Gian Tặc, Hoàn Ngã Thân Thể (Gian Tặc, Trả Lại Thân Thể Cho Ta!)

Cố Ngôn Chi đẩy cửa ra đã thấy Trần Khiêm Quân ở sau hậu viên hiệu cầm hồ Đồng Nguyên luyện đao pháp.

Có thể khẳng định mà nói, kia không phải đao pháp của y, bởi vì Cố Ngôn Chi rất ít khi dùng vũ khí, y thích và chú trọng là loại tu luyện nội công.

Nhưng Trần Khiêm Quân lại khác, thân thể của hắn không có nội lực, muốn bù lại điểm yếu này, chỉ có thể dùng kỹ xảo ngoại công để thủ thắng.

Đao vũ của hắn phi thường tốt, quỷ đầu đao ánh lam quang ở trong tay hắn nhìn như có sinh mệnh, mỗi một đao đi xuống đều vừa vặn lại đẹp.

Cố Ngôn Chi có thể nói cho là một tên võ si, với bất luận loại võ công tâm pháp nào cũng có một chút cuồng nhiệt, đó cũng là một trong những nguyên nhân để giáo chúng thu thập các loại bí tịch võ công xung quanh mình. Có điều Trần Khiêm Quân sử dụng đao pháp vừa lúc hợp với khẩu vị của y.

Y cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn người bên trong nhất cử nhất động. Thân thể kia tuy y đã quen thuộc tường tận, nhưng mỗi khi một chiêu được xuất ra vẫn có thể thấy bên trong ẩn chứa sức mạnh.

Cố Ngôn Chi tuyệt đối sẽ không thừa nhận lúc này đang tự kỷ với cơ thể mình.

Lúc Trần Khiêm Quân dừng lại, xung quanh chỉ còn lại thanh ấm lá rụng xào xạc. Cố Ngôn Chi đi tới nhìn thoáng qua, những chiếc lá rụng kia đã xếp thành một chữ ” Tiễn”.

Y đối với việc riêng tư của người khác không có hứng thú, hiện giờ cũng chỉ là cùng Trần Khiêm Quân nói chuyện Dạ minh châu.

Bọn họ nhất trí cho rằng, nếu là đồ của triều đình, đặt ở trong này nhất định sẽ gặp phiền toái, hơn nữa giá trị Dạ minh châu giá kia chỉ sợ còn hơn huyết ngọc phượng hoàng.

Trần Khiêm Quân hỏi: “Ngươi tính toán làm sao?”

Cố Ngôn Chi nói: “Rất có thể là cùng một người, ta đây đương nhiên phải tìm được hung thủ thay giáo chúng báo thù.”

Trần Khiêm Quân hỏi: “Chuyện này là La đại nhân nói cho ngươi?”

Cố Ngôn Chi nhướn mày: “Thì sao, lời của lão không tin được?”

Lời La đại nhân nói có nên tin hay không, Trần Khiêm Quân không biết, nhưng tên phi tặc nếu đã chạy trốn, thì hắn nhất định phải nghĩ biện pháp lại tìm được y. Dù sao y có lẽ là người duy nhất biết tung tích của ca ca.

Hai người thương lượng vấn đề này rất lâu, mãi đến khi Ẩn nương đi vào gọi bọn hắn đi ăn cơm mới dừng lại.

Tròng khoảng thời gian này Cố Ngôn Chi hay đi theo đám bộ khoái ăn cơm, có thể nói y chưa bao giờ đồng ý ủy khuất bản thân, cho dù gọi món ăn cũng là món ngon nhất, có điều đầu bếp bên ngoài so ra vẫn kém đều bếp Duy Ninh thần giáo.

Nhìn đồ ăn đầy đủ màu sắc mỹ vị, Cố Ngôn Chi lập tức không chút do dự bắt đầu ăn.

Bộ dáng lang thôn hổ yết kia, giống như bị người khác ngược đãi vài ngày chưa cho y ăn cơm.

Tứ đại trưởng lão: “…”

Bộ đầu này cùng giáo chủ thật đúng là phu thê, ngay cả bộ dáng ăn cơm cũng có thể giống đến thế.

Mà Trần Khiêm Quân ở một bên ăn cơm so với Cố Ngôn Chi nhã nhặn hơn nhiều. Không tính là nhai chậm mà ăn, nhưng động tác kia tuyệt đối xưng được với cử chỉ tao nhã.

Tứ đại trưởng lão đều cảm thấy, giáo chủ quả nhiên rất thích tiểu bộ đầu này, thế nhưng vì hắn thay đổi bộ dáng ăn cơm luôn luôn khiến người không đành lòng nhìn thẳng.

Nguyên bản là một tên tiểu bộ đầu khiến tứ đại trưởng lão không hảo cảm, nhất thời lại đối tiểu bộ đầu ân cần hôn nhiều, lúc thì gắp đồ ăn, lúc lại thêm cơm cho hắn.

Cố Ngôn Chi gật gật đầu, giống như là được quay về giáo, tứ đại trưởng lão đối với mình vẫn chiếu cố cẩn thận.

Trần Khiêm Quân ở một bên không nói gì, chỉ vừa ăn vừa nhìn mấy người này pha trò, an tĩnh ngồi ăn cơm.

Có lẽ trên đời có loại cảm giác tâm ý tương thông, tứ đại trưởng lão đến giờ hoàn toàn không biết thân phận của hắn, nên mới đối tốt với hắn như vậy.

Cố Ngôn Chi ăn gần hết bảy tám phần, cơm đã ăn hết tám bát, quay đầu nhìn Trần Khiêm Quân ngay cả một bát cơm còn chưa ăn xong, không khỏi lo lắng hắn đói bụng ảnh hưởng tới thân thể của y.

“Ăn miếng thịt kho tàu này.” Cố Ngôn Chi nói xong, liền gắp cho Trần Khiêm Quân, còn nói: “Ta thích ăn nhất món này.”

Trần Khiêm Quân: “…” Nhưng hắn không thích.

Thấy tình trạng Trần Khiêm Quân ăn cơm, Cố Ngôn Chi càng thêm lo lắng cho thân thể của y, nếu như vậy, thân thể y có thể bị đói thành một con gà ốm?

Ôm tâm tư tuyệt đối không thể để cho thân thể của mình đói bụng thành cây gậy trúc, Cố Ngôn Chi không ngừng gắp đồ ăn vào bát cho Trần Khiêm Quân.

Đến cuối cùng, cũng không thèm hỏi tứ đại trưởng lão có muốn ăn hay không, y đem toàn bộ đồ ăn đến trước mặt Trần Khiêm Quân, ngắn gọn sáng tỏ nói: “Ăn!”

Trần Khiêm Quân: “…”

Tứ đại trưởng lão: “…”

Vì để tiêu hóa dễ dàng sau khi ăn, Cố Ngôn Chi kéo Trần Khiêm Quân đi tản bộ, mang tiếng là để cho thân thể khỏe mạnh, kỳ thật là lôi kéo hắn đi vào miếu.

Tuy Cố Ngôn Chi không tin vào số mệnh, nhưng có đôi khi không phải do người không tin mà không thử.

Nếu như linh hồn có thể trao đổi giữa hai thân thể, như vậy cũng có thể xem số mệnh có thể lý giải không?

Cố Ngôn Chi nghe được ở vùng ngoại thành Thường Đức trên núi Phượng Hoàng có một tòa miếu rất linh nghiệm, bình thường hương khói cường thịnh, cho nên ăn tối xong liền lôi kéo Trần Khiêm Quân đi.

Tứ đại trưởng lão yên lặng nhìn bóng dáng hai người rời khỏi, không khỏi càng thêm cảm động. Giáo chủ rốt cục không phải cô đơn cả đời nữa.

Thái Dương trưởng lão vui mừng mà thở dài một hơi nói: “Tình cảm hai người thật tốt, chỉ mong ngay lúc này giáo chủ mang một giáo chủ phu nhân trở về.”

Thiếu Dương trưởng lão ôn hòa cười, lắc lắc cây quạt nói: “Tên Trần bộ đầu này hình như cũng có ý tứ, làm việc rất có phong phạm thần giáo chúng ta.”

Thái Âm trưởng lão giọng điệu vi toan: “Nghe nói tối nay họ muốn tới miếu trên núi Phượng Hoàng?”

Thiếu Âm trưởng lão đáp: “Nghe nói miếu kia rất linh nghiệm, phàm là cầu nhân duyên ai cũng đến lương duyên.”(1)

(1): Cầu duyên ắt sẽ như ý.

Tứ đại trưởng lão sôi nổi gật đầu, xem ra tên Trần bộ đầu kia đối giáo chủ cũng không phải không có ý tứ, lại biết kéo giáo chủ cùng đi cầu nhân duyên.

Một đại mụ đang thu thập bàn ăn đột nhiên đi tới, dùng thổ ngữ khiến người khác phi thường khó có thể nghe hiểu nói: “A nha, đã tới giờ này rồi, miếu kia cũng từ chối tiếp khách rồi, hòa thượng cũng đã tọa thiền ngủ say đi.”

Tứ đại trưởng lão nghe vậy, yên lặng quay đầu tiếp tục nhìn hướng hai người vừa đi, tỏ vẻ, cô gia nam quả nam ở trên núi mà còn bị chùa miếu cự tuyệt ngoài cửa, cuối cùng một chỗ nhìn mặt trời mọc, không phải tốt đẹp sao, đó chính là cách tăng trưởng tình cảm tốt nhất.

Cho nên không ai muốn đi nói cho hai người kia biết, hiện tại có đi cũng không có cách nào vào miếu được.

Có lẽ người khác đối với tình cảm giữa hai nam nhân phải giữ kín đáo, nhưng đối với Duy Ninh thần giáo nhất là tứ đại trường lão mà nói, giới tính tuyệt đối không thành vấn đề.

Bọn họ là làm theo ý mình, không thèm để ý cái nhìn của người khác, huống chi tiền nhiệm giáo chủ cũng là vì  * yêu một nam nhân mà rời khỏi*.

Trong mắt bọn họ, nhân sinh trăm năm có mấy, hà tất còn phải bị tục thế trói buộc.

Cố Ngôn Chi là người không biết chuyện đang kích động lôi kéo Trần Khiêm Quân một hơi chạy như điên đến đỉnh núi Phượng Hoàng.

Sắc trời lúc ấy đã tối, vì để chiếu sáng, Cố Ngôn Chi còn cố ý đem viên dạ minh châu lấy ra thắp sáng.

Vào thời điểm buổi tối, ánh sáng dạ minh châu càng thêm sáng ngời, trong vòng một trượng bất cứ chuyện gì đều có thể nhìn rõ rành mạch.

Cố Ngôn Chi nói tòa miếu kia ngay ở trên đỉnh núi, phi thường nhỏ, còn bị tàn phá một ít, xem ra đã lâu năm chưa tu sửa.

Còn ở ngoài miếu có thể ngửi được bên trong phát ra một cỗ hương đàn. Ánh nến trong miếu mờ nhạt chiếu le lói ra ngoài, do dạ minh châu được lấy ra cho nên có vẻ ảm đạm.

Cố Ngôn Chi thật vất vả chạy tới, lại phát hiện đại môn miếu đóng chặt, không khỏi nóng nả: “Sao giờ miếu lại đóng cửa?”

Trần Khiêm Quân nói: “Người buổi tối đi ngủ, miếu buổi tối hiển nhiên sẽ đóng cửa.”

Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi đã sớm biết miếu buổi tối đóng cửa? Vậy ngươi còn đi theo ta!”

Trần Khiêm Quân như trước bình tĩnh nói: “Ta biết buổi tối miếu đóng cửa, nhưng không biết ngươi dẫn ta đến, trước khi đi ngươi cũng không nói rõ ràng.”

Cố Ngôn Chi: “…”

Nói đến nói đi là do y sai trước?

Mà Cố Ngôn Chi là loại dễ dàng buông tha cho người sao? Rất không phải. Vì thế y bắt đầu dùng sức gõ cửa.

Trần Khiêm Quân hơi hơi nhíu mày, tuy rằng hắn không từng tới lễ Phật, nhưng làm như vậy không thể nghi ngờ là đang quấy rầy phật môn thanh tu.

Ai ngờ Cố Ngôn Chi lại nói: “Cứu người như cứu sống, Phật tổ không phải nói cứu người một mạng, còn hơn vẽ bảy tòa tháp sao?”

Trần Khiêm Quân ở một bên sửa sai: “Là xây bảy toà tháp.”

Cố Ngôn Chi không nhìn Trần Khiêm Quân nói, mà là tiếp tục nói: “Vậy bọn họ còn không ra cứu người, lão tử là đang cho họ một cơ hội công đức viên mãn.”

Trần Khiêm Quân ở một bên lại sửa sai: “Ngươi là nói tích công đức đi.”

Gõ cửa hồi lâu, lại không thấy bên trong có người đi ra mở cửa, Cố Ngôn Chi lập tức quyết định: “Ngươi dùng khinh công vào xem, lại tìm người mở cửa.”

Trần Khiêm Quân nói: “Đây là tự tiện xông vào.”

“Cho nên ta bảo ngươi đi tìm người đi ra mở cửa a.” Cố Ngôn Chi nói xong một bên nhỏ giọng nói thầm: “Ai, sao thân thể của mình lại bị một tên đầu óc không tốt chiếm cứ?”

Ngay cả Trần Khiêm Quân rất ít hỉ nộ hiện ra lúc này sắc mặt không khỏi lúc xanh lúc trắng. Đây là lần đầu tiên có người nói đầu óc hắn không tốt.

Nghĩ tới tính cách người này, phỏng chừng tối nay nếu không vào được, thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Không có biện pháp, Trần Khiêm Quân đành phải dựa theo lời y nói nhảy vào trong miếu.

Cố Ngôn Chi đứng ở cửa miếu đợi nửa ngày, một mình quan sát viên dạ minh châu.

Châu thể nhẵn mịn, tay cầm sẽ hơi lạnh, khiến người ta nhịn không được vuốt ve. Vào buổi tối sẽ phát sáng lục sắc, như là ánh mắt dã thú, nhưng ánh sáng thoạt nhìn phi thường ôn hòa này lại làm cho xung quanh sáng một vùng.

Duy Ninh thần giáo tuy rằng đủ loại kỳ trân dị bảo nhiều đếm không xuể, dạ minh châu cũng có thể tùy tay bốc một nắm to, chính là phẩm chất Dạ minh châu như này là lần đầu tiên y thấy.

Đối với lý do nhóm người muốn cướp huyết ngọc phượng hoàng cùng dạ minh châu, Cố Ngôn Chi cũng không có hứng thú ngồi đoán, dù sao cũng đơn giản là vì tiền hoặc là lấy lòng ai. Nhưng giờ nếu đã liên quan đến một mạng giáo chúng thần giáo, y nhất định   đem hung thủ bắt được trả giá đại giới.

Cố Ngôn Chi một mình ở bên ngoài, thoáng cái dùng tay dựa vào tường, thoáng cái dựa lưng tựa tường, lúc lại ngồi xuống, lúc lại đứng lên. Các loại tư thế đều được y bày ra một lần, nhưng vẫn không thấy Trần Khiêm Quân từ trong miếu đi ra.

Cố Ngôn Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn đỉnh miếu, nơi đó không biết khi nào thì lặng yên không một tiếng động đứng một người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui