Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Thi xong môn cuối cùng của học kỳ, đám sinh viên bắt đầu uể oải biếng nhác thu dọn hành trang, đa số bạn học của Giản Ninh Xuyên hè này đều nhận công tác, tham gia web drama hoặc sân khấu kịch, bét cũng phải chạy tới phim trường làm diễn viên quần chúng. Sinh viên khoa biểu diễn sắp lên năm ba, chẳng mấy ai đủ dũng khí để phung phí kỳ nghỉ hè.

Giáo viên hướng dẫn rất kín miệng, ngoài Vương Tử Diệp và Tần Trận, những bạn học khác không ai biết Giản Ninh Xuyên đã ký với Studio Hoắc Phù; có người chạy tới hỏi cậu hè này có dự định gì, muốn tới đoàn võng kịch ABC chơi không, bên ấy vừa lúc thiếu một chân diễn XYZ. Cậu ngại từ chối thẳng thừng, lại không thể nói thật, cũng may bạn học hiểu rõ cậu chọn kịch bản còn khó tính hơn chọn người yêu, tuy mời cậu nhưng cũng không hi vọng gì nhiều, bị từ chối cũng cười cho qua chuyện, trêu ghẹo cậu hai câu rồi thôi.

(võng kịch: web drama, phim chiếu mạng)

Lần đầu gia nhập đoàn phim, cậu không biết nên hay không nên mang cái gì, tùy tiện thu dọn vài bộ quần áo thường ngày hay mặc.

Tần Trận nói: “Mang nhiều quần áo vào, đôi khi đoàn phim phát quần áo xấu lắm, còn không bằng quần áo tự mang theo.”

Giản Ninh Xuyên đang tính lấy thêm vài bộ, Vương Tử Diệp lại nói: “Đừng nghe má bây, nó có được vào đoàn phim lắm tiền bao giờ đâu, tao bảo này, chỉ đạo trang phục của ≺Thành Phố Tội Ác≻ là Vương Bá Bình đấy, quần áo xấu thế nào được?”

Giản Ninh Xuyên nghe thấy thế liền thán phục: “Diệp ca siêu vậy, tao còn chưa biết phim này được Vương Bá Bình chỉ đạo trang phục.”

Vương Tử Diệp nói: “Chính vì thằng nhãi bây tham gia phim này, cho nên tao mới phải quan tâm nhiều thế.”

Giản Ninh Xuyên gập quần áo, xếp vào trong vali.

Vương Tử Diệp và Tần Trận người nào ngồi giường người nấy, yên lặng nhìn, cũng không biết bọn họ đang nghĩ gì.

Giản Ninh Xuyên thấy bầu không khí thương cảm quá, nói: “Má, chú Vương, bọn mày đừng có thế, hết kỳ nghỉ hè tao lại về.”

Tần Trận: “Haizz.”

Vương Tử Diệp đột nhiên căm giận: “Ông đây mài mặt ở kênh thiếu nhi hai năm trời diễn cố sự thành ngữ, sao không có lấy một Hoắc Phù nào coi trọng tao?”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Tần Trận bắt đầu phỉ nhổ Vương Tử Diệp, sau đó phát triển thành hai người phỉ nhổ lẫn nhau.

Điện thoại của Giản Ninh Xuyên đổ chuông, có tin nhắn gửi đến, cậu mở ra đọc, là của Giản Hoa: Thi xong chưa? Gọi lại cho ba.

Giản Ninh Xuyên không gọi, trong lòng đếm ngược 30 giây, còn chưa đếm xong, Giản Hoa đã gọi điện thoại tới: “Không phải bảo con gọi lại cho ba sao?”

Giản Ninh Xuyên: “Ha ha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui