Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Editor: Mì Udon

Beta-er: Nhạc Dao

Trước khi gặp được Mộ lâu chủ, ký ức của Quốc sư đại nhân về nơi ở của mình vẫn luôn dừng lại tại một tòa trúc lâu nhỏ trong núi. Văn Nhân Hoằng đặt cho nó một cái tên - Vân Y các.

Bởi vì ký ức đó mà trong phủ Quốc sư có một Vân Y các, đồng thời cũng là nơi hắn ở.

Quốc sư đại nhân vẫn luôn cho rằng Vân Y các chỉ là một cái tên mà thôi, nhưng sau này từ Tô Cửu Nương thì hắn mới biết được, đó rất có thể là tên giả của mẫu thân.

Giờ hắn mới biết, hóa ra mẫu thân của mình lại là công chúa Y Vân.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao phụ thân lại cưng chiều mẫu thân như vậy. Không chỉ vì yêu, mà còn vì thương tiếc.

Bà từng là một công chúa được cưng chiều hết mực, lại có địa vị cao quý, vốn nên có một cuộc sống tốt đẹp, hưởng hết vinh hoa, nhưng bà lại từ bỏ mọi thứ.

Một nữ nhân ngay cả bóng tối cũng sợ, lại có thể lấy hết can đảm, không màng tất cả đi theo cha hắn. Mặc dù phải xa rời trần thế, ẩn cư nơi núi rừng, nhưng bà vẫn vui vẻ chịu đựng.

Hắn nghĩ, lúc trước phụ thân cảm thấy rất cảm kích khi xây lên tòa trúc lâu kia rồi lấy tên là Vân Y các. Ông cảm kích một nữ tử như bà nguyện ý vì ông từ bỏ vị trí cao nhất với một nữ nhân, thậm chí ngay cả tên mình cũng không thể dùng, nên mới dùng cách này để nhắc nhở bản thân mình phải yêu thương bà gấp bội.

Mộ lâu chủ ôm lấy hắn từ phía sau, nhìn tờ giấy trong tay hắn, nói: "Nương của chàng thật dũng cảm." Một nữ nhân sinh ra trong hoàng thất, không hề biết gì về lối sinh hoạt của người thường, lại không sợ hãi, kiên quyết lựa chọn bỏ trốn, tự thích ứng với cuộc sống nơi hoang dã, không hề oán giận, cũng chưa từng hối hận.

Hắn kéo tay nàng, quay đầu hôn môi nàng một cái, cười nói: "Nương ta cũng là nương của nàng đó."

Mộ lâu chủ cũng sửa miệng: "Được được, nương của ta thật dũng cảm, vậy chàng định làm gì tiếp?"

Bí mật của hoàng thất Nguyệt quốc là công chúa Y Vân sắp gả đến nước láng giềng làm hậu thì lại chạy theo người khác. Vì đây là sự gièm pha đối với hoàng thất nên nó đã trở thành điều cấm kỵ với hoàng thất. Mà người nam nhân đó lại là vị tướng quân đưa bà đi cầu thân, chỉ cần để ý một chút thì có thể điều tra ra người đó, dù sao thì hòa thân cũng không phải là chuyện nhỏ.

Quốc sư đại nhân đốt tờ giấy kia, kéo Mộ lâu chủ vào ngực, trầm ngâm nói: "Ta muốn tới xem thử."

Nói đến vị tướng quân đi đưa công chúa đi cầu thân, bỗng dưng hắn nhớ tới vị Hoàng hậu bây giờ của là công chúa của Mặc Lạc quốc được gả qua khi xưa. Nếu thế thì vị tướng quân bỏ trốn với công chúa Y Vân là Văn Nhân Hoằng, mà người được Văn Nhân Hoằng đưa đi hẳn là vị Hoàng Hậu nương nương kia. Vậy thì hắn nên tự mình tới một chuyến, biết đâu chừng sẽ có thu hoạch rất lớn.

Nàng nhướng mày nhìn hắn, biết rõ mà còn hỏi: "Vậy ta ở lại đây à?"

Hắn liền cắn môi nàng một cái, hừ một tiếng: "Nàng đừng có mơ!"

Dưới tình huống thế này thì đáng lẽ nên để một người ở lại. Dù Nguyệt quốc và Mặc Lạc Quốc giáp với nhau thì đi cũng phải hơn hai tháng, nếu tính thêm thời gian trở về và xử lý mọi việc thì phải hơn nửa năm. Sao hắn có thể chịu được khi không được gặp nàng trong nửa năm chứ?

Nàng ôm cổ hắn, cười nói: "Vậy mau chuẩn bị rồi lên đường thôi!" Giải quyết mọi chuyện càng sớm thì càng tốt.

Giờ họ cũng cảm thấy rất may mắn vì thuộc hạ đều là người tài giỏi nên cho dù họ đi nửa năm thì cũng không cần phải lo lắng lắm.

Quốc sư đại nhân không chỉ giao việc của Địa Ngục nhai mà còn sai thêm người vào hoàng cung để trấn áp. Tuy Mặc Vân thông minh nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé bốn tuổi thôi. Nếu gặp phải chuyện gì lớn thì chỉ e là cậu sẽ xử lý không tốt.

Mộ lâu chủ thì khá đơn giản, chỉ cần tới Lạc Tiên lâu một chuyến thôi. Hành tung bây giờ của nàng có bị lộ cũng không sao, dù sao bây giờ Lạc Tiêu lâu cũng ít có mối làm ăn, nên nàng chỉ cần dặn dò Bích Tiêu và Bích Lạc cẩn thận hơn, coi chừng bị tập kích.

Nhưng lúc trở lại Lạc Tiên lâu, nàng không cẩn thận đã nhìn thấy một màn kịch hay.

Bích Lạc vốn lạnh nhạt, nhưng có vẻ như gần đây nàng ấy bị Thanh Long dạy hư mất rồi. Ví dụ như bây giờ, hai người đang ngồi xổm sau bụi hoa nhìn trộm!

Mộ lâu chủ đột nhiên đi qua khiến Thanh Long sợ tới mức suýt phát ra tiếng, Bích Lạc nhanh tay che miệng hắn ta lại, sau đó ra hiệu bảo Mộ lâu chủ nhìn ra chỗ núi giả, muốn dời đi sự chú ý của nàng.

Mộ lâu chủ nhướng mày, sau đó nhìn về phía bên kia thì đúng thật là đã bị dời đi sự chú ý. Nàng thấy Bích Tiêu và Minh Nguyệt đang đứng đó, ôm hôn nhau vô cùng thắm thiết, cũng không biết hai người này bên nhau từ khi nào nữa. Mộ lâu chủ nhẹ giọng nói thầm: "Quả nhiên thủ hạ của tên yêu nghiệt kia cũng không phải là người tốt, cứ "bắt cóc" người của bổn lâu chủ."

Sắc mặt Bích Lạc đỏ bừng, Thanh Long thì cười tủm tỉm, không hề thấy ngại khi bị xem là người xấu, nhưng trong lòng hắn ta đã thầm chuẩn bị truyền những lời này tới tai Quốc sư đại nhân.

Lúc ba người đang nhìn trộm hăng hái thì Minh Nguyệt đột nhiên đẩy Bích Tiêu ra, sau đó tát cho hắn ta một cái.

Một tiếng "bốp" vang dội.

Thấy thuộc hạ của mình bị đánh, mặt của Mộ lâu chủ cũng không đổi sắc, tiếp tục rình coi.

Minh Nguyệt đánh xong thì muốn xoay người rời đi, Bích Tiêu vội vàng giữ chặt nàng ấy lại, nghiêm túc nói: "Ta nghiêm túc với nàng thật mà."

Không biết là vì đang tức giận hay bị hôn quá lâu nên thiếu không khí mà mặt của Minh Nguyệt hồng rực, hai mắt ngập nước, trừng mắt với Bích Tiêu, cả giận nói: "Ngươi đi..."

Nàng ấy bỗng nghĩ đến cái miệng quạ đen của mình nên kiểu gì cũng không dám nói từ "Chết" kia ra.

Bích Tiêu cười đắc ý, nàng còn dám nói không thích hắn? Hừ!

Minh Nguyệt bị hắn cười tới mức thẹn quá thành giận, lập tức nhào lên giao chiến!

Bích Tiêu vừa né vừa bày tỏ tấm lòng chân thành của mình: "Tiểu yêu nữ, ta nghiêm túc thật đó, cưỡng hôn nàng là ta không đúng, nhưng không phải nàng cũng rất thích sao?"

Câu này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, nàng bị tên này hôn tới mức quên cả phản kháng, đúng là quá mất mặt! Dưới sự giận dữ, Minh Nguyệt múa may nhuyễn kiếm, lôi hết bản lĩnh của mình ra để đánh: "Tên quái dị, ta muốn giết ngươi!"

Bích Tiêu vội vàng nhảy ra xa, kinh hãi nói: "Tiểu yêu nữ, sao nàng có thể nói bậy như thế?"

Thân thể Minh Nguyệt cứng đờ, không màng tới việc mình đang phẫn nộ, vội vàng nhổ ra vài ngụm nước miếng, trong miệng còn nói thầm: "Điều xấu không linh, điều tốt sẽ linh..."

Mặt Bích Tiêu vui vẻ, nhảy lại gần nàng: "Tiểu yêu nữ, thừa nhận thích ta thì có sao đâu? Dù sao thì ta cũng nói thích nàng trước, nàng cũng không bị thiệt thòi gì mà?"

Minh Nguyệt cắn môi nghĩ ngợi, hình như cũng đúng: "Vậy ngươi phải thích ta nhiều thêm một chút." Như vậy thì nàng mới được hời.

Suýt nữa là Thanh Long bật cười thành tiếng, bình thường Minh Nguyệt ỷ vào việc mọi người cưng chiều nàng ấy, nên cứ ăn hiếp bọn họ quá trời, cuối cùng cũng tìm được khắc tinh rồi. Hắn ta có linh cảm rằng, chỉ e là nha đầu Minh Nguyệt này vĩnh viễn sẽ không chạy thoát khỏi bàn tay của Bích Tiêu đâu.

Vì Thanh Long quá hưng phấn nên quên mất cả chuyện phải đúng mực, nói với Mộ lâu chủ: "Chủ mẫu, hình như là Bích Tiêu mới là người "bắt cóc" Minh Nguyệt đó!"

Mộ lâu chủ liếc hắn ta, vậy thì sao?

Thanh Long vội vàng lắc đầu, buồn cười! Nếu bây giờ ở đây là Chủ thượng thì người cũng không dám có ý kiến gì, vậy sao hắn ta dám chứ?

Quan tâm ai "câu" ai làm gì, dù sao thì cuối cùng họ cũng cấu kết với nhau làm việc xấu cả thôi.

Suy xét từ việc Địa Ngục nhai và Lạc Tiên lâu thân càng thêm thân, nếu xảy ra chuyện gì cũng hỗ trợ cho nhau, nên cả Quốc sư đại nhân và Mộ lâu càng thêm yên tâm.

Lần này Mộ lâu chủ không dẫn theo Bích Tiêu hay Bích Lạc, vì nàng không đành lòng cầm gậy đánh uyên ương. Mà Vũ Sát và Thương Dục lại không ở kinh thành, nên nàng đành phải mang Yến Kinh Thiên theo. Còn Quốc sư đại nhân vẫn mang Minh Y theo, bởi vì hắn cảm thấy dùng Minh Y là tốt nhất.

Mộ lâu chủ đã nghĩ kỹ, gần đây Yến Kinh Thiên cũng đã tiến bộ rất nhiều, chắc mang theo cũng ổn. Với lại, đôi khi bản lĩnh làm trộm lúc trước của gã vẫn rất có ích.

Nhưng rất nhanh nàng đã hối hận.

Nguyệt quốc nằm ở phương Bắc của Mặc Lạc quốc, đi thẳng tới đó mất khoảng mười ngày. Lúc tiến vào Ninh thành, Yến Kinh Thiên thừa dịp họ đang nghỉ ngơi ở khách điếm, liền chạy ra ngoài dò đường. Khi làm trộm thì mỗi lần gã tới chỗ nào cũng cần phải quen đường thuộc lối trước để tiện cho việc chạy trốn!

Lúc đi thì gã đi một mình, lúc về thì lại ôm thêm một người.

Minh Y nhìn mắt của nữ tử mặc áo đỏ đang nằm trong lòng ngực gã, lạnh giọng nói hai chữ: "Nhiều chuyện!"

Yến Kinh Thiên hừ một tiếng: "Đúng là tên đáng thương, không biết thương hương tiếc ngọc là gì cả!"

Nhưng tới lúc gã thấy Mộ lâu chủ nhìn mình với vẻ mặt đau đầu, Quốc sư đại nhân trưng ra gương mặt lạnh lùng thì lập tức ỉu xìu, mấp máy môi: "Ta cảm thấy nàng ấy không phải người xấu."

Quốc sư đại nhân rất muốn nhắc nhở gã, không phải lúc trước gã cũng cảm thấy Ngọc Âm không phải là người xấu sao? Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không nên nhắc tới chuyện thương tâm của người nào đó.

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Yến Kinh Thiên, nữ tử kia được giữ lại.

Trên người nữ tử không có vết thương nào, mạch cũng rất bình thường, chỉ có sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng nàng ta vẫn hôn mê bất tỉnh. Yến Kinh Thiên không còn cách nào khác, đành phải chạy tới cầu cứu Quốc sư đại nhân.

"Ầm ầm ầm..." Từng tiếng sấm vang lên, mây đen dày đặc không ngừng quay cuồng trên bầu trời, khắp nơi đều tràn ngập điềm xấu.

Người đang hôn mê trên giường bất an giãy giụa, trán tuôn ra mồ hôi lạnh như suối.

Bên cạnh vách núi, nam tử áo trắng gắt gao ôm chặt mộ nữ tử áo đỏ đang hấp hối. Không còn thấy nụ cười tà ác lười biếng trên gương mặt vô song kia nữa, mà chỉ còn lại sự hung ác và lạnh lùng. Đôi mắt hắn âm trầm nhìn từng tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, đột nhiên cười to ra tiếng. Tiếng cười hòa cùng với tiếng sấm ầm ĩ, lại không thể đẩy lùi đám mây đen trên bầu trời kia, trái lại càng khiến bầu không khí chẳng lành này càng nồng hơn.

Những đám mây đen trên đỉnh đầu càng quay cuồng mạnh hơn, tiếng cười kia đột nhiên im bặt, sau đó là giọng nói bình tĩnh đến mức làm lòng người run sợ vang vọng khắp trời đất, "Ông trời bất công, chúng thần cũng bất nhân, nay Ngô sa đọa thành ma, thề sẽ hủy thiên diệt địa!"

Người trên giường đột nhiên ngồi bật dậy, duỗi tay như muốn nắm lấy gì đó, hoảng sợ kêu lên: "Liên..."

"Két..." Một tiếng, cửa phòng bị mở ra, nữ tử trên giường quay đầu nhìn lại, có vẻ còn chưa tỉnh táo lắm, ánh mắt mờ mịt dừng trên người Quốc sư đại nhân, lẩm bẩm: "Liên..."

Quốc sư đại nhân khẽ nhíu mày, Yến Kinh Thiên đi theo sau hắn lập tức nhào lên, nhiệt tình hỏi: "Mỹ nhân, nàng tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Vì quá nhiệt tình nên gương mặt của gã nhìn hơi đáng khinh, nữ tử lại không thèm chú ý tới gã, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Quốc sư đại nhân.

Mộ lâu chủ chậm rãi đi vào phòng, nhìn Yến Kinh Thiên, thở dài bất đắc dĩ rồi nói: "Bổn lâu chủ đúng là anh minh một đời, nhất thời hồ đồ mà." Tại sao nàng lại mang tên này theo chứ? Đúng là quá mất mặt!

Quốc sư đại nhân duỗi tay ôm nàng, cười nói: "Không sao đâu, nếu nàng thật sự chịu không được thì cứ để đệ ấy tự sinh tự diệt đi!"

Nghe vậy, mặt Yến Kinh Thiên đầy ai oán, mà ánh mắt của vị nữ tử đó cuối cùng cũng rời khỏi người Quốc sư đại nhân, chuyển sang nhìn Mộ lâu chủ. Nàng ta nhìn rất chăm chú, sau đó chuyển động con ngươi, đánh giá khắp nơi, dần dần tỉnh táo lại.

Cuối cùng lại nhìn về phía Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ, hốc mắt nóng lên.Chỉ cần bây giờ hắn hạnh phúc thôi cũng đã đủ rồi, nàng mong rằng bi kịch như vậy sẽ vĩnh viễn tái diễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui