Sau khi xe bus khởi động, Giản Diêu chậm rãi đi về phía sau xe, đến hàng ghế cuối cùng mới từ từ ngồi xuống.
Bên ngoài Khương Hoài Tâm vẫn chạy đuổi theo xe vài bước, rất nhanh đã bị bỏ xa, hắn chống tay lên đầu gối đứng ở giữa đường thở dốc.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Khương Hoài Tâm, Giản Diêu mới quay đầu lại, cong lưng vùi mặt xuống hai chân, cố gắng bình ổn trái tim đang đập quá mức kịch liệt.
Màn hình điện thoại bị nắm chặt trong tay bỗng sáng loé lên, là tin nhắn của Khương Hoài Tâm gửi đến Wechat: "Em chạy cái gì? Sao lại sợ anh như vậy? Đồ rùa nhỏ rụt cổ!"
Tiếp theo còn gửi thêm một cái emoji biểu tình giận dữ, Giản Diêu sững sờ hồi lâu, không trả lời, thẳng tay tắt điện thoại.
Buổi tối, Khương Hoài Tâm lại tới tiệm lẩu Giản Diêu làm thêm, gan lì chờ đến khi Giản Diêu tan làm đi ra, mới tìm lấy cơ hội chặn y lại.
Giản Diêu lùi về phía sau hai bước, co chân liền chạy, Khương Hoài Tâm đuổi theo sau, tóm lấy cổ áo y, kéo người trở về trong xe.
Ấn Giản Diêu vào hàng ghế sau, Khương Hoài Tâm cũng chen người chui vào, trước khi Giản Diêu nổi khùng, Khương Hoài Tâm đã giơ hai tay lên, tỏ vẻ bản thân tuyệt đối sẽ không làm loạn: "Chuyện gì cũng phải từ từ, hôm nay không đánh nhau, anh chỉ muốn tìm em nói chuyện tình cảm thôi."
Giản Diêu lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi với anh không có chuyện gì để nói hết, anh tìm nhầm người rồi."
"Sao lại không có chuyện gì để nói? Những lời buổi chiều anh nói với em đều là sự thật, nếu không em thử suy xét một chút đi? Trốn tránh không phải là biện pháp đâu, Diêu Diêu à." Trong mắt Khương Hoài Tâm mang theo ý cười nhìn chằm chằm Giản Diêu, lời nói trong miệng dường như cực kỳ nghiêm túc, nhưng ngữ khí nghe ra lại mang toàn vẻ bất cần đời trêu tức.
Giản Diêu cười nhạo: "Anh lại lên cơn gì nữa? n*ng thì tự tìm bạn gái đi, đừng có tới bày trò với tôi."
Khương Hoài Tâm thở dài: "Tại sao em lại không tin cơ chứ, anh thật sự muốn theo đuổi em mà, sao em không thể coi là anh đột nhiên nghĩ thông suốt, nên coi trọng em?"
"Nghĩ thông suốt?" Giản Diêu lẩm bẩm lại hai chữ này, khẽ nheo mắt, "Anh ở bên nước Anh có bạn trai hả?"
"Không có ôi, đương nhiên là không có." Khương Hoài Tâm cười ha ha, "Sao em lại hỏi như vậy? Anh chướng mắt những thằng con trai khác."
Nhưng thực ra cũng có thật, hồi mới vừa sang nước Anh, Khương Hoài Tâm vẫn luôn nhớ tới Giản Diêu, bị điều khiển bởi sự hiếu kỳ nào đó cùng với tâm tư vi diệu khó giải thích, hắn đã thử quen một người bạn trai.
Đối phương là một bé 0 da trắng xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh người Anh chủ động theo đuổi hắn.
Mấy ngày đầu hai người bọn hắn hẹn hò cực kỳ vui vẻ, nhưng đến khi bạn trai nhỏ này cởi sạch quần áo, nằm ở trước mặt hắn tách hai chân ra ném đến ánh mắt mê hoặc, phản ứng đầu tiên của Khương Hoài Tâm chính là chạy mất dép.
Sau lần đó Khương Hoài Tâm liền nhận định bản thân chỉ thích em gái xinh đẹp eo nhỏ mông to, trước lồi sau vểnh.
Ngay cả chút tâm tư nhộn nhạo kiều diễm trước kia, cũng bị hắn phủ định là do Giản Diêu ảnh hưởng sinh ra ảo giác.
Mấy năm sau Khương Hoài Tâm lại đổi không biết bao nhiêu bạn gái, phần tâm tư kia cũng dần dần phai nhạt.
Càng không bàn đến mấy năm học cấp 3, mỗi lần hắn về nước, Giản Diêu đều trốn mất tăm, ngay cả người còn không thấy, còn có thể nhớ nhung cái gì.
Nhưng cố tình thế nào, sau khi nghe nói Giản Diêu muốn tới nước Pháp du học, Khương Hoài Tâm lại bị ma xui quỷ khiến mà quyết định qua đây.
Mấy năm không gặp, loại cảm giác mông lung chẳng rõ ràng này giống như lại về rồi, vài lần trước nằm cùng Giản Diêu trên một chiếc giường, hắn cười nhạo Giản Diêu, nhưng thật ra chính hắn cũng nổi lên phản ứng, nửa đêm còn trộm vào phòng tắm dùng tay giải quyết một hồi.
Khương Hoài Tâm từ xưa đến nay, cũng chưa bao giờ chật vật như thế này.
Giản Diêu đối với hắn mà nói, chính là tai nạn ngoài ý muốn, trước kia đúng là hắn chưa nghĩ thông suốt, không ý thức được còn có cách chơi mới mẻ thú vị như vậy.
Nếu Giản Diêu thích hắn, hắn cũng thích Giản Diêu, thì tại sao không thể thử một lần.
Dù sao, quan hệ anh em họ của bọn hắn cũng chỉ là trên danh nghĩa.
Thấy Giản Diêu vẫn luôn cau mày nhìn chòng chọc mình, ánh mắt lúc sáng lúc tối, trong mắt còn có cảm xúc gì đó đang giãy dụa chìm nổi.
Khương Hoài Tâm nổi lên ý xấu, giả bộ rồi dán người qua, khẽ chạm nhẹ ở trên môi Giản Diêu một cái, sau đó thanh chóng lùi lại vị trí an toàn.
Thật mềm, Khương Hoài Tâm thầm nghĩ, không giống như khi hôn con gái có vị son môi cùng cảm giác dính dính.
Bờ môi của Giản Diêu vừa lạnh lại mềm, rất nhẹ nhàng thoải mái, thật sự là cực kỳ mê người.
Nhóc thối bị hắn hôn một cái liền ngây dại, còn không phản ứng được, Khương Hoài Tâm bật cười, một bên luyến tiếc dư vị ban nãy, một bên do dự có nên thò lại gần hơn một chút hay không.
Đáng tiếc là Giản Diêu không cho hắn cơ hội thứ hai, đạp hắn một chân, sau đó mở cửa liền chạy.
Khương Hoài Tâm phản xạ nhanh lập tức xuống xe đuổi theo, hai ba bước đã chặn người lại: "Này này, rốt cuộc là em có tật xấu gì thế hả? Nói còn chưa dứt lời lại chạy? Em là học sinh tiểu học sao? Chỉ biết dùng cách này để trốn tránh sự việc?"
Mặt Giản Diêu tái xanh, đẩy cánh tay mà Khương Hoài Tâm duỗi ra kéo lấy mình: "Khương Hoài Tâm, anh đủ rồi đó.
Tôi nói là trò đùa này không vui chút nào đâu.
Nếu như anh đã chán ngấy bạn gái của mình, muốn đổi khẩu vị, thì tự anh có thể đi ra ngoài tìm đủ loại đàn ông tươi ngon mà chọn đại cho mình nếm, đừng đánh chủ ý lên người tôi, tôi hầu hạ không nổi."
"Anh không cần em hầu hạ anh, anh hầu hạ em cũng được." Da mặt Khương Hoài Tâm dày hơn bê tông, vẫn giày vò y, "Diêu Diêu, em không thể cho anh một cơ hội sao? Chúng ta chỉ thử thôi mà, chẳng có gì xấu cả.
Em vui, anh vui, tất cả mọi người đều vui, thật tốt."
Giản Diêu không dao động, lạnh lùng uy hiếp hắn: "Anh còn không cút, tôi sẽ gọi điện cho bà nội, thuật lại tất cả những lời này của anh cho bà nghe hết."
"Ầy, em mấy tuổi rồi hả, còn mách phụ huynh?" Khương Hoài Tâm xem thường mà cười, "Nếu bà nội hỏi đến, anh sẽ nói..."
Trong nháy mắt kia, Giản Diêu thấy được ánh sáng ác ý loé lên trong mắt hắn, lập tức nghe được tên khốn nạn này cợt nhả nói: "Anh sẽ nói với bà nội, là em quyến rũ anh trước."
Giản Diêu nện một quyền qua, nhào lên đánh nhau với Khương Hoài Tâm.
Lúc này Giản Diêu phát rồ thật, từng quyền đập lên người, đều chọn chỗ đau của Khương Hoài Tâm mà đánh, một chút lại một chút, không hề nương tay.
Cho dù khoảng thời gian còn nhỏ bọn họ cũng đánh nhau cực kỳ hung ác, cũng chẳng giống như bây giờ, động tác của Giản Diêu đúng thật là muốn đập chết Khương Hoài Tâm.
Ban đầu Khương Hoài Tâm còn nhường y, chịu mấy cú đánh vô cùng tàn nhẫn, sau đó thấy Giản Diêu phát rồ thật, cũng bị đánh đến tức giận, níu lấy tay y xoay lại.
Hai người cứ như vậy mà đấm đá lẫn nhau trên đường cái.
Cuối cùng hai người bọn họ đều bị cảnh sát tuần tra huýt còi dừng lại, lúc tách ra vẫn còn lấy chân đạp nhau, cả người lẫn mặt đều lấm lem vết thương.
Khương Hoài Tâm dùng gương mặt tươi cười giải thích với cảnh sát là bọn họ có quen biết, chỉ đang đùa giỡn mà thôi, đảm bảo sẽ không đánh ở trên đường nữa.
Giản Diêu xị mặt đứng ở một bên, không rên một tiếng.
Cũng may hai người bọn họ nhìn trông đều vô hại, không bị coi thành phần tử nguy hiểm mà mang đi, ăn vài câu giáo dục, phạt một khoản tiền là được thả.
Khi chỉ còn lại có hai người bọn họ, Khương Hoài Tâm mới nhe răng trợn mắt, hung hăng trừng về phía nhóc thối mặt không biểu tình ở bên người.
Giản Diêu xuống tay thật sự tàn nhẫn, không chừng mặt hắn đều đã sưng hết lên, chỗ nào cũng đau, bao nhiêu năm rồi còn chưa hưởng lại mùi vị này.
Giản Diêu không phản ứng hắn, xoay người liền đi.
Khương Hoài Tâm lái xe qua, đuổi theo Giản Diêu, hạ cửa xe xuống, ra hiệu bảo y: "Đi lên."
Giản Diêu lạnh nhạt liếc qua, nhìn thấy khoé miệng của Khương Hoài Tâm rách ra, ngừng hai giây, sau đó kéo cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.
Khương Hoài Tâm đỗ xe ở ven đường, nghiêng người qua mở hộp đựng trước ghế lái phụ, lật ra mấy cái băng vết thương, trước tiên xé một cái rồi dán vào mu bàn tay bị cào xước của Giản Diêu, sau đó chỉ chỉ vào mặt mình, hừ hừ nói: "Em đánh, em dán giúp anh."
Giản Diêu lẳng lặng nhìn hắn, giống như đang do dự, Khương Hoài Tâm lại chọc chọc vào chỗ bị thương của mình lần nữa, giục y.
Giản Diêu xé một cái băng cá nhân, ấn tới khoé miệng của Khương Hoài Tâm.
Mắt to trừng mắt nhỏ một trận, trong mắt Khương Hoài Tâm lại xuất hiện ý cười: "Đánh cũng đánh rồi, bây giờ có thể bình tĩnh nói chuyện không?"
Giản Diêu nhụt chí, mệt mỏi ngả lên ghế, nhắm mắt lại, khàn giọng trả lời hắn: "Không có chuyện gì hết, anh đừng lôi tôi ra làm trò đùa, buông tha cho tôi đi."
Nghe ngữ khí nói chuyện của y, trong lòng Khương Hoài Tâm không thoải mái lắm: "Anh là yêu quái hả? Sao em lại sợ anh như vậy?"
"Tôi không sợ anh, tôi chỉ là cảm thấy phiền."
"Phiền cái gì?"
Giản Diêu há miệng thở dốc, muốn nói rồi lại im lặng.
Y phiền thái độ mập mờ không rõ ràng của Khương Hoài Tâm, phiền những lời trêu đùa chẳng rõ thật giả trong miệng hắn, phiền bản thân không thể kiềm chế, kìm lòng chẳng được mà để tâm tư bị lay động, càng phiền những thứ không thể lường trước, sợ rằng chính mình sẽ càng lún sâu vào vũng lầy này.
Khó mà nhìn thấy được bộ dáng luống cuống mê mang của Giản Diêu, Khương Hoài Tâm mở lòng từ bi mà không ép y nữa: "Được rồi, anh không làm phiền em, em cứ từ từ suy nghĩ, nhưng anh nhất định sẽ theo đuổi em."
Hắn nói xong, dẫm chân ga xuống, lại khởi động xe.
Đưa Giản Diêu về đến chỗ ở, Khương Hoài Tâm không đi theo nữa, hơi nâng cằm, ra hiệu bảo y mau tranh thủ thời gian lên tầng, để lại câu "Ngày mai gặp", rồi lái xe đi trước.
Giản Diêu đứng nguyên tại chỗ ngây ngốc hồi lâu, mới xoay người đi vào cửa lớn chung cư.
Khương Hoài Tâm tắm rửa xong, nằm lên giường lại bắt đầu nhắn tin qua Wechat cho Giản Diêu: "Diêu Diêu ngủ chưa vậy? Nói chuyện với anh đi?"
Qua năm phút, bên kia rep lại bằng một dấu chấm, Khương Hoài Tâm cười khẽ, làm liên luỵ đến vết thương ở khoé miệng, đau đến nỗi hít ngược một hơi khí lạnh: "Diêu Diêu, anh đau quá đi mất, em xuống tay ác thật, anh sắp bị em đánh vỡ mặt rồi."
Giản Diêu chui đầu vào trong chăn, chậm rãi trả lời hắn: "Vì bạn xứng đáng."
"Nếu anh bị hỏng mặt thật, không ai thèm, em phải chịu trách nhiệm với anh."
Nhìn Khương Hoài Tâm spam đủ loại icon làm nũng chọc cười, Giản Diêu không còn lời gì để nói: "...".
Đam Mỹ Hay
"Em đừng có trốn nữa, trốn không xong, anh lại qua tìm em." Ở phương diện chơi xấu này, trước nay Khương Hoài Tâm không hề thua ai.
"...!Bạn gái kia của anh đâu? Đó là người anh đến nơi này mới hẹn hò đi? Nhanh như vậy đã chán rồi?"
"Anh còn không quan tâm đến cô ta, em để ý như vậy làm gì? Chia tay từ lâu rồi, Diêu Diêu không cần ghen với nhỏ đó đâu."
Giản Diêu cũng không cảm thấy vui vẻ: "Chia tay rồi? Thời gian anh hẹn hò với bạn gái dài nhất là bao lâu? Anh còn nhớ rõ không?"
Khương Hoài Tâm: "Một học kỳ đi, không nhớ nữa."
Giản Diêu: "Anh đùa giỡn tình cảm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng, chưa chắc anh đã có thể nắm vững phần thắng lợi này vĩnh viễn đâu."
Khương Hoài Tâm dở khóc dở cười: "Em không cần phải trù ẻo anh chứ..."
Giản Diêu không trả lời, cũng chẳng biết là ngủ rồi, hay là cố tình không để ý đến hắn.
Khương Hoài Tâm đợi nửa ngày, cuối cùng ôm điện thoại mơ mơ màng màng mà ngủ, trong mộng đều là khuôn mặt phồng má thở phì phò rồi lại nổi giận đỏ bừng của Giản Diêu.
Thực ra có một câu hắn không hề nói bậy, chính xác là Giản Diêu quyến rũ hắn trước, giờ hắn mắc câu rồi, Giản Diêu phải chịu trách nhiệm với hắn đến cùng.
.