Gian Phu Của Kiều Thê

Mọi chuyện nên làm đã được giải quyết xong xuôi, thân thể của Lô Hà Hoa bởi vì gặp được người nhà, nhi tử Lý Vọng ở bên cạnh, nên khôi phục rất nhanh. Thân thể khá hơn lúc còn ở nhà mẹ đẻ làm cô nương.

Chỉ là trong lòng mọi người biết rõ, thân thể bị thương thuốc có thể chữa trị, tâm bị thương thì không có thuốc nào trị được, Trương thị không ít lần mắng sau lưng Lý Lâm đó đáng bị đâm ngàn đao, ngược lại Lô Uyển Chi khá hơn một chút, lấy tình trạng của nhà mình, muội muội không cần dựa vào nam nhân vẫn có thể sống vô cùng tốt.

Lô Văn Hiên ở bên cạnh vỗ ngực đảm bảo, sẽ nuôi Nhị tỷ cả đời, đồng thời sẽ coi cháu ngoại Lý Vọng như con ruột. Lô Hà Hoa bị người nhà làm cho cảm động nước mắt giàn giụa, vô luận như thế nào tình cảm gia đình vẫn là chân thật nhất, vĩnh viễn đều không thể phá vỡ được.

Toàn gia chậm rãi trở lại trấn trên, sau khi vào trong trấn thì đến nhà của Lô Uyển Chi.

Trên đường đi Lô Uyển Chi đã thương lượng với Tô Việt,có thể để cho muội muội ở lại nhà mình hay không, hàng xóm quen biết ở xung quanh trấn trên cũng không nhiều lắm, mà trong thôn đều là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy người quen trước khi xuất giá Hà Hoa rất hoạt bát, tất cả người trong thôn đều biết nàng đi làm phu nhân quan lớn, tình cảnh hôm nay nếu trở về trong thôn, người biết có thể thông cảm, người không biết sẽ chọc phá nói xấu sau lưng nàng, cha nương ở trong thôn cũng không ngẩng đầu lên được.

Dĩ nhiên là Tô Việt đồng ý với đề nghị này, lại nghĩ tới hai nhi tử Tô Phán và Hồ Tử trong nhà, thêm Lý Vọng vừa vặn cũng coi như ba người có bạn cùng nhau lớn lên.

"Chỉ là, chàng yên tâm, cha nương ta sẽ nhanh chóng mua một ngôi nhà trên trấn, chờ thu xếp thỏa đáng sẽ để Hà Hoa rời đi qua đó ở." Mặc dù trượng phu là người chu đáo, nhưng dù sao vẫn ở chung một chỗ với công công bà bà, thời gian lâu dài khó tránh khỏi có tranh chấp.

"Như vậy cũng đươc, tùy nàng an bài, nếu cần ta giúp việc gì cứ nói cho ta biết là được." Tô Việt gật đầu một cái dặn dò.

Trải qua chuyện của Lý gia, Tô Việt phát hiện thời gian năm năm qua, không chỉ có mình thay đổi nhiều, mà trong lúc vô tình Lô Uyển Chi cũng biến hóa rất nhiều, càng thêm độc lập tự chủ (không phụ thuộc vào người khác), trầm ổn có chủ ý.

Đối với loại biến hóa này của nàng, mặc dù trong lòng Tô Việt cảm thấy vui, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, sau đó nghĩ lại mới cảm thấy mất mát, nàng không lệ thuộc vào mình giống như trước kia, cảm giác mất mát này làm cho hắn có chút không thoải mái.

Sau khi đoàn người về đến nhà, vợ chồng Lô Dũng và Trương thị trở lại trong thôn trước, thời tiết hôm nay, người nhà nông không bận rộn nhiều việc, nhưng đã lâu ngày không đi xem, bọn họ phải đi xem một chút.

Về phần Lô Văn Hiên, hắn ở lại trấn trên, một là chăm sóc Lô Hà Hoa và trông coi Lý Vọng, hai là hắn không muốn trở lại trong thôn.

Tô Căn và Vương thị thấy mặc dù là thông gia đã đi, nhưng tại sao con dâu không cùng muội muội đi, hơn nữa còn cùng trở về, lại chỉ thấy một mình Hà Hoa không thấy trượng phu Lý Lâm.

Nhìn bộ mặt nghiêm túc của người Lô gia, Vương thị len lén kéo Tô Việt hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Tô Việt cũng chỉ đáp một câu là đã hòa ly rồi, tạm thời sẽ ở lại đây, mấy ngày nữa sẽ rời đi.

Vừa nghe thấy Lô Hà Hoa hòa ly, Vương thị hoảng sợ miệng há thật to, không thể tin hỏi xác nhận hai lần, sau khi lấy được khẳng định của Tô Việt không nhịn được lầm bầm: “Tại sao lại hòa ly chứ? Không phải chỉ là quan lão gia người ta cưới bình thê thôi sao, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi Lý cô gia còn là quan gia, Hà Hoa chỉ là cô nương thôn dã.”

Tô Việt liếc mắt: “Nương, những lời này người ngàn vạn lần đừng để cho Uyển Chi nghe được, nếu không nàng sẽ tức giận với người!”

“Nàng nghe được thì làm sao, ở điểm này ta rất kiên quyết, các ngươi mau sinh tôn tử cho ta, nếu không ta sẽ sai người tìm cho ngươi một tiếp thiếp để sinh.” Vương thị không nhịn được nói.

Chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng kéo Tô Việt không để ý đến mình đang định ra ngoài lại: “A Việt, mấy ngày các ngươi không có ở đây, có một cô nương đến tìm ngươi mấy lần, hình như tên là A Hương, ta hỏi nàng tìm ngươi có việc gì cũng không nói, chỉ nói chờ ngươi về nói một tiếng cho ngươi biết, ngươi sẽ biết đi nơi nào tìm nàng.”

Lúc Vương thị nói mấy câu đó, gương mặt mập mờ.

Tô Việt lầm bầm nói một câu đã biết, liền chuẩn bị đi ra ngoài, máy ngày nau không có đi qua cửa hàng, mình muốn đi nhìn một chút, hơn nữa chuyện thương lượng với hai băng hữu lần trước cũng bởi vì mình đi ra ngoài mà trì hoãn lại, hắn cũng muốn đi xác nhận tình huống hôm nay một chút.

Nhưng mà Vương thị không để cho hắn đi, còn lôi kéo ống tay áo Tô Việt: “A Việt, ngươi nói thật cho nương biết, có phải ngươi vừa ý cô nương ở bên ngoài hay không?”

“Không có, nương, người đừng nói bừa!” Tô Việt vội vàng tránh thoát lôi kéo của nàng.

“Chuyện này ngươi gạt vợ của ngươi ta hiểu, nhưng không cần thiết phải gạt nương ngươi, nếu ngươi thấy vừa mắt thì nói cho ta biết, ta đi mời bà mai đến cầu hôn, nhưng gia cảnh đừng quá tốt, nếu không người ta sẽ không uỷ khuất tới nhà chúng ta làm thiếp, ta cũng không muốn tìm thêm một cô con dâu nhà giàu, ngươi nhìn bộ dạng của người Lô gia, đơn giản chỉ coi ngươi như là con trai của họ!” Vương thị nói xong lời cuối cùng lại thành oán trách.

“Nương, ta đã nói với người rất nhiều lần, không muốn nói đến chuyện nạp tiểu thiếp nữa, ta và Uyển Chi tuổi còn trẻ, có thể sinh, nhất định sẽ sinh tôn tử cho người, người buông ta ra trước! Ta còn phải đến cửa hàng, mấy ngày rồi không có đi!” Tô Việt không muốn dây dưa cùng mẫu thân, tiếp tục như vậy không tránh khỏi được sẽ bị người Lô gia ở cách vách nghe thấy, tạo ra khoảng cách không phải là điều hắn muốn.

Nghe nhi tử nói muốn đi cửa hàng, Vương thị vội vàng buông lỏng tay. Nhưng mà trong miệng vẫn lảm nhảm nói thân thể Lô Uyển Chi quá gầy, không tốt cho việc sinh con, lúc sinh Phán nhi chỉ thiếu chút nữa là không qua được.

Tô Việt không để ý tới nàng, bước đi không quay đầu lại.

Đầu tiên là hắn đi nhìn cửa hàng, cùng Hoa quản gia nói tình hình mấy ngày nay trong cửa hàng, sau đó lại xem lật sổ sách một lượt, thấy không có chuyện lớn gì liền chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà Hoa quản gia gọi lại: “A Việt, vừa đúng lúc hôm nay ngươi tới, ta có việc muốn nói với ngươi,”

Thấy mặt hắn nghiêm túc, Tô Việt cũng không dám chậm trễ, vội theo hắn vào trong phòng: “Hoa thúc, có chuyện gì? Ngài nói đi?”

“Mấy năm trước ta ở bên ngoài bị chèn ép, là ngươi đã thu nhận ta, nói bộ xương già này vẫn còn hữu dụng, làm cho ta rất cảm kích, khi đo ngươi biết lão bà tử nàh ta ngã bệnh cần bạc để mua thuốc, không nói hai lời liền ứng ra năm mươi lượng bạc, mặc dù ta không nói gì, nhưng những ân tình này ta đều ghi tạc trong lòng, ta năm trước sau khi nàng qua đời ta chỉ muốn về quê trông coi phần mộ của nàng mấy ngày, nhưng khi đó nhìn một nữ nhân trong nhà như vợ của ngươi không dễ dàng cố gắng chống đỡ cho tới bây giờ, cũng may ngươi đã trở lại, cửa hàng nhà các ngươi cũng có người chèo chống, ta có thể về nhà rồi!” Hoa quản gia tình thâm ý thiết (ý nghĩ sâu xa) nói rõ một phen, xúc động mắt rơi lệ.

Tô Việt thấy vậy vội vàng đứng dậy, muốn nói ra lời ngăn cản. Nhưng bị hắn cản lại.

“Ngươi đừng khuyên ta, vợ chồng son các ngươi cũng có bản lãnh, đừng nói đến cái cửa tiệm nhỏ này, để các ngươi đi quản lý cửa tiệm trên châu phủ cũng không phải là việc gì khó. Ta bây giờ già rồi, muốn sống thanh thản, ngươi hãy thành toàn cho ta đi! Cả đời người này, không phải là sau khi già rồi muốn có một người bạn sao, hiện tại ta muốn về nhà coi chừng lão bà tử.”

Nghe hắn nói như vậy, Tô Việt có muốn khuyên cũng không mở miệng được, đành phải gật đầu đồng ý, bởi vì ban đầu là mình mời Hoa quản gia đi theo, nhưng mà trước khi đi muốn nói với Lô Uyển Chi một tiếng, dù sao mấy năm nay tiếp xúc với nàng cũng nhiều.

Trong đầu Tô Việt đã quyết định là sau khi đem cửa hàng này cho tiểu cữu tử (cậu em vợ) Lô Văn Hiên, hắn sẽ làm thế nào. Cái này phải trở về thương lượng với vợ một chút.

Từ trong cửa hàng bước ra ngoài thấy trời còn chưa tối, hắn liền tiếp tục đi tìm Lỗ Kính Chi, từ sau khi trở về nhà hắn liền ngựa không dừng vó bôn ba khắp nơi với gia đình mình, nhà Lỗ Kính, trong thôn.

Tới nơi, vừa vặn Lưu Tứ cũng ở đây, ba người ở chung một chỗ nói chuyện nửa ngày mới rời đi, đồ nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, có thể hành động rồi, Tô Việt an tâm, dù sao hai người kia làm việc mình cũng rất tin tưởng.

Hắn khéo léo từ chối Lỗ Kính Chi giữ mình lại dùng cơm, vội vàng trở về nhà.

Trên đường về nhà mí mắt hắn giật liên tục, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng, nghĩ tới không lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì.

Trong nhà ngoại trừ Lô Văn Hiên ra còn lại là nữ nhân và trẻ nhỏ, tay trói gà không chặt, hắn càng nghĩ càng thấy sợ, vội vàng bước nhanh hơn.

Đầu tiên là Lô Uyển Chi an bài chỗ ở cho hai mẹ con muội muội, đệ đệ Lô Văn Hiên đã có một gian phòng, trước kia hắn và Tô Đại Hà ở nơi này để tiện cho việc đến thư viện học.

Sau khi dặn dò Tiểu Thuý chăm sóc cho muội muội, Lô Văn Hiên trông chừng hài tử, sau đó liền cùng Vương thị ra khỏi cửa đi xung quanh hỏi thăm xem có trạch viện nàh ai muốn bán, nàng nghĩ muội muội nên ở gần mình một chút, như vậy cũng dễ dàng chăm sóc.

Những ngày trước đền bà cha nương chăm sóc mình, hôm nay là con gái bọn hắn, mình có thể ở nơi này dốc toàn lực giúp đỡ, hai người đệ đệ muội muội này là người mình yêu thương từ nhỏ.

Trong ngày thường nàng rất ít khi đến gần hàng xóm xung quanh, chứ đừng nói chi đến chuyện ghé thăm sinh hoạt thường ngày của gia đình nào, nếu cảm thấy quen mặt chỉ cười một cái. Cho nên mới đi cùng Vương thị không có việc gì làm liền ghé thăm xung quanh, đều nhiệt tình với hàng xóm trong thôn.

Cho nên lần này muốn đi ra ngoài tìm trạch viện, liền đi cùng Vương thị, huống chi là Vương thị rất muốn giúp đỡ, không phải nàng không muốn người Lô gia ở lại nhà con trai mình, trước đây nghe Tô Việt nói qua ngôi nhà này cũng là Lô gia đưa bạc, cho nên bọn họ tới ở Vương thị không có chút bất mãn nào, mà là vì ở cùng một chỗ như vậy, bất luận là mình hay Tô Việt tương lai có ý định gì, cũng không tiện hành sự.

Mẹ chồng nàng dâu bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau đi tìm hàng xóm hỏi thăm một chút, này vừa hỏi, thật đúng là có một trạch viện muốn bán, nhà kia là của một vị đường thúc làm ăn buôn bán trong kinh thành, nghe nói là buôn bán rất lớn, sai người đem tin báo cho bọn họ ngay cả trạch viện trong kinh thành cũng cho bọn họ, cho nên bọn họ vội vàng đem trạch viện trấn trên đem bán.

Vừa nghe thấy Lô Uyển Chi đã rất hào hứng, nhưng mà nhìn bộ dáng mệt mỏi của Vương thị, sắc trời cũng không còn sớm, đành phải nói chờ đến sáng mai mình lại đi qua nhà kia xem một chút.

Các nàng còn chưa tới cửa nhà mình, từ xa đã nhìn thấy một cô nương mặc quần áo xanh biếc đang lưỡng lự đứng ở cửa nhà mình, thỉnh thoảng còn nhìn quanh trong sân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui