Gian Phu Của Kiều Thê

Có thức ăn từ Lô gia
mang đến, thật hiển nhiên cấp bậc cơm chiều cũng được nâng cao không ít, Vương thị là một người khéo tay, làm ra thức ăn dĩ nhiên hương vị sẽ
không tệ.

Tô Căn nói, trước khi Tết đến muốn dựng vách ngăn
trong sân lên, còn phòng bếp phải chờ sang Năm mới mới có thể xây, tuy
nhiên cơm nước xong hết Tô Việt còn nhờ Tô Căn hướng dẫn tận tâm một
phen, đơn giản là không muốn để tâm tư dựa dẫm vào người khác nảy sinh,
nam tử hán không dựa vào ông trời mà phải dựa vào chính đôi tay của bản
thân, thế mới là lợi ích của cả cuộc đời.

Kỳ thực Tô Căn vẫn
có thể dự đoán trước, vì đứa con trai cả Tô Sở chỉ trong hai năm học
trường tư, tiếp đó hắn đã có thể lên trấn trên lần lượt hỏi mấy cửa hàng đối diện đường cái xem có nhà nào cần thầy dạy học, cuối cùng hắn cũng
tìm được việc làm ở cửa hàng vải dệt, riêng chỉ về điểm này thôi thì Tô
Sở bọn họ một nhà ba người sẽ không thoải mái như thế, mà Tô Sở qua vài
năm nổ lực, đã làm đến Đại Hỏa kế (#Huongbb: Cái ni tớ không biết, ai
biết thì giúp tớ nhé;) còn về nghề của anh Cả này trước đó tớ có nhầm
nói là mở tiệm gạo, thật ra chỉ là làm ở đó thôi, tớ cũng sẽ sửa lại
sau:D), lần trước chưởng quầy còn cố ý bồi dưỡng hắn làm tiên sinh phòng thu chi.

Mà đối với thằng con trai nhỏ Tô Việt này, cũng
đồng dạng như thế, Tô Căn suy nghĩ căn cứ vào những gì thu được từ đường đi trước của thằng cả, một mình Tô Việt từ sau khi học trường tư xong
sau đó cũng không muốn đi trấn trên nữa, bất luận có đánh mắng thế nào
cũng không chịu đi, thấy hắn thế mà có thể giúp chút việc đồng án, còn
hỗ trợ việc trong nhà, thẳng đến mấy năm trước đột nhiên hắn lại chạy
lên trấn trên, vừa mới đầu Tô Căn còn mừng thầm cho rằng đứa con này
cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, muốn lên trấn trên tìm việc làm, nên cứ
mở một mắt nhắm một mắt mặc kệ hắn.

Ai ngờ hắn không phải đi
làm việc, mà là đi hưởng thụ, còn muốn ông bỏ tiền ra, lúc này Tô Căn
mới vỡ lẽ nhưng đã không thể cứu vãn được nữa.

Đã nhiều ngày quan sát thằng con vẫn yên ổn sau ngày thành thân, vợ chồng già bọn họ cũng có thể yên tâm.

Nhưng mà gia cảnh Thông gia so với nhà mình tốt hơn không chỉ một ít, trong
lòng Tô Căn áp lực bội phần, ông sống hơn nửa đời người cũng chưa từng
bị người ta đâm thọt sau lưng bao giờ, thế mà lúc này không nghĩ tới bởi vì chuyện của đứa con này mà bị người khác giễu cợt là bấu víu người
cao sang hoặc có người nói ông nịnh nọt.

Nghe mấy lời lải
nhải của Tô Việt, Tô Căn có chút buồn bực hỏi, "A Việt, ngươi nói Nhạc
phụ ngươi sao lại kỳ quái như vậy, trước kia chúng ta ở cùng một thôn
mười mấy năm với họ, cũng không thấy ông ta tỏ vẻ giàu có gì, ông ta vẫn luôn là người trầm ổn, tại sao lần này vì gả đi khuê nữ chính mình mà
đem những điều cất giấu mấy năm nay phá vỡ?"

"Cha, thế này
thì có quan hệ gì tới chúng ta, ông ấy nếu lại cho ta cái gì thì ta cố
gắng từ chối thôi, còn nếu thật sự từ chối không xong thì cứ coi như là
mượn dùng, có thể cho Uyển Chi hay dùng trên người Uyển Chi, còn không
thì giữ lại cho đứa nhỏ sau này. Đồng thời là ngoại tôn của ông ấy mà,
không có gì là không ổn", Tô Việt cau mày an ủi phụ thân hắn.

Gật đầu, Tô Căn lại dằn dò hắn, một mặt giống như tự nói với chính ông, rồi để hắn trở về phòng.

Trở lại phòng mình, nhìn thấy Lô Uyển Chi đang nửa nằm nửa ngồi tựa vào
giường, trong tay còn cầm một quyển du ký đang cúi đầu đọc sách dưới
ngọn đèn dầu. Nàng thấy Tô Việt vào nhà ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi
lại cúi đầu đọc tiếp.

Tô Việt chậm rãi thong thả đến gần rồi
ngồi xuống giường ngay đối diện nàng, nâng bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy
quyển sách trong tay nàng, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng nói, "Uyển
Chi, buổi tối đọc sách có hại cho mắt, để sau này ban ngày hãy đọc".

Lô Uyển Chi vội vàng dời ánh mắt, nàng kỳ thực nghĩ rằng hôm nay kể từ lúc trở về từ Lô gia trong lòng nàng có chút kỳ quái nho nhỏ, bất kể là
việc Tô Việt cự tuyệt ý tốt của phụ thân hay là chuyện mẫu thân nói Tô
Việt lên trấn trên ăn chơi đàng điếm, nàng vẫn rất không thoải mái.

Trong khoảnh khắc hắn vào phòng, trong đầu Lô Uyển Chi chỉ một mực nghĩ xem
cả đêm dài dằng dặc này sẽ trãi qua thế nào đây, hai người dù sao cũng
không thể không nói gì trực tiếp đi ngủ. Nếu hắn lại muốn làm chuyện tối hôm đó với nàng vậy nàng nên làm gì bây giờ, còn nếu hắn trách móc việc phụ thân mình áp đặt đưa đồ cho hắn thì sao.

"Uyển Chi, hôm
nay về nhà Nhạc phụ đại nhân có nói với nàng chuyện cửa hàng trấn trên
hay không?", vẻ mặt Tô Việt thoải mái hỏi, phảng phất như đang tâm sự
thân mật của hai người.

Có thể là bị sự thoải mái của Tô Việt cảm hóa, Lô Uyển Chi hít vào một hơi, gật đầu, "Cha có nói với ta một chút".

"Uyển Chi, nàng thấy ta nên cự tuyệt không? Hiện tại nàng là vợ ta, về sau
tất cả chuyện gì cũng nghe theo lời nàng, nếu nàng gật đầu ta sẽ nhận
lấy, nếu nàng lắc đầu về sau một chữ ta cũng không đề cập tới", Tô Việt
thâm tình thân thiết nhìn chăm chú vào đôi mắt Lô Uyển Chi, trong mắt
thể hiện đầy vẻ quan tâm.

Lô Uyển Chi mẫn cảm tột cùng, tuy
rằng biểu cảm và thái độ của Tô Việt theo kiểu 'nàng là một đương gia',
nhưng hắn càng làm như vậy càng làm nàng không thể mở lời, phụ thân đã
từng nói rõ thái độ của hắn lúc đó, hắn thế nhưng không thích lên trấn
trên tiếp quản mấy cửa hàng kia.

Mà ngay lúc đầu, một chút ý
niệm 'thôi cứ để cho hắn đi' nảy sinh ngay lập tức đã bị Lô Uyển Chi bóp chết, tuy rằng nàng không phải hiểu Tô Việt mười mươi, nhưng sự kiên
trì trong lòng hắn nàng vẫn biết rõ.

"Tô Việt, chính chàng muốn đi sao?", Lô Uyển Chi nâng lên khuôn mặt khẩn trương nhỏ nhắn, nghiêm túc hỏi hắn.

"Ta không muốn đi, đại trượng phu sao có thể dựa dẫm vào người khác, tuy
nói rằng Nhạc phụ không phải là người khác, nhưng mà ta không muốn chiếm tiện nghi được đưa tới cửa thế này. Nàng cảm thấy sao?", Tô Việt đồng
thời đẩy vấn đề giao cho Lô Uyển Chi.

"Chàng nói đúng, vậy
thì từ chối chuyện này đi", Lô Uyển Chi nghe theo lời hắn, trong lòng
nàng hết sức rõ ràng, cho dù có ép buộc Tô Việt đồng ý đi nữa, lấy tính
tình hồ đồ của hắn, nhất định cũng sẽ không thể kinh doanh tốt được, còn không bằng cứ từ bỏ như vậy.

Nghĩ đến nguyện vọng sẽ không
bao giờ được thực hiện, sắc mặt Lô Uyển Chi có vẻ chán nản sa sút, nàng
nhìn thoáng qua Tô Việt nói, "Sắc trời không còn sớm, nghỉ thôi", nói
xong tự nàng quay đầu cởi áo khoác trên người, nằm vào ổ chăn.

Tô Việt cũng cởi quần áo theo, thổi tắt đèn rồi leo đến cạnh nàng nằm xuống.

Nằm cận kề ôn hương nhuyễn ngọc, từng nếm trãi tư vị mất hồn Tô Việt cảm
thấy toàn thân lập tức bùng lên cơn nóng bất chợt, rất nhanh phía dưới
cũng nổi lên phản ứng, đang ngẩng cao đầu.

Theo ý nguyện của
phần nào đó trên người, bàn tay của Tô Việt chui vào trong áo lót Lô
Uyển Chi, miệng nỉ non gọi tên Lô Uyển Chi.

Mới nếm thử mùi
vị tình ái, cơ thể Lô Uyển Chi cũng cực kỳ mẫn cảm, trong nháy mắt khi
lúc bàn tay Tô Việt đang nhẹ nhàng vỗ về bờ eo nàng, nàng cảm thấy trong bụng nổi lên một hơi nóng. Nhưng mà trong đầu nàng còn nhớ tới câu nói
lơ đãng của mẫu thân lúc ban ngày, không để Tô Việt đến gần mạnh mẽ xoay người.

Thử để nàng đối mặt với mình nhưng không có kết quả,
Tô Việt cũng không gấp, một mình hắn chăm chú dán sát người vào nàng, dò xét bên dưới tìm được cánh môi Lô Uyển Chi.

Lô Uyển Chi nhất thời cảm thấy bờ môi mình đột ngột có cảm giác tựa như bị cắn mút tê
dại khiến nhìn nhịn không được lè lưỡi (□), lại bất chợt lúc này bị Tô
Việt đang chờ đợi bắt được, thừa dịp đem chiếc lưỡi của hắn quấn lấy
nguồn ấm áp ngọt ngào đó, cùng nhảy múa với chiếc lưỡi của Lô Uyển Chi,
hút lấy vị ngọt ôn nhu trong miệng nàng.

Đến khi hôn môi
không thể thỏa mãn được Tô Việt, một bàn tay to lớn của hắn tham lam
tiến vào trong áo lót của Lô Uyển Chi, vuốt ve đường cong đặc thù mềm
mại, cảm nhận da thịt ấm áp tựa chỉ có như vậy mới có thể đem lửa cháy
hừng hực trong cơ thể hạ thấp một chút.

Dần dần, Tô Việt bị
cơn lửa bùng cháy trong cơ thể thiêu rụi mọi ý nghĩ của hắn, hắn mặc kệ
buông tha cái ham muốn nóng bỏng đang phán tán khắp nơi, xoay người phủ
lên cơ thể mềm mại của nữ nhân, đợi đến khi xác nhận Lô Uyển Chi đã
chuẩn bị tốt cho chính mình cũng là lúc, hắn không chút do dự muốn xâm
nhập vào nơi đặc thù ấm áp ướt át khít khao tuyệt vời kia.

Lúc này trong đầu Lô Uyển Chi cũng là một mảnh mênh mông, nơi nào Tô Việt
chạm đến đã sớm nhẹ nhàng run rẩy. Nàng nhịn không được những kích thích vỗ về Tô Việt mang đến khiến nàng bật cười, ra sức thở dốc, thậm chí
ngẩng đầu chủ động cắn mút chiếc môi mỏng của Tô Việt.

Ngay
lúc Tô Việt vừa mới tiến vào người nàng, trong lòng nàng vẫn chấn động
bởi vì sợ hãi đau đớn như lần trước không xảy ra, lại nhớ tới lời Trương thị nói với nàng loại chuyện này chỉ đau một lần, nên hơi buông lỏng
tâm tình.

Mà khi Tô Việt cảm nhận người dưới cơ thể mình căng thẳng cũng dừng mọi di chuyển, đợi đến khi thấy biểu cảm trên mặt Lô
Uyển Chi thả lỏng hơn mới đem phần dưới của mình một đường tiến thẳng
vào nơi mềm mại kia.

Trong khoảnh khắc của hắn hoàn toàn nằm
gọn trong người nàng, nàng phát ra một tiếng hét kinh hãi, không phải là đau đớn mà là mất hồn, nàng cảm thấy lúc này chính mình đạt được sự
viên mãn, nhịn không được nâng hai đùi ngọc, dùng tứ chi thon dài cẩn
thận quấn quýt lấy hắn, muốn đem hắn nhét vào chỗ sâu nhất trong cơ thể
mình.

Mà Tô Việt, nắm lấy chiếc eo thon mềm mại không xương,
tần xuất chuyển động từ chậm chạp đến chậm rãi rồi xâm nhập càng nhanh
hơn, nghe tiếng rên yêu kiều cao thấp bên tai mình, ở đỉnh điểm vui
sướng cực hạn quay cuồng quên mình. . .

Đợi đến khi cơn mây
mưa qua đi, Tô Việt cứ ôm lấy Lô Uyển Chi không rời tay, một bàn tay ấm
áp khoác ngang hông nàng như có như không khẽ vuốt ve qua lại, có thể
cảm nhận mùi vị mồ hôi vừa rồi mới thấm ra ngọt ngào dinh dính.

Chờ sau khi Lô Uyển Chi ngừng thở dốc, nàng lập tức nghĩ đến vấn đề muốn
hỏi, phủi ra bàn tay Tô Việt xuống, quay đầu quan sát ánh mắt hắn, hết
sức nghiêm túc hỏi, "Trước ta chàng có từng chạm qua nữ nhân khác
không?"

Cả đầu mờ mịt, Tô Việt không biết vì sao nàng bỗng nhiên hỏi tới vấn đề này, nhưng vẫn trịnh trọng lắc đầu, "Không có!"

"Ta không tin! Vì sao đối với chuyện đó chàng lại thuần thục như thế?", lòng đầy căm phẫn, Lô Uyển Chi có hơi tức giận.

"Ta chỉ xem qua, chưa từng làm!", không chút ngại ngùng Tô Việt cao giọng giải thích. Mảy may không nói gì thêm.

Nếu chuyện tân hôn nam nữ mà không biết thì biết động phòng như thế nào,
thế chẳng phải ngay cả đứa nhỏ cũng không có sao? Vì để bản thân thể
hiện có chút anh dũng trước mặt Lô Uyển Chi, một ngày trước hôm thành
thân Tô Việt đã lên kỹ viện trước kia hắn thường xuyên lui tới ở trấn
trên, Lưu lão tứ nơi đó lấy ra một quyển kinh gốc.

Sau khi
trở về, một mình hắn trốn trong phòng xấu hổ đỏ mặt nhìn xem, hơn nữa
trước kia nghe mấy bằng hữu trước mặt mình nói qua mấy lời thô tục, vì
thế, hắn đã hiểu, hoàn toàn thấu hiểu. Hơn nữa bây giờ qua hai lần trãi
nghiệm thực tế, hắn càng hiểu rõ, vì sao tân hôn đặc biệt nam nhân đều
không rời khỏi nàng dâu, còn như không có nàng dâu thì cũng muốn thường
xuyên đến Hoa Lầu một chuyến.

"Chàng đừng gạt ta, loại chuyện tư mật này, người ta làm sao có thể để cho người ngoài quan sát?", Lô
Uyển Chi với vẻ mặt đừng hòng lừa ta, trong lòng nàng đối với chuyện này vô cùng - phi thường để ý, nàng thậm chí còn nghĩ tới, nếu Tô Việt đã
chạm qua nữ nhân khác, chính nàng sẽ không để hắn chạm vào người nàng dù chỉ một đầu ngón tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui