Hai chủ tớ một xướng một ca! Diễn cũng quá đà đi.
Chờ đó, để bản ảnh hậu (Tô Diêu nàng) cho các người một khóa học!
{ Tô Diêu - nữ chính }
- Mẫu thân, có nhầm lẫn không sao...!đừng trách Dung mama a....Không bàng như này đi, xuân hạ thu đông mỗi mùa 12 bộ, thêm với mấy bộ thiếu kia cùng mang qua luôn?
[Giọng ủy khuất không thôi, nước mắt còn sắp rớt nw] {ảnh hậu có khác-_-}.
- Mà nữ nhi đi kinh đô chác cũng không trở lại ngay được, mang nhiều đồ chút cũng đỡ bị người ta khinh thị,..với cả, nữ nhi nếu như nhớ mẫu thân, nhìn chúng cũng đỡ nỗi lòng a....
{Vương phi - mẹ của Nghi Hoa thật}
- "Được, được....!đều chiều theo ý ngươi, chốc nữa sẽ cho người mang qua".
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
Nói vậy thôi, trong lòng bà ta như núi lửa sắp phun trào tới nơi rồi, gương mặt cau có trông vô cùng buồn cười, giận chỉ có thể nén, nhẫn nhịn.
Thật thảm quá a!
Cơn giận chưa nguôi, Tô Diêu nàng châm thêm ngòi thuốc nỗ, tiện tay vứt vào núi lửa ấy.....Bức tường chắc chưa thể sánh với độ dày của mặt 'ảnh hậu' nàng, mở miệng xin tiền nói với giọng nghe như không đáng bao nhiêu nhưng....cướp hẳn của người ta vài vạn lượng bạc.
Nghe xong, vương phi thất kinh muốn ngất luôn.
Không cho nàng tiền, Tô Diêu nàng nhất quyết không đi.
Cắn rứt lắm bà ta đồng ý cho tiền.
Nào dừng lại ở đó, đòi y phục, lấy tiền, nàng còn muốn luôn Dung mama theo hậu hạ mình.
Vương phi tức muốn nôn ra máu, mắt trợn tròn, miệng há hốc, gân máu cũng nổi lên cả rồi, không nghĩ tới một đứa nhà quê lại có tính khí ngang bướng, cứng đầu mà ác liệt như vậy.
Nếu không vì nàng có gương mặt giống con gái bà ta, thay con bà vào cung thì đằng nào bà nhẫn nhịn như vậy.
Vương phi sao nỡ để tâm phúc mình đi hầu một đứa nhà quê được chứ.
Nhưng với Tô Diêu, không gì là không thể.
Kĩ năng diễn xuất lên sàn:
Hu hu, mẫu thân nữ nhi cũng không nỡ xa người...!chỉ là một đạo thánh chỉ đã bắt chúng ta phân li, mẫu thân người nỡ sao? Huhu.
Nh..
Nhưng nếu mẫu thân không muốn thì thôi, 'Nghi Hoa' cũng không cưỡng cầu.
Chỉ là....tới kinh thành rồi, không có người chỉ điểm....'ngộ nhỡ ta phạm phải đại tội gì trước mặt thánh thượng...!thì đừng trách nữ nhi a!.
(Aaaaa tức chết bổn vương phi rồi) - Con...Nói...Đúng...Lắm! [nghiến răng nghiến lợi, gằng từng chữ một] "Vậy để mama theo ngươi lên kinh đi!"
Nàng cười rạng rỡ:"Cảm ơn mẫu thân, ta biết người thương ta nhất mà".
Nàng chiến thắng rời đi, không cười tươi thì thật uổng mà.
Bóng lưng nhỏ bé ấy chạy đi rồi thì lập tức, người đứng sau bức bình phong bước ra cùng cất tiếng:" Mẫu thân ".Đây là giọng của nữ tử, là nữ nhi ruột của Vương phi, là Nghi Hoa thực thụ.
Người ngoài nhìn vào sẽ không biết đâu là Nghi Hoa, đâu là Tô Diêu bởi dung mạo hai người họ y như đúc, không biết chừng khi đứng cạnh nhau còn tưởng là tỷ muội ruột thịt.
Nhưng ước chừng rằng tính cách và phẩm hạnh khác xa nhau.
Tiện thể lên kinh, Vương phi giao phó cho Dung mama một vài chuyện, trong đó có một việc là để ý đến "vị kia" ở trong kinh, sớm đã không vừa lòng vinh vương phủ.
Vì tác phong hành động lúc nãy của Tô Diêu làm Vinh Vương phi nhớ tới "vị kia" ở kinh thành.
{Phải chăng là 'nhân duyên' của ảnh hậu tỷ tỷ không nhỉ?}
Tại cửa phủ, nàng chuẩn đồ rời đi.
Vinh vương phi giả ngất không ra tiễn nàng, chỉ có vị ca ca mà nàng cất công đi lấy lòng ấy, tới tiễn nàng thôi.
Hắn dúi tiền vào tay nàng, nàng đẩy trả lại, tỏ ý không nhận.
Hai má phụng phịu nói:" Ca ca chạy đến đây chỉ để đưa tiền thôi à? Không có gì để nói với ta sao?".
"À..ừm, ngươi...Kinh đô không như ở nhà, ngươi phải cẩn thận vô cùng, nhất là thừa tướng, hắn tài hoa tuyệt thế, được hoàng thượng tin tưởng, nhưng vị sở tướng gia này không có hảo cảm với vinh vương phủ, nên tránh xa hắn!"
"ừm..hứm" nàng nghe được tin tốt rồi! Đối với Vinh vương phủ không hảo cảm, địch nhân của địch nhân là bằng hữu a, vậy chuyện này dễ bàn.
- " Được rồi ca ca, ta biết rồi.
Khi rảnh ta viết thư cho ngươi được không? Còn nữa ca ca mau vào trong nhà đi, kẻo lại bệnh".
- "Được, thư ta sẽ nhận, ngươi đi đường cẩn thận!"
- "Tạm biệt ca ca".
- "Xùy, ngươi cũng thật biết diễn".
"BỐC"- một cú vào đầu tiểu đệ đệ lắm lời.
- "Chuyện của đại nhân, tiểu thí hài đừng xen vào".
Chờ ta trở lại, nhất định khiến Vinh Vương phủ chao đảo!.