơi nha.

“Tôi cũng không biết, đưa đứa bé cho tôi, để tôi xem xem.”

Đại Địa đưa tay tiếp nhận đứa bé, bế vào trong lòng, nhưng là dỗ dành nửa ngày, chẳng những không thấy cười, tiếng khóc còn càng ngày càng to.

“Nó không phải là đói bụng chứ?”

Trương Lãng nghĩ lung tung ra một cái lý do.

“Cũng có thể.”

Đại Địa cũng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vừa muốn chú ý đứa nhỏ vừa phải để tâm đến tay phải. Trương Lãng thấy vậy, lại ôm lấy.

Y tá đi ngang qua bên cạnh thấy hai người đàn ông ôm một đứa bé lo lắng, nhịn không được hỏi đây là có chuyện gì.

Trương Lãng đơn giản kể lại chuyện phát hiện ra đứa bé, y tá nghe xong, bảo Trương Lãng đặt đứa bé lên ghế dài, cởi cái bọc cũ nát trên người đứa bé ra.

Mở cái bọc vải ra, ba người lớn đồng thời than lên một tiếng sợ hãi, chỉ thấy trên cơ thể đứa bé lấm tấm những nốt đỏ, hình như là bị bệnh ngoài da nghiêm trọng. Hơn nữa thân mình gầy yếu, một chút cũng không có béo tròn mà đứa trẻ nên có.

“Đứa bé này đại khái không được chăm sóc tốt lắm, anh xem tã của nó đều đã chuyển sang màu vàng hết rồi, có thể thấy là đã lâu không được tắm rửa, như vậy không sinh bệnh mới là lạ. Tôi thấy, nó là bé trai mà bị như thế này, khẳng định còn có chỗ nào đó thiếu hụt. Giống như bệnh lý thiếu hụt từ khi sinh ra hoặc là bị bệnh nặng, cha mẹ ghét bỏ nó, hoặc là không có tiền chữa trị, những việc này ở bệnh viện có thể thấy thường xuyên. Ai, thật là một đứa bé đáng thương.”

Y tá thở dài nói.

“Chờ một chút, chẳng lẽ không có ai quan tâm sao? Chẳng lẽ cứ để mặc đứa bé này chết như vậy?”

Lòng Đại Địa tràn đầy phẫn nộ.

“Quan tâm như thế nào? Ai quan tâm? Có đôi khi bệnh viện cũng sẽ thông báo cho người của viện phúc lợi đến tiếp nhận, có đôi khi lúc phát hiện ra trẻ nhỏ thì chúng đã sớm tắt thở. Còn có, bệnh đã ăn sâu vào trong căn bản không kịp chữa trị. Cho dù có thể chữa trị, nơi này là bệnh viện, không có tiền sẽ không có ai chủ động chữa trị cho nó. Anh có thể cảm thấy việc này khó chấp nhận, nhưng cuộc đời chính là như vậy! Đứa bé này, các anh có thể gọi điện thoại cho viện phúc lợi, cũng có thể để nó ở đây.”

Y tá lãnh đạm nói.

“Cô…….!”

Đại Địa rất phẫn nộ, nhưng cậu cũng biết sự thật chính là như thế. Bởi vì cậu cũng xuất thân từ cô nhi viện.

“Cô y tá này, tôi muốn hỏi một chút, khoa bệnh nhi nằm ở chỗ nào?”

Trương Lãng lấy áo của mình bao lấy thân thể đứa bé, hỏi.

“Tầng dưới. Tôi khuyên các anh, không cần vì thiện tâm nhất thời, rồi lại buông tay mặc kệ, như vậy còn không bằng để cho đứa bé này tự sinh tự diệt.”

Y tá không phải không có tâm đồng tình, nhưng là cô đã thấy nhiều lắm.

Trương Lãng cười cười, cùng Đại Địa ôm đứa bé xuống tầng dưới. Hai người cùng là người xuất thân từ cô nhi viện tự nhiên là hiểu rõ kết cục cuối cùng khi để đứa bé này ở lại đây. Nếu không phát hiện thì thôi, nhưng nếu đã thấy, lại không thể không quan tâm! Đưa đến viện phúc lợi, nếu như có bệnh, có thể được chữa trị hoàn toàn hay không, là một nghi vấn vô cùng lớn.

Qua kiểm tra toàn diện, phát hiện đứa nhỏ ngoại trừ trạng thái dinh dưỡng cực kém, phát triển chậm, còn có chỗ thiếu hụt không thể bù lại: bệnh tim bẩm sinh – bệnh thông liên thất bẩm sinh.

—- Đây đại khái chính là nguyên nhân nó bị cha mẹ vứt bỏ đi.

Đại Địa thương lượng với Trương Lãng một chút, ở dưới ánh mắt không có mấy sự đồng tình của bác sĩ đứng ra làm người đảm bảo, Trương Lãng lái xe đến ngân hàng lấy tiền đến quầy thanh toán đặt cọc, cho đứa bé nhập viện để tạm thời quan sát chữa trị. Đại Địa quay lại trường học, Trương Lãng đến tạp chí xin nghỉ phép rồi quay lại bệnh viện. —- Bởi vì Trương Lãng đưa tin trực tiếp vụ hung thủ bầm thây đưa cho tạp chí mình làm việc, cho nên tạp chí trở thành nơi đưa tin độc quyền cho tin tức này đã kiếm được không ít lời. Vì vậy tổng giám đốc của tạp chí đối với Trương Lãng tất nhiên là vô cùng thân thiết.

Sau khi để bác sĩ kê khai ra một đống chứng từ lớn, Trương Lãng lại chạy đến ủy ban, tới tới lui lui mấy chỗ này vài lần.

Buổi tối về nhà. Đại Địa đi vào phòng bếp nói với Trương Lãng đang bận rộn:

“A Lãng, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Cậu nói đi.”

Trương Lãng đang nghiên cứu nên cho thêm bao nhiêu muối đầu cũng không ngẩng lên đáp lại.

“Đứa bé kia………”

“Đứa bé xảy ra chuyện gì?”

“Tôi không muốn cứ trơ mắt như vậy nhìn đứa bé kia……….., nó nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, tôi luyến tiếc.”

Đại Địa nghĩ đến khuôn mặt tươi cười non nớt kia, trong lòng hơi thắt lại đau đớn.

“Vậy tiếp tục xuất tiền giúp nó chưa trị đi.”

Trương Lãng không để tâm nói.

“Cậu đồng ý?!”

Đại Địa vô cùng vui vẻ. Dù sao người kiếm tiền nhiều nhất trong nhà vẫn là con gián này, muốn dùng một số tiền lớn, còn phải trông cậy vào hắn mới được.

“Ừ. Tôi nhớ rõ hình như có người từng nói với tôi, làm người không thể quá ích kỷ. Thỉnh thoảng làm chút chuyện tốt, cũng coi như tích âm đức đi.”

Quyết định cho thêm một chút muối, Trương Lãng vừa cho thêm muối vừa đáp.

“A Lãng cậu thật tốt quá!”

Đại Địa kích động ôm cổ Trương Lãng còn đang nấu cơm.

“Hắc hắc, nếu cậu thật sự cảm thấy tôi tốt, có thể dùng chút hành động thực tế để biểu hiện sự cảm kích của cậu hay không nha?”

Con gián háo sắc cười xấu xa.

“Cậu yên tâm, hôm nay tôi sẽ rất dịu dàng với cậu!……….Tôi sẽ khiến cho cậu thật thoải mái……..”

Đại Địa ngượng ngùng dùng mặt cọ cọ lên lưng của Trương Lãng.

“Cậu nói cái gì!!”

Trương Lãng ném xẻng nấu xuống. Có lầm hay không, cậu thế nhưng nghĩ muốn thượng đại gia ta! Cho cậu ăn một lần, cậu liền nghiện đúng không?!

Xem ra Đại Địa cần có một lần giáo dục nữa. Trương Lãng âm thầm hạ quyết tâm.

Muốn hỏi Trương Lãng có giáo dục Đại Địa thành công hay không? Hắc hắc hắc!

Ở trong chăn, Trương Lãng trắng trợn quấn lấy Đại Địa, hai người tứ chi giao nhau.

“Đừng giận nữa được không? Không phải tôi không muốn cho cậu làm, ai kêu cậu nửa đường tiết ra không thể kiên trì được đến cuối cùng chứ! Chúng ta không phải đã nói rồi sao, ai kiên trì được đến cùng sẽ ở trên mà, cho nên không thể trách tôi……….Nha, đừng có như thế mà, lần sau cậu còn có cơ hội hòa nhau đó. Đừng giận nữa, ngoan.”

Lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi gắt gao ôm chặt người trong lòng.

“Hừ! Đều là cậu có lý. Chúng ta không phải là đã nói chỉ làm một lần sao? Thế nhưng cậu xem cậu………lại làm vài lần!”

Đại Địa thua trong cuộc cạnh tranh [công bằng] vẫn còn canh cánh trong lòng.

“Hắc hắc, cậu cũng không phải không biết, đàn ông thôi, sao có thể ôm người yêu trong lòng mà không có chút phản ứng! Tôi làm đến vài lần, cũng là bởi vì cậu quá đáng yêu thôi. Ai kêu cậu ở trên giường kêu dễ nghe như vậy, ai kêu thân thể cậu xoay xoay đến động lòng người như thế, ai kêu tôi yêu cậu như thế chứ! Người ta là nhất thời không nhịn được thôi.”

Trương Lãng liều mạng tìm cớ.

“Không được nói tôi đáng yêu!………Lần sau không so cái này nữa, nếu so liền so việc nấu cơm đi.”

Đại Địa không cam lòng bị đặt ở phía dưới, nghĩ muốn hòa nhau một ván.

“Chờ một chút! Nếu so ra, thì tay nghề bếp núc hiện tại của tôi vừa mới học, không cần thi khẳng định là cậu thắng. Loại đấu không cần so cũng biết kết quả này, cậu không thấy là rất không công bằng sao? Ít nhất cũng phải cho tôi thời gian học, cậu nói có phải hay không?”

Trương Lãng vắt hết óc mới nghĩ ra cách thông qua trận đấu này để giành quyền chủ động trong chuyện phòng the, đương nhiên sẽ không rơi vào cái bẫy rõ ràng như thế.

“Chúng ta liền so cơ bắp……….”

Đại Địa vẫn chưa từ bỏ ý định. Cậu cũng muốn cưng chiều A Lãng nha, huống chi so ngoại hình, nhìn thế nào cũng vẫn để cậu làm công mới đúng không phải sao.

Hai người tiếp tục thảo luận cách thức đấu tranh để quyết định quyền chủ động sau này, dù sao đây cũng là một biện pháp rất tốt để giải quyết vấn đề ai trên ai dưới. Vừa công bằng lại vừa phù hợp với bọn họ.

Chuyện sau đó, khi Triệu Hiểu Vĩ biết bọn họ dùng loại phương pháp này để quyết định quyền chủ động, một bên vỗ tay một bên lo lắng nếu A Hảo đưa ra phương pháp giống vậy thì sao, mình nên giải quyết vấn đề này như thế nào? Ừ, vẫn là gia tăng khai phá độ mẫn cảm của A Hảo, khiến cho em ấy hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm mà mình mang lại cho em ấy, không rảnh bận tâm cũng không có sức để bận tâm đến chuyện [xoay người].

Mà khi Trương Lãng khiêm tốn thỉnh giáo Triệu Hiểu Vĩ kỹ xảo trên giường như thế nào mới có thể khiến cho phía sau của đàn ông thật sự vui vẻ, hắn mới có thể không cần dùng đến loại phương pháp này để quyết định quyền chủ động của hai người nữa, nếu làm không tốt mình thua cả hai nơi cũng rất có thể. Trước khi bị thảm bại như thế, hắn phải đánh hạ được Đại Địa đã!

Cuộc sống ở chung của Đại Địa và Trương Lãng hai người vẫn trôi qua như trước, nhưng lại có chút không giống trước kia, việc nhà hoàn toàn là hai người cùng chia sẻ. Trương Lãng cũng bắt đầu vào bếp nấu cơm thể hiện tay nghề. Vốn là bọn họ mỗi người một phòng, hiện đã quen với cuộc sống hàng ngày ở chung một phòng, luôn luôn có nhau.

Cho nên khi Trương Lãng đưa ra ý kiến muốn sửa lại phòng ốc, Đại Địa cũng đồng ý. Vốn là căn nhà bốn phòng ở một phòng khách, sau khi sửa lại, biến thành ba phòng ở một phòng khách. Không gian do hai phòng ghép lại biến thành phòng ngủ chung của hai người. Căn phòng vốn dùng để chứa đồ biến thành phòng làm việc, còn có một phòng dùng để tiếp khách thì vẫn giữ nguyên như trước, tuy rằng không có khách thường xuyên đến, cho dù đến cũng rất ít khi ở lại qua đêm.

Trong khoảng thời gian này, Đại Địa cùng Trương Lãng mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm bé con, nhìn thấy đứa bé bắt đầu chậm rãi hồi phục, đều vô cùng vui mừng.

Nửa năm sau, đứa bé cuối cùng cũng có thể bắt đầu tự đi.

Trong phòng khách, Đại Địa đang gấp từng bộ quần áo nhỏ, cho vào trong túi.

“A Lãng, tôi có việc muốn nói với cậu.”

“Có việc gì?”

Trương Lãng đang ở trong bếp nấu cháo nhô đầu ra.

Buông mấy bộ quần áo trẻ con trong tay ra, Đại Địa thoáng do dự rồi mở miệng nói:

“Nhạc Nhạc đã khỏe hơn nhiều, bác sĩ cũng nói bệnh của nó không phải là không thể chữa trị, chỉ cần chú ý đến cuộc sống hằng ngày, nó cũng có thể sống được rất lâu. Hôm trước, bệnh viện đến đây thông báo rằng bé con đã có thể xuất viện, hỏi chúng ta có cần liên hệ với viện phúc lợi nhi đồng không. Sau khi tôi suy nghĩ thật lâu………., so với việc đưa Nhạc Nhạc đến viện phúc lợi rồi chúng ta ngày ngày đến thăm, không bằng chúng ta nhận Nhạc Nhạc làm con nuôi luôn, cậu cảm thấy……….thế nào?”

“A, là chuyện này à. Cậu đợi chút.”

Trương Lãng lau lau tay, từ phòng bếp chạy đến phòng của hắn cùng Đại Địa, một lát sau, cầm trên tay một đống tài liệu đi ra.

“Cậu xem đi. Hy vọng cậu có thể vừa lòng.”

Trương Lãng cười nói. Hắn thế nhưng vẫn đợi đến lúc Đại Địa mở miệng đó!

“Cậu đã xin từ nửa năm trước rồi?”

“Đúng vậy nha, nhận nuôi một đứa bé cũng không phải dễ dàng, cả đống lớn thủ tục cần phải làm. Cái này, nửa năm trước xin, còn cần thêm hai phần tiền mới được phê duyệt.”

“Cậu……..từ lúc đó đã muốn nhận nuôi Nhạc Nhạc?”

Đại Địa không thể tin nổi.

Trương Lãng nghiêng người qua, ngượng ngùng nói:

“Tôi biết cậu thích đứa nhỏ………..Mà chúng ta ở cùng nhau, vô luận yêu nhau nhiều như thế nào cũng không thể có được đứa nhỏ………tôi không muốn khiến cậu cảm thấy cuộc sống có khiếm khuyết……..”

Đại Địa kích động.

“A Lãng! Ở cùng một chỗ với cậu, cho tới bây giờ tôi đều không cảm thấy có khuyết điểm gì! Thật sự!……….Tôi quả thật rất thích đứa nhỏ………, nhưng cho dù không có, tôi vẫn sẽ………yêu cậu như thế, cảm ơn, cảm ơn cậu đã nghĩ cho tôi nhiều như vậy……….Tôi………”

Ba chữ sau cùng không thể nghe thấy.

Đại Địa dù sao vẫn là da mặt mỏng, lúc ở trên giường cùng A Lãng yêu đương, sẽ khiến cậu nhịn không được bật thốt lên mấy lời yêu thương, nhưng một khi đã xuống giường, không biết vì sao ba chữ này lại khó nói ra như vậy.

“Hắc hắc hắc, vì cậu, tôi nguyện ý làm tất cả mọi việc! Huống chi là loại việc nhỏ như nhận nuôi bé con này, hơn nữa tôi cũng thích đứa bé kia. Đại Địa, cậu muốn cảm ơn tôi không bằng dùng hành động thực tế để biểu đạt đi! Ví dụ như, để cho tôi thượng hay gì đó…….., hắc hắc, Đại Địa, người ta cũng là ham muốn yêu cậu nha! Đến, trước tiên để tôi hôn một cái.”

Trương Lãng rõ ràng là nghe được trọng điểm đằng sau cười gian bổ nhào lên.

“A Lãng……..”

Đón được Trương Lãng nhảy qua kéo vào lòng ngực hôn vài cái.

“Cháo đã nấu xong chưa? Đã có thể đi thăm rồi chứ.”

Đại Địa cố tránh đi trọng điểm.

Trương Lãng bất mãn với nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước ở trong lòng Đại Địa cọ vài cái, lúc này mới mở miệng trả lời:

“Đều chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát.”

Sờ sờ đầu A Lãng, thần tình cưng chiều nói:

“Cậu đi khởi động xe, tôi chuẩn bị vài thứ, sẽ xuống dưới sau.”

“Ừ.”

Theo đánh giá của bác sĩ thì Nhạc Nhạc được 16 tháng tuổi đã có thể ngồi, đứng, cũng có thể phát ra một vài âm đơn giản, tuy rằng vẫn chưa bằng đứa nhỏ cùng tuổi, nhưng nếu đỡ bé, bé cũng có thể lúc lắc đi được vài bước. Nhạc Nhạc được Đại Địa và Trương Lãng nuôi đến mập mạp tròn vo làm cái gì cũng đều đáng yêu cực kỳ, ở bệnh viện cũng rất được nhóm y tá yêu thương.

Ôm Nhạc Nhạc cùng nhóm y tá nói chuyện chuẩn bị chia tay, Đại Địa đợi Trương Lãng đang làm thủ tục xuất viện cho bé con.

“Không dễ dàng nha, đứa nhỏ này thật may mắn có được các anh. Anh xem nó hiện tại nhìn đáng yêu biết bao nhiêu, thật sự không thể tưởng tượng được sao cha mẹ nó lại nhẫn tâm vứt bỏ nó như vậy.”

Nữ y tá lúc trước nói ra những lời tàn khốc vẻ mặt mang theo trìu mến nhìn Nhạc Nhạc nằm trong lòng Đại Địa.

Đại Địa cười cười, cũng không nói gì, chỉ một mực đùa với bảo bối nhỏ ở trong lòng. Nhạc Nhạc cười khanh khách không ngừng, rõ ràng là một đứa bé vô cùng đáng yêu.

Bé con dường như đem Đại Địa thành mẹ của mình, cũng dính lấy Đại Địa nhất. Các y tá dạy bé gọi mẹ, theo lý thuyết thì tuổi bé còn nhỏ như vậy, hẳn là thấy ai cũng đều gọi là mẹ mới đúng, nhưng bé lại không giống với đứa nhỏ bình thường, chỉ có lúc nhìn thấy Đại Địa, bé mới mở cái miệng nhỏ nhắn của mình ra gọi ‘mẹ’ không ngừng. Việc này bị nhóm y tá trong bệnh viện coi là kỳ lạ.

Mà Đại Đại bản thân vốn không có sức chống cự với trẻ con, bị tiểu Nhạc Nhạc gọi vài tiếng mẹ, cũng không quan tâm thân phận vốn nên là ba ba của mình mới đúng, ôm lấy Nhạc Nhạc vui đến mức muốn bay lên trời. —- khiến cho Trương Lãng ăn dấm rất lâu.

“Đại Địa, đều xong rồi.”

Trương Lãng làm xong xuôi thủ tục đã quay lại.

“A, thật ngại, trong khoảng thời gian này Nhạc Nhạc đã làm phiền mọi người nhiều rồi. Cảm ơn! Sau này khi đến bệnh viện tái khám còn phải phiền đến mọi người nữa.”

Đại Địa cùng Trương Lãng ôm bé con chào tạm biệt các y tá rồi rời khỏi bệnh viện.

“Ha ha, bé con! Cũng không biết sao lại vui vẻ như vậy, cậu xem nó cười kia!”

Mắt Đại Địa biến thành hình tim, nâng đứa nhỏ giống như nâng bảo bối lên cho Trương Lãng xem.

“Nó đang cười là bởi vì nó cuối cùng có thể rời khỏi mấy cô nàng háo sắc kia rồi, đúng không nha? Con ngoan…….”

Trương Lãng nghiêng đầu sát lại nhe răng với Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc vươn bàn tay nhỏ bé, một phen kéo lấy mái tóc thời trang dài đến ngang vai của ba ba Trương Lãng, nắm ở trong bàn tay nhỏ bé chơi đùa, dường như rất là hài lòng với món đồ chơi mới này.

“Đau đau đau đau đau! Oa a! Đại Địa cậu mau bảo nó buông tay, tôi đang lái xe……….Nguy hiểm!”

Trương Lãng một bên đầu đau đến mức kêu oa oa còn phải chú ý đường đi phía trước, quả thật vất vả!

“Khanh khách!”

Tiểu Nhạc Nhạc không biết là có phải cảm thấy ba ba Trương Lãng như vậy rất đáng yêu hay không, bàn tay nhỏ bé nắm càng chặt, cười đến vô cùng kiêu ngạo.

Đại Địa luống cuống tay chân muốn gỡ phần tóc của Trương Lãng bị tiểu bảo bối nắm chặt trong tay, nhưng bé con nắm rất chặt, xem chừng trong một chốc là không thể gỡ ra được.

“Tôi thấy, A Lãng nha, rõ ràng là nên cắt nhúm tóc này ra cho nó chơi là được rồi. Tôi có mang kéo nhỏ theo người, cậu đợi chút.”

Đại Địa buông tha cho việc tranh đấu với bé con, quyết định hy sinh mái tóc của người cha để đổi lấy nụ cười con bé con.

“Oa, tôi không muốn! Kiểu tóc này tốn của tôi bảy trăm nhân dân tệ đó! Tôi không muốn cắt!”

Không thèm nhìn đến kháng nghị của ba ba Trương Lãng, ba ba Đại Địa dùng kéo vô tình hạ xuống, đồng thời còn không quên cảnh cáo hắn:

“Chú ý phía trước, lái xe cẩn thận!”

Trương Lãng qua kính chiếu hậu nhìn thấy bên tai mình thiếu một dúm tóc tạo thành một kiểu tóc trông vừa buồn cười vừa kỳ quái, bi ai kêu to:

“Oa! Xấu quá đi!”

“Mẹ………”

Tiểu Nhạc Nhạc đạp đạp chân nhỏ muốn Đại Địa ôm, thuận tay ném món đồ chơi nắm chặt trong tay vừa rồi, bàn tay nhỏ bé đặt lên cổ Đại Địa.

“Tên nhóc con láo toét này!”

Trương Lãng rống giận, lão tử hy sinh như thế! Mày nắm ở trong tay không đến mười giây liền vứt đi à! A!

Không để ý đến Trương Lãng đang phát điên, Đại Địa cười trêu đùa bé con bảo bối, thuận tiện cùng nhau cười nhạo kiểu đầu phía trước của ba ba Trương Lãng.

Cứ như vậy, cuộc sống vui vẻ của một nhà ba người bắt đầu mở màn………..

Thông liên thất: (tiếng Anh: Ventricular Septal Defect, thường đươc viết tắt là VSD) là một khiếm khuyết của vách liên thất, tức là vách ngăn giữa hai buồng tâm thất của tim. Vách liên thất là một cấu trúc phức tạp gồm: phần cơ, phần màng, phần phễu, phần buồng nhận. Thông thường khi trẻ sinh ra, vách này không có lỗ thông vì vậy không cho phép máu của hai tâm thất hòa trộn với nhau. Trong vách liên thất là nơi có phần đầu quan trọng của hệ thống thần kinh dẫn truyền xung động từ nhĩ đến các phần cơ thất. Thông liên thất là bệnh tim bẩm sinh thường gặp nhất trong tất cả các bệnh tim bẩm sinh chiếm 15%-20% tất cả các bệnh tim bẩm sinh, đó là chưa kể đến các thông liên thất trong các bệnh tim bẩm sinh có tím phức tạp. (From Wikipedia)

—– Chính văn hoàn —–

—– Phiên ngoại thiên —–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui