Gián Đập Không Chết

Khi Trương Lãng về đến nhà, liền phát hiện Đại Địa luôn về nhà sớm hơn hắn lại không hề thấy bóng dáng, cũng không có để lại lời nhắn cho hắn là bao giờ sẽ quay về. Tất nhiên trong nhà bếp cũng không có đồ ăn ngon miệng đã được làm. Trương Lãng nhìn tủ lạnh trống không bắt đầu giận, tên to con chết tiệt chạy đi đâu? Không biết mình đói đến mức cả người sắp biến thành một đám da rồi sao? Còn không nhanh chút về nhà nấu cơm cho mình!

Tắm rửa thay quần áo ở nhà xong, ngồi ở phòng khách xem chương trình thể thao yêu thích ở trên TV. Lúc nhìn đến đồng hồ chỉ 21 giờ, lửa giận của Trương Lãng cùng với độ bất mãn đã bay lên hơn chín mươi điểm. Đói chết rồi! Đói chết rồi! Cừu Đại Địa cậu thật giỏi, cậu có gan thì đêm nay đừng có về cho tôi! Chờ cậu về rồi xem tôi thu thập cậu thế nào! Trước tiên tôi phải cắn cậu ba miếng, đem cánh tay cậu hấp, đùi thì nướng lên, còn lại đốt sạch!

Ảo tưởng đem Đại Địa biến thành [Đại Địa nướng] đặt ở trên bàn cơm mặc mình xuống dao, Trương Lãng bắt đầu lục lọi lung tung đi tìm đồ ăn, nhưng là hắn ngoại trừ biết trong tủ lạnh có đồ ăn ra, những đồ ăn khác để ở đâu hắn một chỗ đều không biết. Bình thường chỉ cần là hắn nói muốn ăn cái gì, Đại Địa sẽ giúp hắn tìm ra rồi đặt trước mặt hắn. Hiện giờ Đại Địa không có nhà, hắn mới biết bản lĩnh cất đồ đạc của Đại Địa lại cao minh như thế —- tìm khắp nơi cũng không thấy! Càng tìm không được hắn lại càng đói, càng đói hắn càng đi tìm. Không đến vài giây sau, trong nhà đã bị hắn lục lọi đến loạn thất bát tao. Hắn ngay cả nóc tủ cũng lục đến, cũng không thấy được thứ gì có thể giúp no bụng. Vì sao lại không có một, hai gói fastfood ở nhà?! Trương Lãng tức đến phát điên!

Đặt mông ngồi trên sofa, hắn ngay cả một chút khái niệm đi ra ngoài ăn cũng không có. Có thể là do từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện đi, tổng cảm thấy ra ngoài đến nhà hàng ăn là một chuyện gì đó vô cùng xa xỉ và lãng phí. Huống hồ lúc hắn được ba tuổi, mẹ hắn đưa hắn đến một phố ăn uống nhỏ cho hắn ăn thỏa thê những đồ ăn vặt mà hắn thích, chờ hắn ăn no rồi mới phát hiện không thấy mẹ đâu. Mặc cho hắn chạy mấy lần trên phố cũng không thấy được người nào có bộ dáng giống như mẹ hắn. Mọi người nói trí nhớ của trẻ con bắt đầu từ năm bốn tuổi, nhưng trí nhớ của hắn đã bắt đầu từ lúc đó.

Nghĩ đến khi ở cô nhi viện, nửa đêm bị đói tỉnh cũng không dám khóc lớn, chỉ trộm chạy đến WC uống nước từ vòi chảy xuống cho no bụng. Là Đại Địa phát hiện ra, khi nhận lấy phần đồ ăn của mình thì trộm giấu đi một phần, đợi đến nửa đêm hắn đói tỉnh thì lấy ra cho hắn ăn. Bắt đầu từ khi đó hắn liền đặc biệt dính lấy Đại Địa, làm việc gì cũng không hề rời khỏi cậu ta.

Khi nghĩ đến thủ phạm đầu sỏ khiến cho hắn dưỡng thành thói quen không đi ra ngoài ăn là Cừu Đại Địa, hắn lại bắt đầu bốc hỏa. Cừu Đại Địa cậu khá lắm, nếu không phải trước đây cậu lập lời thề son sắt nói sau này cậu sẽ phụ trách việc cho tôi ăn no, Trương Lãng tôi cũng không đến nông nỗi cho dù luân phiên có hẹn với người khác cũng sẽ gấp gáp quay về ăn cơm xong lại đi đến chỗ hẹn nha. Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy mình đói hơn. Đem đầu chôn ở trong ghế sofa ôm gối, còn bắt đầu tự kiểm điểm, tự kiểm điểm hắn vì cái gì phải tìm tên hỗn đản Cừu Đại Địa này đến làm người ở chung với hắn.

“Tôi muốn chấm dứt tình bạn với cậu!”

Trong phòng vang lên tiếng rống giận dữ bi phẫn của Trương Lãng. —- Đại Địa cũng thật đáng thương, hai mươi mấy năm qua liền chỉ vì một lần không chuẩn bị đồ ăn cho Trương Lãng, sẽ phải chịu nỗi khổ bi ai bị người ở cùng vứt bỏ. Đại Địa a Đại Địa, cũng chỉ có cậu lớn như vậy vẫn có tấm lòng có thể chịu nổi tiểu nhân đê tiện giống như Trương Lãng, vì tư lợi mà một chút mệt cũng không chịu đựng. Những người khác, cho dù không đuổi ra cửa cũng sẽ nhanh chóng đóng gói đuổi về —- nha, nếu là những người khác mà nói, đã trực tiếp đạp chết con gián này rồi! Đại Địa, lúc trước cậu không để cho Trương Lãng làm con nuôi của người ta, xem ra là đã làm được một việc tốt rồi!

Không nhắc đến Trương Lãng nằm trong nhà với tình trạng sắp chết, đem Đại Địa mắng đến cẩu huyết đầy đầu, cũng không lo lắng Đại Địa muộn như vậy chưa về có phải là bị tai nạn xe hay bị cuốn vào việc rắc rối nào đó. Lại nói đến Đại Địa bị ông chủ của [Thần Nông giá] Triệu Hiểu Vĩ một phen tận tình giáo dục và khuyên bảo, giáo dục đem ngọn đèn trong lòng thắp sáng cho con đường tương lai phía trước một mảng chói lọi.

Cậu đã biết được phải làm như thế nào để đối đãi với hành vi quấy nhiễu *** quái dị của Trương Lãng —- miệng nói không được thì dùng nắm đấm nói!

Trong tâm trạng thoái mái đi đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở đối diện nhà ở mua chút vật dụng hàng ngày cùng đồ ăn. Nếu nhớ không lầm, trong nhà ngoại trừ gạo ra sẽ không còn thứ gì có thể ăn được. nghĩ đến buổi sáng từng dặn qua Trương Lãng để cậu ta mua thứ gì đó về ăn hoặc ở bên ngoài ăn luôn, tâm tình lo lắng cũng buông lỏng xuống. Gia khỏa kia hình như buổi tối đều về nhà ăn cơm. Thậm chí thỉnh thoảng giữa trưa cũng chạy về nhà, gọi điện thoại đến trường học kêu cậu về nhà nấu cơm cho cậu ta. Thật sự là một đứa nhóc được chiều đến hư mà!

Khi đi qua quầy bán đồ ăn nhanh, bước chân của Đại Địa cũng không hề dừng lại. —- mấy thứ đồ ăn nhanh kia là thứ chỉ có người nghèo mới ăn, cậu đã rời khỏi cô nhi viện liền không muốn có bất cứ liên quan gì đến mấy thứ đồ ăn nhanh ấy nữa! Nhớ tới lúc hai người vừa đi học vừa tranh thủ đi làm kiếm thêm chút tiền, đồ ăn ngoại trừ thức ăn nhanh rất tiện lợi cũng chỉ có đồ ăn khó nuốt được cấp cho trong cửa hàng làm thuê, cuộc sống như vậy vẫn duy trì cho đến khi hai người học đến năm thứ ba đại học mới có một chút thay đổi. Trương Lãng tích tiền (còn cầm thêm một phần của cậu) mua cổ phiếu trúng lớn rồi phát tài, khiến cho mối buôn bán nhỏ của cậu ta bắt đầu có chút lời. Từ đó về sau, bọn họ liền nói lời từ biệt với bần cùng. Sau này có công việc cố định rồi, Trương Lãng tiếp tục chơi một ít cổ phiếu, mua được nhà ở hiện tại và xe. Dính vào phụ nữ là sau khi tốt nghiệp đại học mới bắt đầu.

Một bên nghĩ đến cách thức ở chung sau này với Trương Lãng một bên lấy đồ nhồi vào xe mua sắm, ở chỗ thu ngân thanh toán tiền, xách một đống lớn gì đó, Đại Địa rời khỏi cửa hàng tiện lợi 24 giờ đi về phía khu nhà ở đối diện.

Nghe được tiếng cửa phòng mở, Trương Lãng ngay cả ham muốn đứng dậy cũng không có. Hắn đã tức đến no bụng hết đói rồi.

“Trời ạ! Có chuyện gì xảy ra vậy? Trong nhà gặp trộm sao? A Lãng, A Lãng cậu có nhà hay không? A Lãng!”

Đại Địa vừa nhìn thấy cả phòng hỗn loạn, sợ đến mức sắc mặt đại biến, vứt hết mấy thứ đồ trong tay, chân đá bay giầy vọt vào phòng khách.

‘Rầm!’

Đẩy cửa phòng Trương Lãng ra xem Trương Lãng có ở nhà hay không. Phát hiện không hề có bóng dáng của con gián, lại vội vàng đẩy cửa phòng mình ở sát bên cạnh ra, một mảnh hỗn loạn! Kỳ lạ, sao phòng Trương Lãng thoạt nhìn vẫn giống hệt như lúc trước? Phòng của cậu ta có nhiều đồ đáng giá hơn của mình nha. Đại Địa thầm cảm thấy lạ, lo lắng không biết có cần báo án hay không.

Khi Đại Địa chuẩn bị kiểm tra đồ vật xem có mất gì hay không, phía sau liền truyền đến tiếng gọi hữu khí vô lực của Trương Lãng.

“Đại Địa, nhanh đi nấu cơm cho tôi ăn. Tôi sẽ tha thứ cho việc cậu về trễ……”

Vội vàng xoay người đi đến nơi phát ra tiếng nói, nhìn thấy Trương Lãng giống như người bệnh ung thư thời kỳ cuối vô lực nằm ở trên sofa. Ngồi xổm xuống, sờ sờ trán của Trương Lãng, liên thanh hỏi:

“A Lãng, cậu không sao chứ? Xảy ra chuyện gì vậy? Trong nhà sao lại biến thành thế này? Nhìn cậu kìa, nếu như lần sau có trộm đến, cậu cứ để cho hắn trộm đồ đi là được rồi, không cần đánh nhau với hắn. Cậu không sao chứ, muốn đi bệnh viện không? Tôi lập tức gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, cậu đợi chút!”

Giữ chặt ống tay áo của Đại Địa, Trương Lãng tức giận nói.

“Cậu không có việc gì hay sao mà lại đi nguyền rủa nhà mình có trộm vào vậy! Cậu có nhiều đồ để cho người ta muốn trộm đi như vậy hay sao? Cậu không phải là đố kị nội thất trong phòng tôi quá tốt, cho nên thông đồng với người khác đến trộm của tôi đấy chứ? A? Cậu về nhà muộn như thế, có phải là đi thương lượng cùng với người khác hay không? A? Là trong WC hay dưới hầm cầu? Này? Cậu nói chuyện đi nha, cậu câm điếc à! Này?”

Đại Địa nhìn Trương Lãng hai mắt trừng lên, đã không còn biết phải biểu lộ như thế nào mới tốt, hoài nghi hỏi:

“Cậu như vậy, là bị đói sao?”

Trương Lãng dùng vẻ mặt vô nghĩa nha, cậu nhìn không biết sao mà nhìn Đại Địa.

Đại Địa nhịn xuống cơn tức giận, tiếp tục hỏi.

“Vậy trong nhà biến thành như thế, cũng không phải là gặp trộm, mà là cậu biến nó thành như vậy đúng không?”

Trương Lãng không muốn tiếp tục trả lời câu hỏi, hắn dùng sức lực toàn thân cuối cùng còn sót lại la lớn:

“Tôi muốn ăn cơm!!!”

Trương Lãng vô cùng khoái trá, vô cùng thỏa mãn, vô cùng hạnh phúc cầm đũa lên. Thịt xào ớt xanh này ăn ngon nha, canh thịt viên này uống đã nha, rau trộn sứa này sao lại ngon đến vậy? Ai, ngay cả cơm cũng thơm như thế!

Đại Địa ở một bên thu dọn phòng ở nhìn không được, không khỏi mở miệng hỏi:

“Cậu bị đói thành như vậy? Ban ngày cậu chưa ăn cơm sao?”

Trợn mắt liếc nhìn Đại Địa một cái.

“Cậu bảo tôi dùng một tay ăn cơm trước mặt người khác để bị xấu mặt sao! Đúng là người có tâm địa độc ác mà!”

Nhịn cơn giận xuống, nói tiếp:

“Nếu cậu bị đói bụng, sao không xuống siêu thị tầng dưới mua chút gì chứ! Nơi đó phục vụ 24 giờ mà.”

“Không có sức!”

“Không có sức? Cậu có sức đi biến nhà thành như vậy, lại không có sức đi xuống lầu đến phía đối diện mua đồ? Cậu……cậu…….quên đi!”

Đại Địa đối với người này đã hoàn toàn hết cách rồi.

“Này, tôi còn chưa có hỏi cậu mà? Cậu muộn như thế còn chạy đi đâu? Chắc không phải là do gương mặt hung ác nên bị cảnh sát hoài nghi có liên quan đến vụ việc trộm đồ rồi băm xác nạn nhân gần đây chứ?”

Trương Lãng đã no bụng rồi, bắt đầu thỏa mãn mà nảy tính hiếu kỳ. Đại Địa luôn luôn ở trường học rồi về nhà có chuyện gì quan trọng, khiến cho Trương Lãng hắn ở nhà đói bụng chứ?

“Không, không có gì. Không đi đâu cả. Chỉ là ở trường có học sinh đến tìm tôi nói chuyện hơi lâu một chút.”

Đại Địa dừng đôi tay đang bận rộn lại, lau lau mồ hôi trên trán.

Trương Lãng vẻ mặt hoài nghi.

“Tôi có gọi điện thoại đến trường học của cậu nha, tiểu tử tên Tuấn gì đó của khoa cậu nói cho tôi biết, vừa đến năm giờ liền không thấy bóng dáng cậu đâu. Còn nhờ tôi chuyển lời cho cậu, ngày mai bên phụ trách hành chính sẽ gửi bàn phím mới đến.”

“Phải không? Ha ha, phải không? Tôi biết rồi.”

Đại Địa cúi đầu làm bộ như mình đang bận rộn nhiều việc, căn bản là không biết phải che giấu như thế nào. Gấp đến độ ngay cả ngực cũng ướt đẫm.

Trương Lãng buông đôi đũa trong tay phải xuống, nghiêng người đi đến trước mặt Đại Địa.

“Đại Địa, nhanh kể cho rõ ra, cậu rốt cuộc là đã đi đến chỗ nào hả? Để tôi bụng rỗng ở lại trong nhà, là chuyện gì quan trọng đến mức hôm nay cậu không thể không đi?”

Ngẩng đầu lên, trông thấy cái đầu to của Trương Lãng đang lúc lắc trước mặt, đẩy cái đầu đang cười cười tra hỏi này ra.

“Buổi sáng không phải tôi đã nói cho cậu rồi sao, trong nhà đã không còn đồ ăn, bảo cậu tự giải quyết ở bên ngoài không phải sao?”

“Tôi đã quên!”

Trương Lãng hợp tình hợp lý nói.

“Cậu rốt cuộc là đã đi đâu vậy nha? Nói mau!”

Trương Lãng không chịu bỏ qua ép hỏi Đại Địa.

Đại Địa bị hắn khiến cho bật thốt lên:

“Đi [Thần Nông giá].”

“[Thần Nông giá]? Đó là cái gì?”

Đại Địa rõ ràng không hề giấu diếm, chỉ là cậu thật sự không bịa ra nổi cái cớ nào.

“Nghe nói là một nơi tụ tập của [hậu mâu].”

“[Hậu mâu]? Quán bar đồng tính luyến ái!?”

Trương Lãng nhảy dựng lên kêu to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui