Điền Phi Dung nghe được những chuyện này vui mừng khôn xiết:
"Ca, đệ đã nói Cổ Dao tiểu tử kia làm tốt rồi mà, Cổ gia tam phòng có chuyện để cãi nhau rồi.
Còn Lư gia, mẫu thân của Lư Mẫn Châu kia cũng không giống như là người sẽ nhẫn nhịn đâu, không biết sẽ náo loạn ra chuyện gì đây, ha ha, bọn họ càng náo loạn, đối với Điền gia chúng ta càng có lợi.
"
Điền Phi Dương như nghe kể chuyện nghe xong toàn bộ câu chuyện, phủi phủi tay áo đi về phía sân viện của mình, để lại một câu:
"Bọn họ có náo loạn đến đâu, tu vi của đệ không tiến bộ, cũng không đến lượt đệ lên tiếng.
Cổ Nghiêm chỉ cần vào được Trường Sinh Môn, Cổ gia sẽ vĩnh viễn đè đầu cưỡi cổ Điền gia chúng ta.
"
Chuyện nhỏ nhặt thì có ích lợi gì, thế giới này, cường giả vi tôn, dựa vào chính là tu vi thực lực để nói chuyện.
Nếu Điền gia không có đủ thực lực để đối kháng với Cổ gia, Viễn Dương trấn này e là cũng sẽ không có chỗ cho Điền gia sinh tồn.
…
Chuyện gặp phải cặp song sinh Cổ Tinh Cổ Thần và vị hôn thê cũ ở trên chợ, Cổ Dao đã sớm vứt ra sau đầu.
Lúc đó cậu cố ý nói ra như vậy, vừa là vì bôi nhọ danh tiếng của Cổ gia để bản thân hả giận, vừa là muốn khuấy động nước đục ở Cổ gia và Lư gia, để cho bọn họ tự mình náo loạn, bớt đến làm phiền cậu.
Nếu không cậu có thể tưởng tượng, cho dù cậu ở trên địa bàn của Điền gia, cặp song sinh kia và đám chó săn của bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tìm cậu gây phiền toái, khiến cậu không được yên ổn.
Toàn bộ tinh lực của cậu đều đặt vào việc nghiên cứu các loại linh thảo và dược thảo, quên ăn quên ngủ, mệt mỏi thì ngồi xuống điều tức một chút, vận dụng triệt để những ký ức về linh thảo và luyện đan mà nguyên chủ để lại.
Nói đến cũng trùng hợp, nếu như Lư gia am hiểu về chế tác linh phù, thì so với hai nhà còn lại, Cổ gia lại nổi bật về phương diện luyện đan.
Có điều với tu vi và thân phận bị bài xích của Cổ Dao, ở Cổ gia cũng không tiếp xúc được với những thứ cao thâm gì.
Ngày hôm sau, Cổ Dao bước ra khỏi phòng, đưa cho Trì Trường Dạ một cái lọ sứ.
Không có ống nghiệm, đành phải dùng lọ sứ để thay thế, bình ngọc hiện tại cậu không dùng nổi.
"Đây là thuốc trị thương ngoài da ta điều chế ra, Dạ đại ca xem thử có hiệu quả không.
"
Trì Trường Dạ nhận lấy, làm theo lời Cổ Dao nói bôi thuốc lên mặt, rất nhanh trên mặt liền truyền đến cảm giác ngứa ngáy, dược hiệu phát huy rất nhanh chóng.
Nghe được cảm nhận của Trì Trường Dạ, Cổ Dao vô cùng hưng phấn, điều này chứng minh suy nghĩ của cậu là đúng, dùng tinh thần lực để chiết xuất dược liệu vẫn là một con đường khả thi.
Tiếp theo cậu có thể thử giải quyết vấn đề trong cơ thể của mình rồi.
Kỳ thực cậu rất khao khát được tiếp xúc với đan thuật của thế giới này, cậu tin tưởng đan thuật và dược tề thuật của cậu nhất định có điểm tương đồng, nếu như kết hợp cả hai lại, nói không chừng có thể đi ra một con đường mới.
Chỉ tiếc đan thuật không phải là thứ dễ dàng tiếp xúc được, nhất là trong tình huống hiện tại của cậu gần như là trắng tay.
Nhìn Cổ Dao hưng phấn lại vùi đầu vào trong phòng, Trì Trường Dạ nhếch miệng cười.
Bộ dạng của Cổ Dao và những tu sĩ mê mẩn đan thuật, khí thuật trong tông môn không khác gì nhau.
Chỉ tiếc là bị hoàn cảnh hạn chế, không tiếp xúc được với đan thuật.
Có điều, lọ thuốc vừa rồi là do Cổ Dao tự mình nghiên cứu ra sao?
Cảm nhận được vết sẹo trên mặt bong ra, trong mắt Trì Trường Dạ lóe lên tia sáng, tu sĩ Luyện Khí tầng hai đã có thể điều chế ra loại thuốc này, thiên phú về đan thuật của Cổ Dao tuyệt đối không tệ.
Trì Trường Dạ lại vùi đầu chế tác linh phù cả ngày, muốn trở thành đan sư cần phải đầu tư rất nhiều tài nguyên, hắn có trách nhiệm tạo điều kiện tốt hơn cho Cổ Dao.
Điền Phi Dung lại chạy đến vào buổi tối, còn mang theo không ít thức ăn mua từ quán rượu, lúc gõ cửa, hắn ta trừng lớn mắt: "Ngươi là ai? Trì huynh đâu? Cổ Dao đâu?"
Điền Phi Dung nhìn nam nhân tuấn tú lịch lãm trước mặt với vẻ mặt ghen tị, đẩy nam nhân này ra đi vào trong, vừa đi vừa gọi tên Trì Trường Dạ và Cổ Dao.
Kẻ nào dám chạy đến địa bàn của hắn ta?
Nếu còn dám bắt nạt người hắn ta che chở, tên này đừng hòng bước ra khỏi địa bàn của Điền gia.
Dung mạo của Điền Phi Dung tự nhiên là không tệ, hơn nữa còn rất tự đắc với dung mạo của bản thân, hiện tại nhìn thấy một nam nhân có dung mạo và khí chất đều không thua kém mình, Điền Phi Dung nhỏ mọn nổi lên ghen tị.
Trì Trường Dạ khoanh tay đứng phía sau, lạnh nhạt nói: "Vết thương trên mặt ta khỏi rồi, Điền nhị thiếu không nhận ra ta sao?"
Giọng nói này thật quen tai, Điền Phi Dung bỗng nhiên quay đầu lại, lần này tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra ngoài, không thể tin được kêu lên: "Ngươi là Trì Trường Dạ?!"
"Ồn ào cái gì vậy?" Cổ Dao từ trong phòng đi ra, xoa xoa cái trán đang đau nhức.
Tinh thần lực tiêu hao quá độ, lại nghe thấy bên ngoài ồn ào, vừa nhìn thấy là Điền Phi Dung, tâm trạng càng thêm khó chịu:
“Lại là ngươi, sao ngươi lại đến nữa rồi? Ta đi nấu cơm đây, Dạ đại ca có muốn giúp một tay không?"
"Được, ta giúp đệ, có điều Điền nhị thiếu có mang thức ăn đến, có thể nấu ít đi một chút.
"
Trì Trường Dạ liếc mắt nhìn hộp thức ăn trong tay Điền Phi Dung, lên tiếng nhắc nhở Cổ Dao, sau đó đi thẳng qua mặt Điền Phi Dung, hoàn toàn xem nhẹ hắn ta.
"Tốt quá, đa tạ Điền nhị thiếu.
"