Gian Phu Này Có Chút Mạnh


Ngoại trừ dung mạo Trì Trường Dạ xuất chúng ra, bản thân Cổ Dao cũng có sự thay đổi rất lớn.
Cứ như là khối ngọc bị bụi bám bẩn được lau sạch sẽ, cả người tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Cậu của trước kia có vẻ nhút nhát lại u ám, hiện tại lại ngẩng cao đầu, cả người trở nên tự tin hơn rất nhiều, so với trước kia quả thực là như hai người, khiến người khác nhìn vào cảm thấy quả nhiên vẫn là rời khỏi Cổ gia thì tốt hơn.
Cổ Chí Minh bạc tình bạc nghĩa, mẫu thân của Cổ Dao dùng mạng cứu ông ta, vậy mà lại bạc đãi con trai của mình như vậy, cũng may là sinh ra ở Cổ gia, nếu không đã sớm bị người ta dùng nước miếng dìm chết rồi.
Cổ Dao đã quen bị người khác vây xem, đối với đủ loại ánh mắt đều xem như không thấy.

Tình huống của Trì Trường Dạ cũng không khác Cổ Dao là bao, cho nên những ánh mắt này cũng không khiến hắn khó chịu.
Còn về phần Điền Phi Dung, chưa bao giờ cảm thấy ánh mắt nhìn mình quá nhiều, càng nhiều càng tốt.
Trì Trường Dạ mua được không ít nguyên liệu luyện chế trận pháp, tuy rằng tu vi của Điền Phi Dung không ra sao, nhưng kiến thức cơ bản vẫn có, cho nên nhìn thấy vậy liền nhướng mày.
Quả nhiên lai lịch của Trì Trường Dạ không đơn giản, cho dù không phải là Phong Âm Hoa thứ hai, cũng sẽ không kém hơn là bao.
Mà người như vậy lại bị cặp song sinh Cổ gia kia đưa cho Cổ Dao, Điền Phi Dung thật sự muốn xem thử bộ dạng của bọn họ sau khi biết được chân tướng.
Cổ Dao không thu hoạch được gì nhiều, có điều Điền Phi Dung đã đáp ứng, sẽ để cho Điền gia hỗ trợ thu thập.
"Phía trước chính là Tam Bất Quản Địa Đới, còn muốn đi vào sao?"
Điền Phi Dung chỉ về phía trước nói.

Tuy rằng ba nhà độc đại, nhưng trong trấn và ngoài trấn vẫn còn một số thế lực không yếu, trải qua thời gian dài, liền để lại một khu vực như vậy, hấp dẫn không ít tu sĩ đến đây.
Nhưng cũng có một điểm bất lợi, đó chính là nếu như ở đây xảy ra tranh chấp, thông thường sẽ không có ai đứng ra quản lý, cho dù có chết người cũng là tự làm tự chịu, cho nên rất nhiều tu sĩ tình nguyện giao một khoản phí thuê nhất định, ở trên địa bàn của ba nhà bày sạp buôn bán, an toàn cá nhân sẽ được bảo vệ.
"Vào xem thử đi." Nguyên chủ chưa từng đến đây, nhưng đã từng nghe đến danh tiếng của nơi này, Cổ Dao rất hứng thú với nó: “Ta nghe nói, có người từng nhặt được bảo bối ở đây."
Điền Phi Dung cười to: "Không sai, tuy rằng nơi này long xà hỗn tạp, nhưng khó tránh khỏi việc có người nhìn nhầm, xem ngọc trai thành đá cuội."
Trì Trường Dạ chắp tay sau lưng đi theo phía sau hai người.
Nơi này quả nhiên hỗn loạn hơn rất nhiều so với chợ của Điền gia, phần lớn đều là bày sạp bán hàng rong, cũng có cửa hàng.

Phía sau cửa hàng chắc chắn là có tu sĩ có thực lực không yếu tọa trấn, không ai dám gây chuyện ở trong tiệm.
Vật phẩm trên sạp hàng rong, giống như Điền Phi Dung nói, cái tốt cái xấu lẫn lộn, có lẽ có người bỏ ra không ít bạc mua về một đống đồ, kết quả lại phát hiện là một đống đồ bỏ đi, có thể mua được đồ vật có giá trị thì rất ít.

Đương nhiên cũng có một số ít người có thể tìm được đồ vật đáng giá hơn số tiền bỏ ra.
"Điền nhị thiếu đã lâu không ghé qua tiệm chúng ta rồi, có muốn vào trong chơi thử một chút, thử vận may của mình hay không?"
Tiểu nhị trước cửa một cửa hàng nhìn thấy Điền Phi Dung, hai mắt lập tức sáng rực, như là nhìn thấy con cừu béo bở.

Cổ Dao và Trì Trường Dạ nhìn lướt qua bên trong tiệm, bên trong tụ tập không ít người, vây quanh từng cái rương lớn nhỏ đang nói gì đó, hai người đều không nhìn ra được tiệm này bán thứ gì.
Điền Phi Dung vừa nhìn thấy biểu cảm của Cổ Dao liền biết ngay đây là đứa trẻ ngoan, chưa từng chơi qua loại này, khiến cho hắn ta, người đã từng ghé qua không ít lần, không được tự nhiên ho khan một tiếng, giới thiệu quy tắc mua bán trong tiệm này cho hai người.
"Nhìn thấy những cái rương kia không, những cái rương kia có thể ngăn cách thần thức, khiến người khác không có cách nào nhìn thấy bên trong chứa thứ gì, sau đó dựa vào vận may, có thể dùng một trăm linh châu để mở một cái rương, bất kể bên trong là đồ vật có giá trị hơn một trăm linh châu hay là không đáng giá, đều thuộc về ngươi, đánh cược chính là vận may."
"Còn có một loại phương pháp chơi khác, chính là mở ra sáu cái rương, sau đó những người khác đặt cược, rương nào chứa đồ vật có giá trị cao nhất.

Bên trong còn có một số cách chơi khác, hay là chúng ta vào xem một chút?"
Cổ Dao nghe hiểu rồi, chẳng phải là đánh bạc sao, bất kể là nơi nào cũng đều có tồn tại người đánh bạc, người thu lợi nhiều nhất chính là nhà cái, cũng chính là ông chủ sau lưng tiệm này.
Cổ Dao không có tâm lý của người đánh bạc, đang định từ chối, liền có tiếng nói từ phía sau bọn họ vang lên.
"Ồ, đây chẳng phải là Cổ Dao thiếu gia sao, không ngờ Cổ Dao thiếu gia cũng có lúc chạy đến nơi như thế này để chơi đùa, xem ra sau khi bị gả đi, ngày tháng trôi qua cũng không tệ.

Biết sớm như vậy ngươi thích nam nhân, nên để cho cô cô ta sớm tìm cho ngươi một nam nhân mà gả đi."
Người đến cố ý nhấn mạnh chữ "gả", giọng điệu âm dương quái khí này không cần nói cũng biết là kẻ đến không có ý tốt.
Ba người đồng thời xoay người nhìn về phía người đến, Điền Phi Dung nhíu mày, hai người này là thứ gì chứ, có điều chỉ là dựa vào việc Phương thị gả cho Cổ Chí Minh, liền xem mình là đại thiếu gia đại tiểu thư mà vênh váo.
Nghĩ cũng biết Cổ Dao ở trong tay hai huynh muội này chắc chắn đã chịu không ít uất ức.
Trì Trường Dạ lạnh lùng nhìn hai người này, trong mắt lóe lên sát khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui